Tiếng nhạc heavy metal trong quán bar đinh tai nhức óc, ánh sáng lòe loẹt hắt lên người cả hai, Lý Thê không hiểu ý Từ Bùi nên đứng im không nhúc nhích.
"Kết bạn Wechat thì là bạn bè, giữ bí mật cho bạn bè luôn là điều nên làm."
Lý Thê lôi điện thoại ra thêm bạn Từ Bùi, nghi ngờ anh đang trả đũa vụ cậu nói không làm bạn với anh ở bể bơi hôm trước.
Từ Bùi bấm điện thoại rồi hỏi Lý Thê: "Cậu nhóc kia đẹp trai không?"
Trên sân khấu đang là bài nhảy đơn của cậu nhóc xinh trai, Lý Thê nhìn thoáng qua: "Cũng tạm."
Từ Bùi cười nhìn cậu: "Chính cậu nói tuyệt đối không làm bạn trai giận cơ mà?"
Lý Thê bị anh làm cho hơi hổ thẹn, dù rằng đối tượng hổ thẹn không nên là Từ Bùi.
Nhưng cậu nhanh chóng ngẩng đầu: "Đây là chuyện giữa tôi và Cố Thành Xuyên, không liên quan đến anh."
Từ Bùi nhướng mày, Lý Thê hơi chảnh, gặp bất cứ sự chỉ trích nào cậu đều sẽ nghĩ cách đánh trả.
Không tệ, Từ Bùi nghĩ, hy vọng khi đối diện với Cố Thành Xuyên cậu cũng như thế.
"Mời cậu uống rượu nhé." Từ Bùi nói.
"Tôi không cần." Lý Thê từ chối, Từ Bùi là thầy phù thủy, đồ uống anh pha còn dở hơn thuốc của phù thủy.
2
"Nước bạc hà cũng không?"
Lý Thê lắc đầu, nước bạc hà là quả táo độc của hoàng hậu, càng không thể uống.
Lý Thê quay lại chỗ mình, thời gian còn lại đều nghịch điện thoại trong bộ dạng lơ đãng.
Nhan Ngôn tò mò: "Ai thế?"
Lý Thê bỏ điện thoại xuống uống bia: "Từ Bùi."
"Anh ta là Từ Bùi á?" Nhan Ngôn nhìn anh ta rồi nhìn mặt Lý Thê: "Mày hơi căng thẳng đấy."
Lý Thê không ừ hử gì mà chỉ uống bia.
Lúc ra về, cậu nhóc xinh trai đuổi theo ra ngoài chặn đường Lý Thê, cậu ta chưa tẩy trang, phấn mắt đậm màu khiến mắt sâu hun hút. Lần này cậu ta trắng trợn hơn, đưa thẻ phòng rồi giới thiệu tên mình là Minh Gia Ngọc.
Lý Thê không biết đây có phải tên thật không, nhưng cậu cảm thấy mình không cần thiết trao đổi họ tên với cậu ta: "Tôi có bạn trai rồi."
Minh Gia Ngọc không chịu bỏ cuộc: "Vậy có thể làm bạn trước không?"
Bạn đưa thẻ phòng ấy hả, Lý Thê không hiểu, bạn ở đây là bạn dự phòng cho bạn trai hay gì?
"Tôi không thiếu bạn."
Lý Thê bước qua cậu ta, Nhan Ngôn đứng cạnh cậu hóng vui: "Mày bây giờ bình tĩnh hơn mày ban nãy."
Lý Thê liếc cậu bạn, Nhan Ngôn cười khì đi tiếp.
*
Cuối tuần này Lý Thê lại đến biệt thự của Hàng Nghênh Nhất làm người mẫu. Cậu quen đường quen nẻo đi lên tầng, Hàng Nghênh Nhất đứng ở cửa phòng vẽ dẫn cậu vào, bảo cậu ngồi xuống ghế nhung lần trước.
Lý Thê hỏi anh ta: "Vẫn ngủ à?"
Hàng Nghênh Nhất gật đầu: "Hôm nay có muốn uống rượu không?"
Anh ta chộn rộn: "Cậu uống rượu trông rất đẹp."
Lý Thê giũ chăn, ngờ vực nói: "Anh từng thấy tôi uống rượu?"
Hàng Nghênh Nhất thoáng khựng lại: "Tôi tưởng tượng, họa sĩ đều biết tưởng tượng."
Lý Thê bán tin bán nghi: "Tôi không muốn uống rượu, mấy hôm nay bạn tôi đến Đông Thành, bọn tôi đi chơi, uống nhiều lắm rồi."
Tính cả uống rượu xã giao công việc, tuần này Lý Thê có thể lấy giải chuyên cần.
Hàng Nghênh Nhất không miễn cưỡng: "Có bạn bên cạnh rất tốt, gần đây trạng thái của cậu thư giãn hơn hẳn."
Lý Thê nằm xuống, điều chỉnh tư thế theo hướng dẫn của Hàng Nghênh Nhất.
Hàng Nghênh Nhất rất nhạy bén trong việc quan sát tâm trạng, anh ta nói: "Hồi ở đất khách quê người, mặc dù không phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng bạn bè không ở bên, thỉnh thoảng tôi lại thấy cô đơn. Cậu ở Đông Thành cũng có cảm giác này đúng không?"
Lý Thê ngẫm lại: "Thường xuyên có cảm giác này, nhất là đợt mới đi làm."
Lý Thê học đại học ở đây, sau đó lại công tác tại thành phố này, ban đầu cậu cho rằng mình có thể coi Đông Thành là vùng an toàn. Nhưng sau khi tốt nghiệp, bạn bè mỗi người một nơi đi thành phố khác phát triển, ở lại cùng một thành phố cũng không hay gặp nhau.
Thành phố trống trải, Lý Thê thường xuyên cảm thấy cô đơn.
"Từ khi có bạn trai, cảm giác này có cải thiện không?" Hàng Nghênh Nhất vừa pha màu vừa hỏi.
Lý Thê không trả lời, chỉ cười nói: "Anh giống bác sĩ tâm lý quá."
Hàng Nghênh Nhất im lặng giây lát rồi cười đáp: "Tôi thường khám bác sĩ tâm lý, chắc bị ảnh hưởng đấy."
Lý Thê không nói gì nữa, Hàng Nghênh Nhất cũng không hỏi thêm.
Cậu lại thả lỏng người, nhắm mắt nằm trên ghế. Bên tai là tiếng cọ vẽ ma sát trên giấy, cậu không dùng Melatonin nhưng chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Lúc kết thúc đã qua giờ cơm trưa.
Lý Thê xuống tầng, trong phòng sách chỉ ngăn với phòng khách bằng một tủ sách, Từ Bùi đang họp trực tuyến, phát âm chuẩn giọng Anh - Anh nghe rất hay.
Lý Thê không nhịn được liếc bóng anh, đúng lúc trông thấy anh tháo tai nghe, gập máy tính lại.
Hàng Nghênh Nhất còn đang mải nghĩ tranh của mình, vì Lý Thê đã ngủ qua giờ cơm nên anh ta muốn mời cậu ăn trưa.
"Không cần đâu." Lý Thê từ chối: "Hôm nay tôi có hẹn với em họ, giờ phải đi đón nó."
Từ Bùi bưng cốc cà phê, Lý Thê gần như có thể ngửi thấy mùi vị kỳ cục ấy. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không cảm thấy mùi vị kỳ cục ấy khó ngửi nữa.
"Hình như em họ cậu là sinh viên Đại học Đông Thành." Từ Bùi nói: "Vừa hay tôi phải đi Đại học Đông Thành, cậu tiện đường cho tôi quá giang."
Lý Thê nhìn anh rồi đánh mắt đi, đáp "được".
Từ Bùi thu dọn máy tính và tài liệu, rửa sạch cốc cà phê. Lý Thê đứng ở cửa chờ anh một lúc, hai người cùng nhau ra về.
Chương Tòng Trí đứng trên cầu thang hỏi Hàng Nghênh Nhất: "Chuyện gì đây, hai đứa nó thân nhau như thế từ bao giờ, trước đây còn không nói chuyện mà."
Hàng Nghênh Nhất cũng không biết, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Chắc chắn Từ Bùi tóm được điểm yếu của Lý Thê."
3
*
Lý Thê đi vào sân trường Đại học Đông Thành, dừng xe trước tòa nhà thí nghiệm của Học viện Khoa học Đời sống. Hiện giờ đã sắp đến kỳ thi hết môn, sinh viên đều đang ôn tập, không nhiều người ra ngoài hoạt động.
Từ Bùi ngồi ở ghế phụ lái, rất đứng đắn không động chạm lung tung.
Lý Thê nhìn anh qua gương chiếu hậu: "Tôi từng kể với anh em tôi học ở Đại học Đông Thành sao?"
"Không kể à?" Từ Bùi nói: "Thế chắc tôi nghe ai khác nói."
Lý Thê nhìn anh: "Tôi có một người bạn tên Nhan Ngôn, chuyện của cậu ấy cũng là anh nghe ai khác nói?"
Từ Bùi gật đầu: "Đúng vậy."
Lý Thê cảm thấy mình thật sự bó tay với anh.
"Từ Bùi." Lý Thê gọi tên anh, phát âm từng chữ vô cùng rõ ràng, nhưng lại có chút cảm giác không diễn tả được.
Từ Bùi khẽ rung động, anh nhìn Lý Thê.
Lý Thê nhìn anh bằng ánh mắt trách móc, gần đây cậu luôn nhìn anh như thế: "Anh không nói thật một câu nào, anh đang đùa cợt tôi."
Từ Bùi điều chỉnh tư thế ngồi, đôi mắt sắc bén và dịu dàng chú mục vào Lý Thê: "Bây giờ cậu có muốn nghe nói thật không?"
Lý Thê tránh ánh mắt anh, mở khóa cửa xe: "Tôi không cần, anh xuống xe đi."
Từ Bùi bật cười, mở cửa xuống xe, cất giọng vui vẻ hỏi Lý Thê: "Chúng ta đã là bạn rồi nhỉ, chắc cậu không thu phí đi xe của tôi đâu đúng không?"
Lý Thê hơi cáu: "Anh thấy tôi giống tài xế taxi lắm à?"
Từ Bùi mỉm cười vẫy tay: "Đi đây."
Lý Thêm chửi thầm anh trong lòng. Em họ gọi điện đến, biết Lý Thê chưa ăn cơm thì hẹn gặp cậu ở căng tin.
Căng tin Đại học Đông Thành còn bề thế hơn thư viện, rõ ràng lãnh đạo nhà trường biết thế nào là có thực mới vực được đạo, bàn ăn lớn nhỏ sắp xếp thẳng hàng, gần cửa sổ có sô pha nhỏ và bàn tròn to để học tập hoặc họp hành.
Điều này làm Lý Thê nhớ đến căng tin cấp ba của mình, chỉ có bàn không có ghế, bất kể là học sinh xếp hạng nhất khối hay nam thần hoa khôi, tất cả đều phải đứng ăn.
Em họ chiếm được chỗ ở sô pha nhỏ, cùng Lý Thê đi mua hai bát mì tương đen. Đồ trộn trong mì có sốt thịt băm, dưa chuột thái sợi và giá đỗ, ăn rất mát, Lý Thê còn gọi nước chan mì.
Em họ chuẩn bị thi cao học, nghỉ hè phải ở lại trường bắt đầu ôn tập, Lý Thê nhìn thấy cạnh tay cậu nhóc có một chồng tài liệu mới lấy.
Em họ muốn tiếp tục học chuyên sâu, chi phí du học đắt đỏ, trong nhà cố gắng vẫn trả được nhưng cậu nhóc không muốn người thân quá vất vả. Tranh suất sinh viên trao đổi thì đã không kịp, cậu nhóc nghĩ đi nghĩ lại đành thi cao học, không có đường tắt để đi, đại quân thi cao học lại đông cuồn cuộn.
"Anh, anh tán thành em thi cao học không?"
Lý Thê không thể cho ý kiến gì, tốt nghiệp cùng khóa với cậu cũng có người thi công chức hoặc cao học, hễ nhắc đến là ai nấy đều kêu ca om sòm. Nói một cách công bằng thì vì bạn trai, cuộc sống của Lý Thê ở Đông Thành đã bớt áp lực hơn nhiều, có điều nhìn lại mấy năm nay vẫn thấy rối tinh rối mù.
Lúc vừa tốt nghiệp, ai mà chẳng cảm thấy mình là con cưng của trời, có thể làm nên sự nghiệp, tương lai tươi sáng. Thật ra, bất cứ sinh viên nào tốt nghiệp trường danh tiếng có đủ trình độ học vấn, năng lực học tập và năng lực giao tiếp bình thường, có kinh nghiệm làm việc vài năm đều có thể đảm nhiệm công việc của Lý Thê.
Cố gắng xoay chuyển tình thế trên thị trường chứng khoán, tạo nên huyền thoại đầu tư với lợi nhuận đáng kinh ngạc, tham gia thương vụ M&A xuyên quốc gia trị giá hàng chục tỷ, tất cả đều không liên quan đến Lý Thê. Cuộc sống hằng ngày của cậu là những bản kế hoạch dự án liên miên không ngớt, là các bài thuyết trình lặp đi lặp lại. Lý Thê không hề có quyền tự chủ, thậm chí một vài dự án còn không cần cậu đưa ra bất cứ suy nghĩ nào. [1]
Đôi khi chính Lý Thê cũng không hiểu ra sao, quỹ đầu tư của cậu còn không ra hồn mà vẫn có sức thuyết phục người ta đầu tư.
[1] M&A là hoạt động giành quyền kiểm soát doanh nghiệp thông qua hình thức sáp nhập hoặc mua lại giữa hai hay nhiều doanh nghiệp để sở hữu một phần hoặc toàn bộ doanh nghiệp đó.
Lý Thê bưng bát húp canh, cuối cùng chỉ có thể nói: "Mọi người đều đang thi cao học, chắc không tệ lắm đâu."
Tóm lại, sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng như em họ, giới hạn trên thì khó nói, giới hạn dưới kiểu gì cũng sẽ không quá thấp.
Em họ lắc đầu, cậu nhóc không hài lòng với tình trạng hiện tại mà Lý Thê mô tả, đó không phải tương lai cậu nhóc muốn.
"Em nghĩ sao?"
Em họ ngẫm nghĩ: "Trời sinh ra em ắt có chỗ dùng."
Trời ơi, Lý Thê nhìn em họ, trong lòng gào thét, xem ra mình lớn tuổi thật rồi, chẳng còn chí khí như thế nữa.
Ăn xong, Lý Thê muốn đưa em họ đi chơi nhưng em họ không chịu, đòi đi thư viện tự học.
Lý Thê đưa em họ đến thư viện, thư viện nhiều bậc quá cậu không muốn leo. Sau khi nhìn em họ đi vào, cậu trông thấy bảng tuyên truyền dưới thư viện.
Nhân vật chính của kỳ này là Từ Bùi, bên trên dùng một đoạn văn dài dằng dặc tóm tắt học vấn, giải thưởng, bản quyền sáng chế phát minh và tác phẩm của Từ Bùi.
Tại sao cuộc đời Từ Bùi trông có vẻ luôn nhẹ nhàng mà loá mắt vậy nhỉ.
Lý Thê lấy ngón tay gõ mặt kính, vừa ghen tị vừa hâm mộ.