Tôi quanh năm suốt tháng cũng chỉ tới loại quán bar này một lần, cũng không chỉ bởi vì tôi keo kiệt, mà cảm thấy uống rượu ở đây không rất phải chăng, có rất nhiều hơn là, những người bạn tôi có thể uống chung hiện tại đều không ở cùng nhau, hơn nữa, đám bạn xấu chúng tôi đây muốn uống rượu đương nhiên là vừa ăn xiên nướng vừa uống bia, vậy mới náo nhiệt.
Loại quán bar nhỏ này, loại rượu pha chế tinh tế này, là dùng để tạo bầu không khí.
Tạo bầu không khí với ai ấy à?
Cùng đối tượng mập mờ với mình chứ ai.
Tôi tưởng tượng đến việc mình mập mờ với Chu Hàm Chương đã có chút tim đập nhanh, với cả hít thở không thuận.
Tôi nói: “Thầy Chu, em đăng ký một WeChat cho anh, giờ chúng em đã không gửi tin nhắn nữa, đều liên hệ bằng Wechat thôi.”
Chu Hàm Chương nhưng thật ra hào phóng, trực tiếp đưa điện thoại cho tôi.
Nói đến cũng thú vị, tôi không biết anh có phải cố ý hay không, điện thoại thế nhưng cùng hiệu với tôi.
Đương nhiên, trong thời đại mà iPhone có mặt ở khắp mọi nơi này, dùng điện thoại cùng hiệu căn bản không phải chuyện gì mới mẻ, tôi không đến mức vì vậy đã lại tưởng tượng ra cốt truyện tình chàng ý thiếp gì.
Tôi cầm điện thoại của Chu Hàm Chương, anh không cài khóa màn hình, có thể mở ra luôn.
Kết nối với mạng vô tuyến của quán bar, download WeChat.
Sau khi download xong tôi ngồi xuống bên cạnh Chu Hàm Chương, hai chúng tôi dựa rất gần, cánh tay kề cánh tay.
Quán bar phát nhạc tiếng nước nào đấy mà tôi nghe không hiểu, ca từ dính nhau, âm giọng cũng mềm như bông, nghe khiến người ta cũng lười biếng.
Tôi dựa vào Chu Hàm Chương, nói với anh: “Anh xem, làm như vậy.”
Tôi bắt đầu giúp anh đăng ký trước mặt Chu Hàm Chương, hỏi anh: “Anh muốn tên WeChat là gì?”
“Chu Hàm Chương.”
Tôi liền cười: “Dùng thẳng tên thật à?”
“Không tốt à?”
“Cũng được, dù sao anh cũng sẽ không thêm người xa lạ nào.” Tôi nói xong, cảm thấy không đúng, quay qua nói với anh: “Anh đừng tùy tiện lắc lắc*.”
* Tìm bạn bằng cách lắc điện thoại
“Lắc lắc?”
Tôi quyết định không nói, dứt khoát không nói cho anh chức năng này, cắt đứt tất thảy tai hoạ ngầm.
“Cũng đừng tìm kiếm những người phụ cận.”
Chu Hàm Chương nghe mà không hiểu ra sao.
Sau khi tôi đăng ký xong cho anh thì lấy điện thoại của tôi ra quét mã thêm bạn tốt, tên WeChat của tôi là “Bạch Bạch”, nhưng sau khi thêm bạn tốt xong, tôi sửa chữa tên ghi chú cho mình trong điện thoại của Chu Hàm Chương — Nhóc đẹp trai!
Chu Hàm Chương bật cười: “Có khen chính mình thế à?”
“Nói sự thực thôi.” Tôi trả điện thoại cho anh, sau đó rõ là ngồi ngay bên cạnh anh nhưng vẫn gửi một wechat cho anh.
Tôi gửi: Thầy Chu chào anh, em là nhóc đẹp trai.
Điện thoại Chu Hàm Chương vang lên âm nhắc nhở, anh mở ra, thấy tôi gửi anh một loạt tin nhắn.
“Đây là tin nhắn wechat đầu tiên anh nhận được trong cuộc đời.” Tôi nói: “Hãy trân trọng đi!”
Chu Hàm Chương gật đầu, cười nhìn tôi, ánh mắt ấy còn rất cưng chiều, không biết còn tưởng rằng hai chúng tôi đang quay phim đam cải biên nào đó.
“Được, trân trọng.”
Lúc Chu Hàm Chương không chèn ép tôi tôi liền có chút ngứa ngáy trong lòng, có lẽ tôi thật sự là máu M rồi, cả người đều choáng váng.
Tôi nhanh chóng ngồi trở lại đối diện, cầm cái ly rót cho mình rượu mạnh, hai ly xuống bụng, có hơi choáng.
Chu Hàm Chương gần như không uống, anh chỉ nhấp một hớp nhỏ, tôi hỏi anh: “Sao anh không uống vậy?”
“Em uống đi,” Anh nói: “Tôi sợ hai ta đều uống nhiều quá buổi tối không ai đưa em về nhà.”
Thầy Chu quả thật rất dịu dàng rất tri kỷ, như hai người khác nhau khi lần đầu quen biết.
Tôi cười anh: “Có phải tửu lượng anh không tốt sợ uống nhiều quá bị em cười không? Anh yên tâm đi, uống thoải mái, em không cười nhạo anh đâu, cũng không nói cho người khác.”
Anh nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, đột nhiên cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch rượu bên trong.
Sau đó anh nói với tôi: “Tôi sợ tôi uống nhiều quá mạo phạm em.”
Đệt.
Mọi người đều biết, “cỏ” không phải một loại thực vật.
Tôi thật sự có chút chịu không nổi, Chu Hàm Chương thường thường khiến cho tôi cảm thấy…
Đây là cao thủ tình trường đúng không?
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, quán bar phát âm nhạc kích tình, cả người tôi đều hoang mang rối loạn.
“Không sao.” Tôi nói: “Muốn uống thì uống đi.”
Theo lý thuyết tôi cũng đã chịu giáo dục cao đẳng, hơn nữa là học văn học, đọc không ít sách, nói cũng chẳng ít, nhưng thời khắc mấu chốt vừa mở miệng nó liền có nghĩa khác.
Chu Hàm Chương im lặng nhìn tôi, một lát sau anh hỏi: “Em muốn biểu đạt, là ý tôi muốn hiểu kia à?”
Này tôi phải trả lời kiểu gì đây?
Anh lại ra đề khó cho tôi rồi.
Tôi cầm lấy ly rượu: “Đều ở rượu.”
Uống đi, dùng rượu lấp kín miệng, cũng đừng nói gì nữa.
Kết quả của việc vùi đầu uống rượu chính là tôi và Chu Hàm Chương đều có chút chếnh choáng, chúng tôi đều không phải người có tửu lượng tốt gì, đến về sau lý trí còn online, nhưng đầu choáng váng.
Tôi nói: “Thầy Chu, anh uống rượu rồi, nếu về trên núi phải gọi người lái thay.”
Anh lại nói với tôi: “Tôi có thể không quay về không?”
Đây là mấy chữ? Mặc kệ, dù sao mấy chữ như vậy trực tiếp làm tôi tỉnh rượu.
Tôi đứng ở cửa quán bar, hứng gió lạnh đêm đông, trợn tròn mắt nhìn anh.
Chu Hàm Chương nói: “Bạch Vị, Giáng Sinh vui vẻ.”
“Ơi, Giáng Sinh vui vẻ.”
“Em thích tôi không?”
“Dạ?”
“Tôi bình thường, tuổi lớn, cuộc sống không thú vị, không biết nói lời dễ nghe.” Chu Hàm Chương quàng khăn quàng cổ của anh lên cổ tôi, nóng hầm hập, rất thoải mái: “Một người vô dụng như thế, thích em, em sẽ cảm thấy phiền không?”
“Anh đang nói cái gì thế?” Tôi cau mày nhìn anh, một mảnh bông tuyết dừng trên chóp mũi tôi.
Tuyết lại rơi rồi.
Lễ Giáng Sinh đổ tuyết, nhưng thật ra rất hợp với tình hình.
Tôi nói: “Anh không bình thường, điểm này em lại quá rõ ràng. Độ tuổi anh không lớn, đang độ tráng niên. Anh chỉ sống cuộc sống đơn điệu, đó không gọi không thú vị. Không biết anh là cố ý hay giả vờ, dù sao anh là người nói chuyện sẽ khiến cho em tim đập nhanh trong những người em biết.”
Tôi giơ tay xoa xoa mũi: “Còn có…”
Tôi trộm ngắm anh: “Có thể được anh thích có lẽ là điều đáng khoe nhất trong đời này của em, em sao có thể cảm thấy phiền chứ?”
Tuyết nói rơi là rơi, một giây đã từ tuyết mịn biến thành tuyết lớn.
Hai chúng tôi đứng trong tuyết, tôi hắt xì một cái.
“Thầy Chu,” Tôi nói: “Nếu so sánh em thành một thứ trong cuộc sống của anh, anh sẽ so sánh với thứ gì?”
Chu Hàm Chương chợt tiến lên nửa bước ôm lấy tôi, anh nhẹ giọng nói: “Tuyết.”
Chu Hàm Chương nói: “So sánh em với tuyết rơi bất chợt, khiến mùa đông nhàm chán cũng trở nên thú vị.”