Chuyện ké cơm này thật ra tôi chuyên nghiệp lắm, khi còn nhỏ ké cơm ở nhà hàng xóm, trưởng thành ké cơm ở nhà thầy hướng dẫn, nhưng không ngờ có một ngày có thể ké được cơm của Chu Hàm Chương.
Nói thật chứ, anh nấu cơm thực sự ngon, nhưng cùng ăn cơm với anh khiến tôi cảm thấy cực kì không được tự nhiên. Thứ nhất là bởi vì bầu không khí vi diệu, cứ cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ quăng tôi lẫn chén ra ngoài, thứ hai là ngại ăn nhiều, anh keo kiệt bủn xỉn chỉ xào một đĩa đồ ăn, anh kẹp hai đũa tôi mới dám ăn một miếng.
Bữa cơm này tôi ăn mà lo lắng đề phòng, kết quả vẫn bị mắng.
Anh nói: “Không phải cậu đã ăn bánh kem rồi à?”
Ý tứ là chê tôi ăn nhiều chứ gì?
Tôi cười xấu hổ, không biết nói gì mới tốt nữa.
Anh cầm chén và đĩa không đi về, tôi theo sát phía sau chủ động xin ra trận: “Để tôi rửa chén cho.”
“Không cần.” Anh nói: “Sợ cậu đổ vỡ của tôi.”
Miệng người này thật sự rất độc.
Không cần tôi thì thôi, vừa hay tôi không muốn rửa chén.
Tôi đứng ở một bên nhìn anh dọn dẹp, người này rửa chén thôi cũng phải hút điếu thuốc.
Tôi nhìn anh thu dọn xong, vẫn luôn đang cân nhắc trong lòng nên giao lưu sâu hơn với anh như thế nào, nhưng mà vị thầy Chu này cũng không cho tôi cơ hội giao lưu sâu hơn, anh rửa chén xong, lắc nước trên tay rồi ra khỏi phòng bếp, coi tôi như không khí mắt nhìn thẳng trở về phòng mình.
Về phần tôi, lại bị anh nhốt ngoài cửa.
Lần này còn tốt, lần này là nhốt ở trong sân, không đá tôi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào sân này, thật ra nơi này khá tốt, miễn cưỡng có thể gọi là thế ngoại đào nguyên.
Theo tổ trưởng nói, ngọn núi này đều là của nhà Chu Hàm Chương, ngôi nhà duy nhất này cộng cả trước lẫn sau lại thì khoảng 300 mét vuông, điện nước đều rất tiện, chính là không có internet.
Nói đến cái này, đâu chỉ là không có internet, ngay cả tín hiệu di động cũng không đáng kể.
Nhưng đối với người làm sáng tác mà nói đây quả thật là một địa phương tốt, yên tĩnh, ở nơi này, không ai quấy rầy — ngoại trừ tôi.
Tôi còn là đến quấy rầy Chu Hàm Chương.
Cửa phòng anh đóng lại, tôi cũng không dám gõ, chỉ có thể tự mình đi loanh quanh trong sân nhìn ngó xung quanh.
Sân rất rộng, có rất nhiều phòng, phòng này cạnh phòng khác, cũng không biết mỗi phòng dùng để làm gì.
Mùa đông rất lạnh, gió gào thét, trong sân anh có cây ăn quả, cũng không biết là loại trái cây gì.
Trừ cây ăn quả còn có bàn đá ghế đá, hoàn cảnh vẫn rất không tệ.
Tôi giống một tên paparazzi biến thái đi vào rình mò cuộc sống của người ta, dạo qua một vòng cuối cùng lạnh đến nỗi chạy vào góc tường ngồi xổm.
Thật sự thảm quá, ai có thể ngờ được vì một phần công việc tôi có thể làm thành như vậy đâu?
Cơ mà tôi rất biết chơi chiêu, tôi phải khiến Chu Hàm Chương biết tôi còn chưa đi, hơn nữa hiện tại cực kì lạnh.
Tôi cố ý ngồi xổm dưới cửa sổ của anh, dùng sức hắt xì, dùng sức giả ho khan.
Ai mà không biết giả đáng thương chứ?
Ông chú làm nghệ thuật hẳn tâm địa đều rất mềm.
Kết quả tôi vẫn đánh giá cao tính người của Chu Hàm Chương rồi, con người anh căn bản không có chút tính người gì sất.
Sau khi tôi ho khan lần thứ ba mươi mốt, anh đẩy cửa sổ ra, ngậm thuốc lá không kiên nhẫn cúi đầu nhìn tôi.
Trong lòng tôi mừng như điên, cho rằng anh muốn mời tôi vào nhà, kết quả anh lại nói: “Cậu làm phiền đến tôi.”
“… Rất xin lỗi thầy Chu.”
“Biết xin lỗi thì đi lẹ đi.” Anh nói: “Hôm nay tôi không mua đồ ăn, không ai cho cậu đi nhờ xe xuống núi đâu.”
Nói xong anh liền đóng cửa sổ lại, không nể tình chút nào, vô cùng lạnh lùng, thật sự khiến người ta đau thấu lòng.
Tôi lại ngồi xổm ngoài cửa sổ phòng anh trong chốc lát, nhớ tới bài hát thường xuyên nghe được khi còn nhỏ: Tối nay anh lại đi đến ngoài cửa sổ của em…*
* Bài hát Ngoài cửa sổ (窗外) - Lý Sâm trình bày
Phiền chết được.
Trước khi tôi lạnh đông đá, rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, vịn cửa sổ phòng anh đứng dậy.
Chân đã ngồi xổm tê rần rồi, ngổn ngang trong gió lạnh tôi rốt cuộc nếm được vị đắng của cuộc sống rồi.
Con người tôi vẫn luôn lười nhác, từ nhỏ đến lớn trừ đọc sách hăng say, cái gì cũng không quan tâm, thậm chí đến thi đại học, học nghiên cứu sinh đều là nước chảy bèo trôi, cũng trước nay chưa từng cố gắng liều mạng vì điều gì.
Không có sức mạnh ấy, cũng không có ý chí chiến đấu.
Nói dễ nghe một chút thì là “Phật hệ”, trắng ra chút chính là lười biếng không có chí lớn.
Có lẽ lần này thật sự bị kích thích rồi, nhìn chằm chằm cánh cửa sổ kia của Chu Hàm Chương cứ như nhìn chằm chằm đầu dưa của kẻ thù, cực muốn bắn một phát qua.
Đương nhiên, tôi là công dân tuân thủ pháp luật, tôi không có khả năng bắn nát đầu anh.
Nhưng mà, tôi có thể chinh phục anh bằng cách khác.
Ý chí chiến đấu của phế vật một khi bắt đầu hừng hực bùng cháy thì thật sự một phát không thể cứu lại.
Tôi bóp bóp đôi chân tê dại, lại gõ gõ cửa sổ phòng Chu Hàm Chương.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Đường xuống núi rất khó đi, tôi phải bắt kịp xe buýt trước khi trời tối.”
Chu Hàm Chương không phản ứng tôi.
“Thầy Chu, vậy thì tôi đi trước, ngày mai lại qua đây thăm ngài.”
Chu Hàm Chương vẫn không phản ứng tôi.
“Thầy Chu…”
Tôi còn chưa nói xong câu, cửa sổ mở ra, một tàn thuốc bắn ra.
Chu Hàm Chương ở trong phòng vô cảm nhìn chằm chằm tôi: “Nhanh đi đi, ồn chết được.”
Là gì lạnh hơn mùa đông ở phương Bắc?
Là Chu Hàm Chương này.
Là trái tim đã hoàn toàn tan vỡ của tôi
“Tạm biệt thầy Chu,” Tôi vẫy vẫy tay với anh: “Ngày mai gặp nhé thầy Chu.”
Tôi cũng không tin, chày sắt đều có thể mài thành kim, tôi còn không trị được một tên đàn ông trung niên lôi thôi anh à?
Tôi xoay người rời đi, sau đó trở về lập tức đặt mua một chiếc xe đạp điện second-hand, ngày hôm sau tôi lại gõ vang cửa nhà Chu Hàm Chương.
“Thầy Chu, xe đạp điện của tôi hết điện rồi, có thể sạc điện ở nhà anh không?”