Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 521: Hi Hi, anh bớt giận



“Chuyện này. ….. ” Lâm Mộng Nghỉ nhìn thoáng qua Có Tích Hồng.

Cố Tích Hồng cũng không vui, ít nhất, ở trước khi con gái lấy chồng, Lam Lam hẳn là nên ở cùng bọn họ.

Thật ra, trong lòng Lam Hân, cô lùi một bước, vốn đã không dễ dàng.

Trong nhà kia còn có Cố An An, một người không bao giờ buông tha mình, cô cần gì phải trở về, như vậy tất cả mọi người đều khó xử.

Ngày hôm qua, sau khi bọn họ rời đi, cô cảm giác như đang nằm mơ, cô thế nhưng lại tìm được cha mẹ ruột của mình.

Thời điểm đó đáy lòng không phải hận, mà là vui vẻ!

Nếu cô không trải qua thống khổ, không có trải qua nhiều sóng gió, sao có thể biết cuộc sống này rất cần tha thứ?

Lâm Mộng Nghỉ nhẹ nhàng kéo qua tay cô, nói: “Lam Lam, An An làm ra chuyện này với con, mẹ cũng không biết, Lam Lam, thật xin lỗi, mẹ thật sự không biết, nó ngắm ngầm làm những chuyện như vậy.”

Lam Hân mỉm cười, con ngươi trong suốt yên lặng, không có cảm xúc, cô nói: “Mẹ, không có việc gì, về sau con sẽ tự cẩn thận.”

Trong lòng cô dám khẳng định, Cố An An đã biết cô là Cố Ức Lam.

Lục Hạo Thành cũng lên tiếng: “Bác trai, bác gái, mục đích của Cố An An rất đơn giản, không muốn để Lam Lam trở lại nhà họ Có, cho nên, chuyện này, trước tiên đừng cho cô ta biết.”

Ở trong mắt anh, Cố An An cùng Tần Ninh Trăn đều cùng một loại người.

Lâm Mộng Nghỉ gật đầu, “Hạo Thành, ta biết, đêm nay sẽ qua nói chuyện hôn sự với Lục Hạo Khải, ta nuôi dưỡng nó, cũng không để nó có gì thua thiệt, nó vẫn muốn gả đến Lục gia, vậy liền thành toàn cho nó đi”

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, ánh mắt lóe lên, hai kẻ kia ở chung một chỗ, đúng là một đôi hoàn hảo Ngôi nhà đó, anh cũng sẽ không trở về, Cố An An gả cho Lục Hạo Khải, anh thấy cũng không có gì to tát.

Lam Hân cũng không nói chuyện, với sự hiểu biết của cô về Cố An An, dù cô ta rời khỏi nhà họ Có, cũng sẽ không buông tha cho cô.

Lần trước ở bệnh viện, cô ta đã nói rất rõ ràng.

Lâm Mộng Nghi nhìn Lam Hân, nhìn một hồi lâu, vẫn nói: “Lam Lam, lát nữa cha mẹ cùng con về nhà, ta sẽ giải thích với Kỳ Kỳ.”

Lam Hân khẽ lắc đầu, “Mẹ, không cần, con sẽ nói rõ cho Kỳ Kỳ hiểu.”

“Không không không, Lam Lam, mẹ phải tự giải thích với Kỳ Kỳ, nêu không, lòng ta không an tâm.” Lâm Mộng Nghi áy náy, tối qua, bà vẫn suy nghĩ đến ngủ không yên.

Thế nào cũng phải đi giải thích với cháu gái, Kỳ Kỳ cùng Tiểu Tuần, Nhiên Nhiên đều tha thứ thì bà mới an tâm.

Lam Hân thấy mẹ kiên trì, cũng chỉ có thể gật đầu bát lựu.

Cô quay đầu lại, cho Lục Hạo Thành một ánh mắt.

Lục Hạo Thành nháy mắt hiểu được, cô muốn ám chỉ điều gì.

Lam Hân muốn biết Trầm Giai Kỳ có ở nhà không, lúc này hẳn là Trầm Giai Kỳ đang ở cửa hàng.

Hơn nữa gần đây kinh doanh khá tốt, bình thường cô ấy đều trở về có chút muộn.

Lục Hạo Thành khẽ lắc đầu, Lam Hân nhìn đã hiểu, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, chuyện giữa anh trai cùng Giai Kỳ là có có thể.

Cũng đúng, đã trải qua thống khổ như vậy, sau này Cố Ức Lâm sẽ càng thêm quý trọng Giai Kỳ.

Lúc này, Cố Ức Sầm áy náy tiến vào, thật ra anh vẫn đứng ngoài cửa, chỉ sợ em gái nhìn thấy mình sẽ khó chịu, nên liền đứng bên ngoài chờ.

Nghe được Tiểu Ức gọi cha mẹ, anh cũng rất muốn nghe Tiểu Ức gọi một tiếng anh cả, dù sao lúc con nhỏ, Tiểu Ức là niềm vui của cả nhà, một tiếng anh cả, giọng giòn dã, ngọt tới nao lòng.

Anh khẩn trương nhìn Lam Hân, “Tiểu Ức.”

Lam Hân nâng mắt nhìn người vẫn đang áy náy.

Khi anh nói những lời kia với mình, cô thật sự hâm mộ Cố An An, có một anh trai vì cô ta mà ra tay.

Nhưng hiện tại, cũng là anh trai cô.Lam Hân đáy lòng tự giễu, cô thật sự tự mình tìm lý do để tha thứ cho người khác.

Nhưng vừa thấy ánh mắt áy náy của họ, cô không chịu nỗi.

Cô cười nói: “Anh cả, không cần áy náy, em đã không có việc gì, hơn nữa rất nhanh có thể xuất viện. Nhưng nếu anh vẫn còn áy náy, sau này phải tốt với em một chút.”

Cố Ức Sầm nghe vậy, hơn nữa Tiểu Ức lại gọi một tiếng anh cả, càng thêm áy náy và kích động.

“Tiêu Ức, anh cả về sau, nhất định sẽ đối xử với em như trước đây, mỗi ngày đều đưa em ra ngoài chơi.”

Cô hiện tại đã trưởng thành, sao có thể mỗi ngày đi ra ngoài chơi, người anh nay của cô đúng là kích động quá rồi nói năng lộn xộn.

Có Tích Hồng trầm giọng nói: “Đi chơi cái gì? Nhìn lại con đi chỉ biết chơi, em gái con còn có năng lực hơn con.”

“Haha:….. ” Cố Ức Sầm bỗng nhiên vuốt đầu cười ngây ngô vài tiếng.

Có Tiểu Ức, thật tốt!

Lâm Mộng Nghi cảnh tượng như vậy, thiếu chút nữa lại rơi lệ, đây là cảnh tượng mà cả nhà đều chờ mong.

Khoảng 12 giờ trưa, bốn người cùng trở về biệt thự ở đường Vĩnh Thanh.

Dịch Thiên Kỳ đã đi làm, trong nhà cũng chỉ có Mộ Thanh, Tiểu Tuấn cùng Kỳ Kỳ, còn có Cần Hi hôm nay vừa trở về.

Mộ Thanh nhận được điện thoại của Lục Hạo Thành đã làm cơm chờ họ.

Bọn họ vừa đến nhà, trên bàn đã bày biện cơm trưa, làm cho Lam Hân kinh ngạc là Cần Hi đã có mặt ở đây.

Hơn nữa khi đang dọn đồ ăn, nhìn thấy Lam Hân vào cửa, anh sâu kín nhìn thoáng qua cũng không nói gì.

Lam Hân lại nhìn anh cười cười, “Hi Hi, anh bót giận.”

Lục Hạo Thành vừa nghe một tiếng Hi Hi, thiếu chút nữa phun một ngụm máu.

Cái này cũng buồn nôn quá, được, Lục Hạo Thành nhịn, cô hiện tại là người bệnh, tùy cô vui vẻ.

Nhạc Cần Hi vẫn yên lặng không nói gì, xoay người trở lại phòng bếp.

Lam Hân thu lại nụ cười, tên này, đúng là không cho cô mặt mũi.Vất vả lắm mới gọi anh là Hi Hi.

Không đúng, chẳng lẽ diễn xuất của cô quá lố, Cần Hi không nhìn ra được sự chân thành sao?

Lục Hạo Thành cười nhún vai, thấp giọng nói: “Lam Lam, người ta cũng không thèm nhận chút tình cảm của em.”

Lam Hân vẻ mặt hung hăng: “Anh im miệng!”

Lục Hạo Thành đang tươi cười nháy mắt dừng lại, “Lam Lam, em quá bắt công!”

Nói xong, anh liền thở phì phì hướng vào phòng Kỳ Kỳ..

Mộ Thanh bưng đồ ăn đi ra, nhìn thấy Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghi cười nói: “Tích Hồng, Mộng Nghi, Ức Sầm, mọi người đến đây, mau ngồi đi!”

Lâm Mộng Nghi đỡ Lam Hân đi qua, cười nói: “Chị Mộ Thanh, vất vả rồi”

Mộ Thanh nói: “Không vất vả, nhìn thấy Lam Lam dẫn mọi người về, tôi cũng an tâm, nhìn xem một nhà máy người, đem nhà chúng tôi biến thành dạng gì.” Câu cuối cùng Mộ Thanh nói không chút khách khí.

Lâm Mộng Nghi hồ thẹn cúi đầu, không phản bác.

Mộ Thanh còn nói: “Người lương thiện như Lam Lam, đòi này hiếm có.”