Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 61



Tôi nghi ngờ nếu chúng tôi hiện tại đang là mùa xuân, Chu Hàm Chương sẽ so sánh với đóa hoa nở rộ đầu tiên đầu xuân, nếu là đang mùa hè, sẽ so sánh tôi với cơn mưa đầu vào hạ, mùa thu đại khái là phiến lá phong đỏ đầu tiên, cho nên lúc mùa đông tôi là tuyết rơi bất chợt.

Nói như vậy, tôi quả thực là khoảnh khắc quý giá nhất trong bốn mùa của anh.

Tôi hơi đắc chí.

“Thầy Chu, tim anh đập nhanh quá.” Tôi cười nói: “Cách quần áo dày như thế em cũng bị ồn rồi.”

Tôi cho rằng anh nghe thấy những lời này của tôi sẽ rất xin lỗi mà buông tôi ra, đến lúc đó tôi sẽ lại trêu ghẹo anh, chọc anh chơi.

Kết quả không ngờ tới là, anh không hề, có lẽ người uống rượu xong thật sự sẽ trở nên dũng cảm, tựa như tôi nóng đầu lên luôn muốn làm chút chuyện bốc đồng, mà anh thì lại đang dưới xúc tác của cồn rốt cuộc buông xuống “nguyên tắc quân tử” của anh, động tay động chân với tôi.

Chu Hàm Chương không buông tôi ra, cũng không nói gì, chỉ ôm như vậy, tôi cũng nghi ngờ anh ngủ rồi.

“Đừng ngủ ở đây chứ, trở về thôi.” Tôi vỗ vỗ anh: “Đến chỗ em nhé?”

Những lời này rất vi diệu, sau khi tôi nói xong bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chu Hàm Chương đứng thẳng dậy, hỏi tôi: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

“Giáng Sinh vui vẻ.” Tôi nói: “Còn có…”

Có lời nói đã đến bên môi rồi, tôi lại vẫn chưa nói ra miệng, chỉ có thể giữ chặt tay áo anh, dẫn anh đi đến bên đường cái.

“Uống rượu không thể lái xe,” Tôi đưa lưng về phía anh: “Xe cứ đỗ ở đây đi, ngày mai lại đến lấy.”

Chúng tôi bắt taxi về nhà tôi, lúc vào cửa bạn cùng phòng không ở đây, tôi chợt nhớ tới cậu ta nói hôm nay muốn trải qua lễ Giáng Sinh với các đồng nghiệp, buổi tối không trở về.

Cả căn phòng chỉ có tôi và Chu Hàm Chương.

Hai chúng tôi đều chỉ hơi say mà thôi, không ai thật sự uống nhiều, nhưng tôi không thể hiểu được bèn muốn giả say, sau khi đi vào thì nằm thẳng trên giường không hề nhúc nhích.

Chu Hàm Chương đứng ở mép giường nhìn tôi, ban đầu tôi cho rằng anh sẽ giúp tôi cởi áo khoác ra, lại không dự đoán được, anh cũng học theo, nằm ở bên cạnh tôi.

Hai chúng tôi cứ nằm như vậy, không biết nhà ai đang bật <Jingle Bells>, tôi lắc lư ngâm nga theo.

Hát xong rồi, tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Hiện tại anh có cảm giác gì?”

“Rất kỳ diệu.” Anh nói: “Không nghĩ tới mình có một ngày sẽ như vậy.”

Tôi nhìn sang anh: “Sẽ kiểu nào?”

Anh cười cười, cười đến như có chút bất lực còn có chút cay đắng, lúc sau lắc lắc đầu không trả lời tôi.

Tôi cảm thấy như vậy không được, thật ra rất nhiều chuyện rất rõ ràng.

Tôi tuy rằng là một chàng trai đáng xấu hổ đạo đức suy đồi, nhưng chàng trai đáng xấu hổ cũng nên có điểm mấu chốt của mình, điểm mấu chốt của tôi chính là không thể đùa bỡn tình cảm của Chu Hàm Chương.

Anh người này, nên nói như thế nào đây, không bình thường.

“Anh có muốn biết hiện tại em suy nghĩ gì không?” Tôi hỏi anh.

“Suy nghĩ gì?”

Sưởi ấm trong nhà rất tốt, tôi nằm ở chỗ này áo khoác cũng chưa cởi, rất nhanh đã nóng ra một thân mồ hôi.

“Em hỏi anh một vấn đề trước, anh trả lời em sẽ nói cho anh.” Là một sự kiện tôi canh cánh trong lòng.

Chu Hàm Chương từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi một cách rất nghiêm túc: “Em hỏi đi.”

“Cuốn <Vĩnh Hạng> đó là viết cho người yêu cũ của anh à?” Tôi rốt cuộc vẫn hỏi ra.

Chuyện này tôi chưa từng nhắc đến với bất kì ai, thậm chí tôi cũng chưa nói qua với người khác về sự tồn tại của quyển sách này, tôi không ngừng suy đoán nó và anh rốt cuộc là dạng quan hệ gì, có mối liên hệ tình cảm như thế nào, suy đoán cuốn sách anh muốn tự mình giữ gìn mãi mãi đó đến tột cùng là viết ai lại viết vì ai.

Tôi rất để ý.

Tôi không phải để ý anh từng có trải nghiệm tình cảm khắc cốt ghi tâm, chỉ là rất muốn chân chính tìm hiểu anh, tôi biết, Chu Hàm Chương tôi nhìn thấy chỉ là một phần của chiếc kính vạn hoa, toàn bộ, một anh sâu hơn ấy, được viết vào trong cuốn sách tên <Vĩnh Hạng> đó.

“Người yêu cũ?” Chu Hàm Chương hỏi lại một câu, sau đó cười: “Anh chưa từng yêu đương.”

Sao có thể? Đàn ông 35 tuổi, chưa từng yêu đương?

Đại khái nhìn ra sự nghi ngờ và kinh ngạc của tôi, Chu Hàm Chương nhìn tôi một cách rất chân thành: “Anh quả thực chưa từng, trước em, không có bất cứ ai khiến anh từng có ý định yêu đương.”

Tôi hơi nuốt nước miếng, không thể phủ nhận, tôi lại bị lời anh nói tán tỉnh rồi.

Anh nói: “Với anh mà nói tình yêu luôn vắng bóng trong thế giới của anh, anh vẫn luôn cho rằng thất tình lục dục ở nơi anh không trọn vẹn, anh có thể yêu vạn vật, nhưng không thể yêu với người.”

Này nghe thì có chút trẻ trâu.

“Nhưng sau này sự xuất hiện của em khiến anh hiểu rõ, Nguyệt Lão cho mỗi người một đoạn duyên.”

Này nghe thì rất làm người rung động.

“Anh nghiêm túc?” Tôi hỏi.

Anh gật đầu: “Đương nhiên, anh không cần thiết lừa em.”

“Vậy quyển sách đó…”

“Nơi anh lớn lên từ nhỏ có một con ngõ rất sâu, tên Vĩnh Hạng, khi còn nhỏ luôn cảm thấy con ngõ này không có cuối, anh làm thế nào cũng không đi hết.” Chu Hàm Chương nói: “Sau này trưởng thành, phát hiện nó căn bản không dài như vậy, đi dạo trong vài phút đã đi xong rồi.”

Tôi yên tĩnh nghe, không bật đèn trong phòng tôi nương ánh trăng nhìn mặt anh.

“Quyển sách này là viết về ba anh,” Chu Hàm Chương nói: “Trước khi ông ấy qua đời chúng anh đã ước định, anh sẽ viết một quyển sách giúp ông thú nhận một đời chẳng hề chân thật của ông.”

Anh giữ chặt tay tôi hỏi: “Em muốn xem không?”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, một khi đã như vậy, vậy hẳn là bí mật giữa ba con họ, tôi có lẽ không nên tiếp tục nhìn trộm.

“Lần sau gặp mặt anh đưa cho em.” Chu Hàm Chương nói: “Trên đó cũng xuất hiện tên của em.”
— QUẢNG CÁO —