Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1011



Chương 1011:

 

Đứa con gái này, hoàn toàn không giống bà ta chút nào, yếu đuối nhu nhược…

 

Lục Tư Ân nâng mắt nhìn mẹ mình, vẻ mặt thống khổ lắc lắc đầu: “Mẹ, chính là mẹ sắp xếp những người đó, nhưng trong tay họ sao còn có cả hung khí ? Vì sao mẹ muốn cho bọn họ làm tổn thương anh Tử Hoành.”

 

Tần Ninh Trăn vừa nghe lời này, lập tức nhíu mày “Mẹ đã nói qua với con bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ chỉ muốn đề phòng bắt trắc, muốn bảo vệ con, mới xảy ra chuyện vô ý như vậy, sao con không chịu tin lời mẹ nói vậy chứ?

 

Chuyện này về sau không bao giờ…được nói ra nữa, đặc biệt là ở trước mặt cha con.”

 

“Rà .” Lục Dật Kha một cước đá tung cánh cửa.

 

Âm thanh lớn bắt thình lình, khiến hai mẹ con Tần Ninh Trăn sợ tới mức hét toáng lên.

 

“A…” Lục Tư Ân mắt hồn mắt ví hét to một tiếng, cả người đều trở nên run rẩy, sự tình lần trước để lại bóng ma không nhỏ trong lòng cô ta, chưa từng gặp những chuyện như vậy phát sinh lên người mình, giờ chỉ cần một chút âm thanh phát ra, cô ta cũng chấn kinh như con nai nhỏ sợ hãi…

 

Tần Ninh Trăn cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn thầy Lục Dật Kha đang nổi giận đùng đùng đi vào, lúc này ông ta tức giận đến mức thở hồng hộc.

 

“Dật, Dật kha, ông… .ông, như thế nào đột nhiên đã trỏ: lại ?”

 

Tần Ninh Trăn lần đầu tiên ấp a ấp úng khi nói chuyện trước mặt Lục Dật Kha.

 

Lục Dật Kha mang ánh mắt giận dữ nhìn hai mẹ con kia, ông ta cũng không hề nói cái gì, vừa đi lên vừa giơ tay ICH Me ” Một cái tát hung hăng đánh vào mặt Tần Ninh Trăn.

 

Tần Ninh Trăn đau đớn kêu to một tiếng.

 

Bà ta không thể tin được, trừng mắt nhìn Lục Dật Kha, ông ta lại dám ra tay đánh mình.

 

“Lục Dật Kha, ông điên rồi phải không?

 

Ông cũng dám đánh tôi.”

 

Bà ta dùng hét sức lực rống to với Lục Dật Kha.

 

“Tần Ninh Trăn, tôi thực sự không ngờ, bà thật sự là loại người như vậy, không dạy dỗ điều tốt con con gái mình, ngược lại còn dạy hư nó, bà xem xem, Ân Ân hiện tại đều đã biến thành bộ dáng gì rồi hả ?”

 

Lục Dật Kha ăn nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị hướng về phía Tần Ninh Trăn rồng giận.

 

Ông ta vốn muốn trở về để xác nhận tình huống, cũng không nghĩ đến thật sự là Tần Ninh Trăn làm chuyện này.

 

Chuyện như vậy bọn họ cũng có thể làm ra được.

 

” Lục Dật Kha lạnh lùng cười, “Cũng phải, năm đó bà cũng dùng thủ đoạn như vậy để bò lên giường tôi, thật sự là có chết cũng không thay đổi bản chất, thủ đoạn bẩn thỉu như vậy còn muốn dùng ở trên người con gái, bà vẫn còn là người sao ?”

 

Ông ta bởi vì mê luyến sắc đẹp của Tần Ninh Trăn, mới có thể cùng Mộ Thanh ly hôn, nhưng Mộc Tử Hoành còn rất trẻ, có rất nhiều lựa chọn, làm như vậy, cho dù thành công, Mộc Tử Hoành cũng không nhất định sẽ lựa chọn Ân Ân.

 

Cho dù là dưới áp lực của hai nhà, nhưng lấy tính cách của Mộc Tử Hoành, cũng sẽ không chịu nghe theo sự sắp đặt.

 

Tần Ninh Trăn mang sắc mặt túng quẫn, dáng vẻ cực kỳ khó coi, “Lục Dật Kha, ông… ông đừng có mà quá đáng, đừng có nói ra những lời như vậy trước mặt con gái.”

 

Năm đó bà ta thật sự dùng thủ đoạn như vậy để có được Lục Dật Kha..

 

Nhưng khi nghe từ chính mồm ông ta nói ra như vậy, chính bà ta cũng có cảm giác thật nhục nhã, nếu không phải vì bất đắc dĩ, bà ta cũng sẽ không gả cho một người đàn ông mình không yêu thương Lục Dật Kha lạnh lùng cười, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Ninh Trăn, ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, có vô tình cùng lạnh lùng tàn nhẫn.

 

Tần Ninh Trăn nhìn thấy vẻ mặt Lục Dật Kha như vậy, hoàn toàn chắn động.

 

Lục Dật Kha tàn nhẫn vô tình, bà ta cũng biết.

 

Một khi ông ta đã lộ ra ánh mắt như vậy, đáy lòng đã hoàn toàn thất vọng về bà ta.

 

“Tần Ninh Trăn, những chuyện không biết xáu hổ mà bà làm, không phải vì muốn hủy hoại tập đoàn Lục Trăn sao 2 Bà đã làm được rồi đó, Mộc Vĩ Ngạn đang tiếp thụ thu mua cổ phiếu của tập đoàn Lục Trăn.”

 

“Cái gì ?Bọn họ có chứng cớ gì chứng minh là tôi làm 2?”

 

Tần Ninh Trăn không cam lòng, vốn tưởng rằng nhà bọn họ sẽ cứ như vậy mà quên đi, chuyện không có chứng cớ, bọn họ có thể làm gì đây 2 Lục Dật Kha châm chọc nói: “Không có chứng cớ sao?

— QUẢNG CÁO —