Một Phần Ba - Bán Duyên Tu Đạo

Chương 13



Buổi chiều một ngày trong tuần, trời mưa như trút nước.

Lý Thê ngẩng đầu day cái cổ mỏi nhừ, văn phòng đã vãn người. Mưa to đường khó đi, mọi người đều không ở lại tăng ca.

Cậu thu dọn đồ đạc tan làm, ra khỏi cửa công ty, tiếng hạt mưa gõ xuống nền đất ồn ã hơn hẳn, gió lớn gần như uốn cong mấy cây xanh ở dải phân cách, cây cối mới trồng bị táp nghiêng ngả.

Hôm nay Lý Thê không đi xe, ứng dụng gọi xe hiển thị hơn trăm người đang đợi, ga tàu điện ngầm cách chỗ này 2km.

Cậu cầm điện thoại đứng thẫn thờ dưới tầng.

Các tòa cao ốc đồ sộ vô cùng đáng sợ dưới nền trời mù mịt, như thể ngay giây tiếp theo sẽ kề sát người mình. Gió đang rít gào, mọi người đều tránh đi, thành phố bỗng trở nên vắng vẻ.

Cậu nên về nhà kiểu gì, Nhan Ngôn đã quay lại Tinh Thành, nhờ người tới đón chắc chắn không thể. Gọi xe không biết phải đợi đến khi nào, hay là đi tàu điện ngầm, đội mưa chạy đi. Cách này được, nhưng có phải trông hơi ngu ngốc không.

Lý Thê nghĩ vẩn vơ, nên về nhà thế nào đây, có cần về nhà không. Cậu nghĩ khả năng cao hôm nay mình không về nhà nổi, đây là bước sai sót của mình sao?

Không phải, mình có công việc danh giá, có cuộc sống ổn định, còn có một người bạn trai đẹp trai cao ráo giàu có. Cuộc đời mình có vấn đề gì chứ, cuộc đời mình hoàn hảo!

1

Lý Thê căm hận lấy điện thoại ra, đổi ứng dụng gọi xe tiếp tục cố gắng.

Trong cơn mưa xối xả, một chiếc xe chậm rãi dừng dưới tòa nhà công ty, cửa sổ xe hạ xuống, Lý Thê nhìn thấy đôi mắt Cố Thành Xuyên.

Cách màn mưa, ánh mắt Cố Thành Xuyên cực kỳ trầm tĩnh.

Lý Thê nhớ đến rất lâu trước đây, cậu từng nhìn thấy đôi mắt này trong một hoàn cảnh khác.

Khi ấy Cố Thành Xuyên là đối tác của Lý Thê, vì một số chuyện ngoài ý muốn mà cụ thể là gì cậu không nhớ rõ, tóm lại Lý Thê giữ chức trợ lý tạm thời của Cố Thành Xuyên, cùng hắn đi khảo sát một dự án khu nghỉ dưỡng.

Dự án ở trên núi, đường núi dài dằng dặc lái xe mất mấy tiếng đồng hồ.

Lúc khảo sát xong trời đã hơi âm u, trên núi có sương mù, mưa tầm tã không hề dự báo trước, đập ào ào vào cửa sổ xe khiến người ta sợ hãi.

Chẳng mấy chốc cơn mưa to đã ảnh hưởng đến đi lại. Trời ngày càng tối, đường núi hiểm họa trùng trùng.

Đi được mấy phút, Cố Thành Xuyên quả quyết yêu cầu dừng xe, hắn đổi vị trí cho Lý Thê, ngồi vào ghế lái, bật chỉ đường đến biệt thự trên sườn núi gần đấy.

Đã nghèo còn mắc cái eo, xe chết máy khi sắp đến nơi, Cố Thành Xuyên và Lý Thê xuống xe đi bộ.

"Không còn xa nữa." Cố Thành Xuyên lấy ra hai bộ áo mưa: "Đi bộ lên thôi."

Gió to nên ô không có tác dụng, áo mưa méo mó có còn hơn không, lúc đến biệt thự trên sườn núi cả hai đã ướt sũng.

Biệt thự của Cố Thành Xuyên, hắn không thường ghé qua nhưng quét dọn rất sạch sẽ, Lý Thê lạnh run người, chưa từng nghĩ lối vào mờ tối lại khiến người ta yên tâm đến thế.

Cố Thành Xuyên tìm hai bộ quần áo mặc được, đưa Lý Thê một bộ bảo cậu đi tắm trước.

Lý Thê chưa tắm xong thì biệt thự mất điện, đèn tắt tối om, nước cũng trở nên lạnh buốt. Bấy giờ tâm lý của cậu hơi suy sụp.

Cậu cố lau khô người, mặc áo của Cố Thành Xuyên đi ra. Cố Thành Xuyên báo với cậu vì trời mưa to, trên núi không có tín hiệu, đường điện cũng hỏng rồi.

Sau đó Cố Thành Xuyên vào nhà vệ sinh, dùng nước vừa đun để uống lau qua người, thay quần áo sạch.

Lúc hắn đi ra, Lý Thê đã tìm được một ít nến bày bàn ăn. Nến trở thành nguồn sáng ít ỏi thắp sáng căn phòng tối đen như mực, cũng soi tỏ vẻ bất an trên mặt Lý Thê.

Ngoài trời vẫn mưa to, nước mưa như giội lên cửa sổ sát đất, sương mù dày đặc không nhìn rõ thứ gì.

Lý Thê quấn chăn mỏng nghịch điện thoại, điện thoại không gọi được, tin nhắn không gửi được, cậu muốn xem bao giờ tạnh mưa cũng không thể.

Cố Thành Xuyên tìm khắp biệt thự, mang về một chai rượu và hai ly thủy tinh.

"Ở đây không hay có người, không trữ bao nhiêu đồ ăn." Cố Thành Xuyên nói: "Nhưng rượu thì nhiều, ít nhất sẽ không chết khát."

Hắn rót cho Lý Thê một ly. Lý Thê cuộn người trên sô pha, quấn chăn mặc quần áo không vừa người của Cố Thành Xuyên, ánh nến chao động soi sáng gương mặt nhăn chặt của cậu, dáng vẻ mong manh dễ vỡ.

"Đừng lo." Giọng Cố Thành Xuyên vẫn bình tĩnh: "Tầng hầm có than nướng đồ ăn, mang ra sưởi ấm được. Không có đồ ăn nhưng có rượu, cầm cự vài ba hôm không thành vấn đề. Mưa tạnh, sẽ có người đến tìm chúng ta dựa theo định vị GPS trên xe, mối nguy hiểm duy nhất là mưa quá to, có thể gây ra sạt lở đất."

Lý Thê nhìn Cố Thành Xuyên, hắn đứng đó nhấp một ngụm rượu, cất giọng nói: "Nếu thật sự sạt lở đất thì đành bó tay, mặc cho số phận vậy."

Rõ ràng hắn đang nói mặc cho số phận, nhưng Lý Thê lại dần an tâm, không còn hoang mang lo lắng.

"Thế tôi nên để lại di ngôn cho bố mẹ tôi."

Cố Thành Xuyên cười, cụng ly với Lý Thê. Nến đặt trên bàn trà, nếu bỏ qua mưa lớn thì đây rất giống một buổi hẹn hò mập mờ dưới ánh nến.

Lý Thê kéo kín chăn, hỏi: "Hình như anh không lo chút nào, anh chắc chúng ta có thể xuống núi an toàn sao?"

Cố Thành Xuyên dựa vào sô pha: "Tôi chẳng có gì đáng để lo lắng, nếu tôi gặp bất trắc, luật sư của tôi nể tình phí đại diện cao, sẽ thu xếp hậu sự cho tôi ổn thỏa. Về công ty, đám em trai em gái của tôi sẽ tranh cướp tất cả, không lo người khác được hời, cũng không cần lo không có ai báo hiếu ông già nhà tôi."

Bố hắn rất phong lưu, có cả đống con riêng, hắn dùng thủ đoạn cứng rắn chèn ép chúng nó không ngóc đầu lên nổi.

Lúc nói chuyện, ánh mắt Cố Thành Xuyên hướng ra cửa sổ sát đất, nét mặt mang vẻ bình tĩnh lạnh nhạt của người ở trên cao nhìn xuống dưới.

Vẻ mặt ấy đánh mạnh vào Lý Thê, giây phút ấy Lý Thê bị hấp dẫn một cách sâu sắc.

Mưa gió vẫn tiếp diễn, Cố Thành Xuyên ngồi trong xe nhìn Lý Thê. Cậu đứng dưới tòa nhà công ty, mưa gió nhanh chóng xối ướt người cậu, tay cậu đã lạnh toát.

Lý Thê và Cố Thành Xuyên rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh phức tạp. Chuyện của Nhan Ngôn, Cố Thành Xuyên chỉ cần điều tra là sẽ hiểu ngọn nguồn. Nhưng dường như nó không phải nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa họ, bởi vì chỉ giải thích chuyện này là không đủ.

Lý Thê vẫn đứng nguyên tại chỗ, Cố Thành Xuyên xuống xe, bật chiếc ô đen, giày da giẫm lên vũng nước đi tới trước mặt Lý Thê.

Cố Thành Xuyên cụp mắt nhìn cậu, hắn không thể không thừa nhận từ đầu đến cuối Lý Thê đều không chịu bị mình thuần phục.

Sự im lặng lan tràn giữa cả hai, Lý Thê thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn Cố Thành Xuyên.

Ô nghiêng đi che mặt hai người, Cố Thành Xuyên nắm cằm Lý Thê hôn cậu, nụ hôn của hắn có bực tức và chịu thua.

Thế là Lý Thê và Cố Thành Xuyên làm lành, họ về nhà Lý Thê, quấn quýt một cách kịch liệt trong đêm mưa xối xả.

Động tác của Cố Thành Xuyên rất thô bạo, chất chứa nóng nảy và phát tiết. Lúc Lý Thê bị đè lên cửa sổ, một bên vai cậu dựa vào ô kính lạnh giá, một bên vai dán sát Cố Thành Xuyên nóng bừng.

Bỗng dưng cậu rất buồn bã tủi thân.

Nước mắt ướt nhòe khuôn mặt, Cố Thành Xuyên ôm cậu, động tác dịu dàng hơn.

"Làm đau em à?" Cố Thành Xuyên hôn gò má cậu.

Lý Thê lặng thinh, chỉ tì lên cửa sổ mà khóc.

Mưa to gây ra bất an, cậu khóc vì nỗi bất an ấy.

1

*

Hôm sau tạnh mưa, cơn mưa như thác đổ gột rửa cả thành phố, nước đọng trên đường phản chiếu bầu trời trong veo.

Lý Thê bị cảm nặng, sốt ba mươi chín độ.

Cố Thành Xuyên chuẩn bị nước ấm và thuốc cảm, lấy điện thoại của cậu xin nghỉ làm. Hắn gọi điện cho ông chủ, ông chủ không nói gì nhiều mà đồng ý ngay, còn dặn cậu nghỉ ngơi cho khỏe hẳn.

Lý Thê làm ổ trên giường đáp lại vài câu bằng giọng không rõ ràng.

Cúp máy, Cố Thành Xuyên đưa cậu đi bệnh viện.

Vào viện khám hơi rườm rà, Lý Thê xét nghiệm máu, kiểm tra mấy hạng mục cần dùng máy móc, sau đó bắt đầu truyền nước.

Cố Thành Xuyên luôn trông chừng cậu, cậu thì ngủ suốt. Truyền nước xong, cậu tỉnh dậy kêu đói.

Cố Thành Xuyên sờ trán Lý Thê, lúc này cậu đã hạ sốt, có tinh thần là đòi ăn đòi uống. Hắn ăn trưa với Lý Thê, đưa cậu về nhà rồi đi làm.

"Có chuyện thì gọi điện cho anh." Cố Thành Xuyên hôn trán cậu: "Người ngợm khó chịu cũng gọi, tối anh bảo trợ lý mang đồ ăn cho em, đừng tự gọi ship."

Lý Thê gật đầu, quấn chăn tiếp tục ngủ vùi.

Cách nghỉ ngơi dưỡng sức của dân đi làm là ngủ đến mụ mị đầu óc, nếu có thể ngủ mười hai tiếng thì chắc chắn tinh thần sảng khoái.

Lý Thê ngủ đến chiều, trợ lý của Cố Thành Xuyên mang đồ ăn cho cậu, tiện thể đưa quần áo giày dép phụ kiện chất đầy nhà.

Đủ loại túi mua sắm của các thương hiệu nổi tiếng choán hết phòng khách nhà Lý Thê, trợ lý nói đây là sản phẩm mới theo mùa, nhưng Lý Thê lại cảm thấy giống như một chút bù đắp.

Cậu cảm ơn trợ lý, trợ lý thấy Lý Thê thoải mái nhận đồ thì không khỏi thở phào. Lý Thê không giống sếp Cố nói lắm, không cáu kỉnh gắt gỏng, cũng không làm khó mình.

Sau khi trợ lý ra về, Lý Thê để cơm lên bàn trà, ngồi xuống thảm bắt đầu ăn. Ốm nên đắng miệng, ăn gì cũng không ngon, Lý Thê mở một bộ phim truyền hình làm nhạc nền.

Điện thoại đổ chuông, hiển thị cuộc gọi từ "Mẹ".

Lý Thê vội vàng bắt máy, hắng giọng nói: "Mẹ."

"Thê Thê." Giọng của mẹ xuyên qua điện thoại vang lên bên tai Lý Thê: "Mẹ xem dự báo thời tiết nói Đông Thành mưa to, con có bị ướt không."

"Không mẹ." Lý Thê đáp: "Bạn con đến đón con, con không ướt."

"Sao mẹ nghe giọng con hơi khàn, cảm đấy à?"

Lý Thê không giấu được mẹ: "Cảm nhẹ thôi, vừa hay xin nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi."

"Một mình con sống ở ngoài phải chú ý sức khỏe vào." Mẹ lại bắt đầu bài ca: "Để ý thời tiết thay đổi, đừng quên mặc thêm hoặc bỏ bớt quần áo, đừng ham mát. Công ty con hay bật điều hòa, như thế không tốt, bình thường nhớ chuẩn bị áo khoác."

"Con biết, con biết."

Mẹ lại hỏi: "Đi khám chưa?"

"Khám rồi mẹ, bác sĩ kê thuốc rồi." Lý Thê nói: "Con uống thuốc đúng giờ, mẹ đừng lo quá."

Mẹ lại nhắc thêm mấy câu rồi bảo: "Con vẫn nên tìm người chăm sóc cho đi, nếu không bị ốm, một thân một mình khó chịu lắm."

Điện thoại báo tin nhắn của Cố Thành Xuyên, hỏi Lý Thê ăn cơm chưa, còn sốt không.

Lý Thê trả lời Cố Thành Xuyên, nói với mẹ: "Con biết rồi, mẹ ơi con sẽ chú ý mà."

Ngoài cửa sổ là hoàng hôn, ráng cam đỏ hồng tím che rợp nửa bầu trời, đẹp không sao tả xiết.

Lý Thê cầm điện thoại, quy kết trận ốm này và lần cãi vã này là trắc trở của tình yêu, sau cơn mưa trời lại nắng, tất thảy đều sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.