Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 26: Bài thơ “ Chuyện tình trên con đường đá”



Băng Tâm tỏ vẻ thân thiết với Tuấn Phong dù sao cũng cùng thầy mà coi như đồng môn sư huynh đệ đi:” Ê bạn học thầy năm lớp mấy zạ??”.

“ Lớp 8 hihi…ông thầy vui tính dễ sợ, một tiết có 45 phút à mà có khi thầy ngồi kể chuyện cười hết 30 phút luôn mới ghê chứ”.

Băng Tâm vỗ đùi cái đét kêu lên: “ Đúng rồi…hồi đó thầy dạy tôi cũng vậy á”.

Tuấn Phong lại tỏ vẻ lười biếng: “ Nhưng đôi lúc ổng cũng nhảm lắm…kêu cái gì mà kem đánh răng có thể làm mòn song sắt nhà tù…dễ như vậy chúng nó vượt ngục hết cả rồi”.

Băng Tâm cũng tán đồng: “ Ừ ừ cái này đứng về phe bạn nè…đôi lúc thầy nhảm thiệt…hihi”.

Đầu Lạc Sa đầy vạch đen gào lên:” Này này…hai đứa bây hàn thuyên tâm sự đủ chưa???…chỉ tao làm toán…”.

Băng Tâm quay sang gật đầu:“ Ờ quên luôn á…xin lỗi nha”.

Băng Tâm vừa coi đề thì Tuấn Phong lại hỏi:” Ê Tâm, bạn có nghe cái chuyện tai nạn máy bay chưa cũng hơi bị vui á nha”.

Mắt Băng Tâm sáng rỡ với vẻ mặt mong đợi như đang nói: Kể nhanh lên đi.

Lạc Sa quay sang liếc Tuấn Phong bằng ánh mắt hình viên đạn rồi giơ tay đánh vào vai Tuấn Phong: “ Thằng quỷ mày biến ngay…đã không chỉ tao làm bài thì để Băng Tâm chỉ tao chớ…mày cứ ngồi lôi kéo nó nói chuyện với mày hoài là sao??”.

Tuấn Phong điềm tĩnh trả lời “ Lôi kéo hồi nào đâu…rõ ràng nó cam tâm tình nguyện ngồi nói chuyện với tao chứ bộ”.

Lạc Sa nổi khùng lên muốn đập con hàng này chết tươi luôn cho rồi.

Cuối cùng để tránh tai nạn đổ máu xảy ra Băng Tâm đành tập trung chỉ Lạc Sa làm toán không nói chuyện với Tuấn Phong nữa.

Sau mấy ngày sốc tâm lý Đông Quân cũng bình thường trở lại và cùng đi học chung với Lạc Sa, Thiện Ngôn, Quỳnh Dao và Băng Tâm.

Lúc tan học Đông Quân hỏi Quỳnh Dao và Băng Tâm: “Ủa bộ mấy ngày qua trông tôi đáng sợ lắm hả?”.

Quỳnh Dao mỉm cười rồi hỏi: “Cũng biết nữa hả???”.

Băng Tâm thì nói thật suy nghĩ của mình:“ Bạn không chỉ trông đáng sợ vì thái độ cọc cằn mà còn vì cách ăn nói cộc lốc trống không nữa và không chịu nghe người khác giải thích gì hết”.

Đông Quân giật mình: “Tôi tệ đến mức đó luôn sao?”.

Quỳnh Dao khẳng định: “Chứ còn gì nữa”.

Đông Quân liền hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”.

Quỳnh Dao mỉm cười rồi nói:“Bây giờ thì ổn rồi hihi”.

Dù đã làm bạn khá lâu nhưng Băng Tâm thấy rất khó để hiểu con người của Đông Quân, người đâu mà nắng mưa thất thường…

Có lần Lạc Sa hỏi Băng Tâm: “Mày quánh giá Mạc Đông Quân là người như thế nào?”.

Băng Tâm suy nghĩ đắn đo rồi nói:“Tao cũng không biết nữa thời gian qua không đủ dài để đánh giá một con người... với lại tao cũng không thân thiết không hiểu gì về nó nên không thể đánh giá được hihi”.

Lạc Sa lại nói: “Có người nói với tao nó là một thằng đễu đặc biệt là trong tình yêu đó tao cũng không biết thế nào nữa”.

“Ai nói với mày như vậy?”.

“Con Thư nói vậy với lại qua chuyện của con Trúc tao cũng nghĩ vậy”.

Băng Tâm mỉm cười nhạt rồi nói: “Tao đã nói là không biết quá nhiều về nó rồi…cũng có thể nó đễu trong tình yêu còn trong tình bạn thì thấy bình thường nó vẫn tốt đôi khi điên điên bất thường thôi…nếu biết nó đễu trong tình yêu rồi thì đừng bao giờ đụng chạm đến tình cảm với nó là được rồi cứ làm bạn bình thường chẳng phải tốt hơn sao?!”.

Lạc Sa suy tư gì đó lâu lắm rồi mới trả lời Băng Tâm:“ Tao cũng không biết nữa”.

Trong giờ học Băng Tâm buồn ngủ quá nên nghĩ lấy giấy ra ngồi làm thơ tự nhiên nhớ tới câu chuyện kinh dị mà cô và Quỳnh Dao suy diễn lần trước Băng Tâm liền có cảm hứng dồi dào để sáng tác, sau một tiếng Băng Tâm viết xong bài thơ rồi mỉm cười rỏ vẻ hài lòng rồi đặt tên bài thơ là “ Chuyện tình trên con đường đá”

Chiều kia anh tới chở nàng

Cô nàng mở cửa vén màn bước ra

Gặp nhau ánh mắt chan hòa

Như là một bản tình ca ngọt ngào

May sao không có mưa rào

Ta sẽ có thể ngắm sao trên đường

Xe chạy qua mọi phố phường

Đêm xuống trời đã buông sương dần dần

Chân cầu đã ở tầm ngang

Đôi ta vẫn cứ miên man tâm tình

Sự cố đến bất thình lình

Có lẽ ta sẽ dứt tình từ đây

Xe bay đến tận chân mây

Người chàng với thiếp lăn quay ra đường

Thiếp bay qua phía bên tường

Chàng bay ra giữa đo đường phải chăng

Một nắm máu một nắm răng

Hai thứ lẫn lộn “ đi băn” hai hàng

Nhìn nhau vẫn ở tầm ngang

Mà sao nước mắt bốn hàng tuông rơi.

Giờ ra chơi, Băng Tâm đưa tờ giấy qua cho Quỳnh Dao đọc, Quỳnh Dao xem xong liền chạy qua chỗ Băng Tâm ngồi rồi hai đứa cười lăn lộn.

Quỳnh Dao nói:“ Mày giấu cho kỹ đó nha nếu để Thiện Ngôn và Lạc Sa biết là chết chắc luôn hahaha…”.

Uyển Uyển và Linh Đan thấy hai đứa làm gì mà mờ mờ ám ám lại cười như điên nên Linh Đan lên tiếng hỏi:“ Ê hai người làm chuyện gì mờ ám đúng không?”.

Uyển Uyển cũng nói vào:“ Ừ đúng đó cứ giấu giấu giếm giếm cái gì vậy hả?”.

Băng Tâm đưa bài thơ “ Chuyện tình trên con đường đá” cho Uyển Uyển và Linh Đan đọc.

Lúc xem xong Linh Đan bật cười rồi nói: “ Trời viết về ai mà thê thảm vậy?”.

Quỳnh Dao liền nói:“ Thiện Ngôn với Lạc Sa đó…hôm bữa đi học thêm hai đứa tôi thấy hai đứa nó chạy chậm quá nên suy diễn ra á”.

Uyển Uyển liền nói: “ Hai người ít có ác ghê luôn hihi”.