Muốn nói ai mặt dày vô sỉ nhất, vậy tôi cảm thấy tôi có thể nỗ lực chen lên bảng xếp hạng.
Vì giữ được công việc, tôi đã bắt đầu không từ thủ đoạn.
Lúc tôi khiêng bình điện đứng ở cửa nhà Chu Hàm Chương, ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc, nhưng nếu giả ngây giả dại có thể lấy được bản quyền của anh, tôi thật ra không ngại đâu, dù sao trong xã hội bấy giờ, nô lệ tư bản nào không khổ cực, mặc kệ dùng cách gì, chỉ cần có thể lăn lộn tiếp đó chính là làm rất tốt.
Hiện thực tàn khốc như vậy đấy!
Tôi khắp mặt tươi cười: “Thầy Chu, thật sự hết điện rồi.”
Thật ra vì chơi mưu vặt này, tôi cũng nếm đau khổ lắm.
Con người tôi, thành tích toán học đã kéo chân sau bắt đầu từ trung học, kéo chân sau bản thân, cũng kéo chân sau điểm trung bình lớp, mua xe đạp điện nhỏ này, lúc ấy người nọ nói mới vừa sạc đầy điện, tôi trở về đã bắt đầu tính.
Dưới trạng thái đầy điện có thể đi bao nhiêu km?
Từ nhà tôi đến nhà Chu Hàm Chương có bao nhiêu km?
Lên sườn núi có thể hao điện hơn không?
Tôi phải tiêu hao trước bao nhiêu lượng điện để vừa mới đến nhà anh thì hết điện?
Tôi tính hồi lâu, bèn cưỡi con xe đạp chạy bằng điện này chạy rất nhiều vòng ở lầu dưới nhà để xả pin, kết quả cũng không biết là vấn đề bình điện hay là tôi tính sai rồi, cũng có thể là người bán xe cho tôi lúc ấy lừa tôi, tóm lại tôi cưỡi nó đến đây, lúc còn một phần ba lộ trình con xe đạp điện rách này đã hết pin.
Lúc ấy tôi đã ở giữa sườn núi, cả người ngổn ngang trong gió lạnh, cuối cùng cắn răng đẩy nó lên, khi tôi gõ vang cửa nhà Chu Hàm Chương, đã là một người tàn rồi.
Vì Chu Hàm Chương, tôi thật sự đã trả giá rất nhiều.
Tên đàn ông nấu ăn cũng keo kiệt này đương nhiên là từ chối tôi rồi, anh vẫn ngậm thuốc lá, một vẻ không tỉnh ngủ đánh giá tôi, sau đó nói: “Sao cậu lại đến nữa?”
“Tôi đến tản bộ,” Tôi nói: “Tăng cường rèn luyện thể dục.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi: “Nói tiếng người.”
Tôi cười: “Thầy Chu, tôi chỉ là muốn gặp anh thôi.”
Anh hơi sửng sốt, gió thổi tàn thuốc bay khắp nơi.
Giây tiếp theo, anh đóng cửa lại.
Tên đàn ông này, tàn nhẫn vào thật sự muốn mạng, tôi thậm chí đột nhiên tò mò trên thế giới này đến tột cùng có người có thể cạy ra cánh cửa trái tim của vị thầy này khiến anh hơi dịu dàng như vậy một chút không, cũng không cần dịu dàng, hơi có tính người một chút là được.
E là không có.
Tôi ôm bình điện đứng trong gió lạnh ưu sầu, sau đó phát hiện mình chảy nước mũi.
Trời rất lạnh, hôm nay trước khi tôi đến cố ý mặc áo lông dày nhất, tối hôm qua còn mua một bộ bao tay len sợi ở siêu thị nhỏ tầng dưới nhà.
Tôi còn chưa lấy được bản quyền của Chu Hàm Chương, vì anh nhưng thật ra trước tốn không ít tiền.
Tâm trạng rất kém.
Tôi đứng ở cửa nhà anh không ngừng hít mũi, sợ nước mũi làm mất mặt.
Ngay lúc tôi cúi đầu mò khăn giấy trong túi, cửa lại bị mở ra.
“Khóc cái gì chứ?”
Tôi không khóc mà.
Tôi ngẩng đầu vừa nhìn anh, nước mũi đã như vậy chảy xuống.
Vừa dơ vừa mất mặt, sợ là anh càng ghét tôi.
Nhưng có lẽ bởi vì tôi lúc ấy trông quá mức đáng thương, đánh thức một chút nhân tính còn sót lại của người đàn ông lạnh lùng như núi băng, anh thế nhưng cho tôi vào cửa.
Chu Hàm Chương chỉ chỉ một căn phòng ở bên phải: “Tự mình qua bên đó sạc, đừng tới phiền tôi.”
Nói xong anh liền đẩy cửa vào gian phòng đối diện cửa lớn.
Tôi nhìn thấu, đó là phòng sách của anh, ngày hôm qua lúc tôi ngồi xổm góc tường từng trộm ngắm — nhìn thấy lúc anh mở cửa sổ vẩy tàn thuốc ra bên ngoài.
Tôi khiêng bình điện của tôi đi sạc pin, sau khi cắm xong thì rón ra rón rén chạy tới gõ cửa phòng sách của Chu Hàm Chương.
“Thầy Chu.” Tôi thừa nhận, tôi thật sự rất phiền người, cả ngày quấn lấy người ta phiền người ta.
Nhưng tục ngữ nói rất đúng, trai tốt sợ trai quấn lấy — đại khái là nói như vậy, cũng có thể là gái tốt sợ trai quấn lấy hoặc là trai tốt sợ gái quấn lấy, nhưng đây đều không quan trọng, quan trọng là, tôi lại đến quấn lấy thầy Chu.
Chu Hàm Chương rất nhanh đã mở cửa sổ ra, tôi chạy nhanh tiến đến bên cửa sổ: “Tôi nấu cơm cho ngài, thật sự.”
Anh vẻ mặt không tin.
“Chờ tôi, nhanh lắm.” Tôi đeo cặp sách hai vai của tôi, chạy chậm vọt vào phòng bếp của anh.
Là thời điểm thể hiện kỹ năng nấu nướng, tôi kéo khóa kéo ba lô ra, lấy ra hai túi Shin Ramyun*.
* Shin Ramyun là thương hiệu mì ăn liền do Tập đoàn thực phẩm Nongshim của Hàn Quốc sản xuất kể từ năm 1986. Sản phẩm đã được xuất khẩu đến hơn 80 quốc gia khác nhau và là nhãn hiệu mì ăn liền bán chạy nhất tại Hàn Quốc.
Ngày đó, Chu Hàm Chương ăn thật sự vui vẻ, đương nhiên, cũng có thể không phải rất vui vẻ, nhưng tôi nguyện ý lý giải bản mặt đen thui của anh là vui vẻ.
Ăn no, Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi rửa chén chùi nồi, lại nhìn chằm chằm tôi rời khỏi phòng bếp của anh.
Tôi nói: “Thầy Chu, bình điện đầy pin còn phải rất lâu, hai ta có thể nói chuyện một lát không?”
Anh chả thèm nhìn tôi, mình trở về phòng sách, khoảng chốc lát sau, anh lại mở cửa sổ ra, tôi đi qua đó, anh quăng cho tôi một quyển sách: “Tự mình đi sang một bên đọc sách, đừng phiền tôi.”
Tôi ngoan ngoãn ôm sách ngồi ở cửa phòng sách của anh, bậc thang lạnh lẽo rất cóng mông.
Tôi nói: “Thầy Chu, tôi đã xem <Hồng Lâu Mộng> mười lần rồi.”
“Vậy xem lần thứ mười một.” Chu Hàm Chương cách cửa sổ nói với tôi: “Không muốn xem thì trả tôi.”
“Xem!”
Xem là nhất định phải xem, bởi vì tôi phát hiện Chu Hàm Chương làm nhận xét rất nhiều trong cuốn sách, tôi nhìn nhìn rồi có chút mê mẩn.
Góc độ nhìn sự việc của anh rất không tầm thường, lúc học đại học tôi một hơi đọc rất nhiều chuyên tác Hồng học*, cũng coi như có chút hiểu biết, nhưng một số chi tiết anh nhận xét thật sự là điều lúc trước tôi chưa từng để ý.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm giác buồn tiểu ập đến, tôi nhịn nửa ngày cảm thấy không thể nhịn nữa, tuổi còn trẻ vẫn phải chịu trách nhiệm về thân thể của mình.
Tôi lại lần nữa gõ vang cửa sổ phòng Chu Hàm Chương.
“Thầy Chu, có tiện mượn toilet chút không ạ?” Tôi nói: “Bàng quang sắp nổ tung rồi.”
Thật mất mặt.
Nhưng cũng không cách nào khác.
Chu Hàm Chương mở cửa cho tôi, đó là lần đầu tiên tôi đứng đắn đi vào phòng sách của anh, khắp phòng đều là sách, trên kệ sách, trên bàn, trên mặt đất, tôi vòng qua những cuốn sách này đi vào trong, phía sau chính là toilet.
Không biết vì sao, tôi chẳng qua chỉ là đi WC, thế nhưng có loại cảm giác hành hương.
“Xả nước” trong wc xong, tâm trạng sung sướng, cả người đều sống lại.
Chu Hàm Chương nói: “Cậu chừng nào thì đi?”
“Phải chờ bình điện đầy pin.”
Anh không nói lời nào, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chột dạ nói: “Ặc… đầy một nửa là được.”
Anh vẫn không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Thầy Chu, ngài không phải đuổi tôi đi ngay bây giờ đó chứ?”
Anh châm điếu thuốc, ngồi trên ghế nói với tôi: “Cậu tên gì?”
“Bạch Vị.” Sao anh lại quên rồi.
“Bạch Vị.” Anh hút điếu thuốc, nhìn về phía tôi: “Đi nhanh đi, phiền chết được.”
Cuối cùng tôi gần như là bị Chu Hàm Chương đuổi ra khỏi nhà một cách vô tình, nhưng cũng may, bình điện sạc đã xêm xêm, ít nhất có thể chống đỡ tôi về đến nhà.
Ngày đó sau khi sạc pin xong cho bình điện tôi mỹ mãn xuống núi, lúc gọi điện cho bạn cùng phòng thời nghiên cứu sinh của tôi nói chuyện này, cậu ấy ở đầu kia điện thoại cười ngặt nghẽo, sau đó khịa tôi nói: “E là qua trận này anh ta nếu mà thích nam, cậu cũng có thể vì công việc cởi hết chui vào trong ổ chăn anh ta.”
Tôi cười mắng cậu ấy: “Tiểu gia tôi bán nghệ không bán thân!”
Nhưng tôi phỏng chừng, Chu Hàm Chương là kiểu cá tính lãnh đạm, cho dù người đẹp tuyệt sắc tự cổ chí kim đều cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng có thể mắt nhìn thẳng vẫy vẫy tay bảo mọi người đi nấu cơm đi.