Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 19: Tai ương lao ngục.





Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 19: Tai ương lao ngục.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

- Trương Hắc Ngưu lớn mật, thấy bản quan sao không quỳ?
Tên thành quan hét lớn, gương mặt béo núc chợt run rẩy làm người ta sinh ra cảm giác những tảng thịt kia có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khốn nổi âm thanh lanh lảnh chẳng những không sinh ra cảm giác uy nghiêm, ngược lại còn làm người ta buồn cười.

Tên thành quan giống như cũng cảm nhận được điều này, hắn quét mắt nhìn xem có ai có gan dám cười hắn. Lúc này Nguyệt Hổ cũng lui ra một bên, hắn khẽ nói:
- Tên mập này chính là thành chủ Hán Cô thành, tên Phú Bộ Nhân kia chính là thương nhân giàu có nhất Hán Cô thành, sự việc hôm nay có lẽ liên quan đến vấn đề hôm qua... ....

Với thính lực của Trương Hắc Ngưu tất nghiên nghe thấy rất rõ ràng, khi tên thành quan kia hét lên thì mấy tên lính muốn xông lên bắt Trương Hắc Ngưu khấu đầu. Tú Nương ôm lấy Tiểu Thanh, Tần Thường và đám tiểu nhị cũng bị vây khắp ngõ ngách, ai cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Trương Hắc Ngưu, không biết phải làm sao cho tốt.

Thân thể Tần Thường được bọc trong áo choàng, nàng yên tĩnh như một pho tượng, nhưng cúi đầu trầm mặc một lúc lâu mà chẳng có động tác gì.


- Ông chủ Trương uy phong không nhỏ.
Phú Bộ Nhân lạnh lùng nói, Trương Hắc Ngưu kia rõ ràng chỉ là một hán tử lỗ mãng nhưng dám có gan khiêu chiến với quyền uy của nhà giàu nhát thành. Dù những năm gần đây hắn ít khi xuất thủ nhưng sẽ không vì như vậy mà dần quên lãng, vì vậy hôm nay hắn quyết định giết gà dọa khỉ, để đám người có dị tâm biết rõ, Phú Bộ Nhân hắn vẫn còn ở Hán Cô thành một ngày thì đừng kẻ nào được phép làm gì trái ý.

Hai đại hán đến bên cạnh Trương Hắc Ngưu, hai tên đá vào đầu gối của hắn, đúng lúc hắn nhìn thoáng qua, cả hai đều cảm thấy thân thể mềm nhũn, chợt sinh ra cảm giác như đứng trước núi cao, bàn chân đá ra không còn chút lực, miễn cưỡng mới đụng chân Trương Hắc Ngưu. Tuy Trương Hắc Ngưu không thi triển bất kỳ thứ gì, nhưng nội lực hộ thân lại phát huy tác dụng, vì thế mà hai tên đại hán phải ôm chân lui vội về phía sau.

Tên thành quan và Phú Bộ Nhân chợt kinh hoàng, mà đám người bàng quan lại trầm trồ khen ngợi, có người hô lớn "ông chủ Trương lợi hại", vì thế mà tình cảnh trở nên bạo động. Phú Bộ Nhân chớp mắt nói:
- Không ngờ ông chủ Trương không những uy phong còn cực kỳ lớn gan.

Trương Hắc Ngưu nhìn tới làm Phú Bộ Nhân sinh ra cảm giác khó chịu kỳ quái, ánh mắt trấn định và không quan tâm của Trương Hắc Ngưu làm hắn cảm thấy phẫn nộ, hắn nói:
- Trương Hắc Ngưu lớn mật, ngươi biết mình phạmm vào tội gì chưa?

Mọi người chợt kinh hoàng, cũng có chút kỳ quái, Trương Hắc Ngưu trước nay luôn thành thật buôn bán, sao hắn lại phạm tội? Hơn nữa hắn lại hay làm việc thiện, nhiều người gọi hắn là người lương thiện.

- Đám người kia muốn làm gì?
Nguyệt Như dùng giọng kỳ quái hỏi Nguyệt Hổ, Nguyệt Hổ trả lời:
- Cây to đón gió lớn, Trương Hắc Ngưu buôn bán tốt, tất nhiên sẽ làm người khác bất mãn, nếu đặt dưới ích lợi thì Trương Hắc Ngưu sẽ bị người ta đến gây phiền toái. Nhưng phiền toái lần này của hắn là không nhỏ, lần này không phải chỉ dựa vào vũ lực thì giải quyết được, để xem lần này Trương Hắc Ngưu làm sao xử lý được?

- Ôi, vậy thì phiền toái...Lông chồn của ta.
Nguyệt Hổ tưởng Nguyệt Như lo lắng cho Trương Hắc Ngưu, hắn đang định cảm thấy vui vì con gái đã trưởng thành, không ngờ...Nguyệt Hổ tức giận nói:
- Con...Tức chết ta.

- Nữ nhi, sao bây giờ con lại nghĩ đến một bộ lông chồn?
Phong Linh Vũ không nhịn được nói:
- Này, con đấy.

- Con làm sao?
Nguyệt Như bất mãn chu miệng nhỏ nhắn, đáng lý Trương Hắc Ngưu đã đồng ý, mình lo lắng có gì là không đúng? Cha mẹ sao lại như vậy?

Phong Linh Hương lại không cho là đúng đối với những lo lắng của người khác, với năng lực của tên kia thì làm gì còn tình cảnh nào chưa gặp trong đời? Nhưng lần này là một cơ hội tốt, nói không chừng nàng sẽ tìm ra được dấu vết để lại, tuy hắn sẽ cố gắng che dấu, nhưng nàng tin dù thế nào mình cũng nhận ra được.

- Ta có phạm tội gì?
Trương Hắc Ngưu kỳ quái hỏi, vì sao có người chạy đến đây hỏi tội hắn?


- Mở quán ăn nhưng lại bán những món làm người ăn nhiễm bệnh.
Phú Bộ Nhân hoàn toàn nói thay cho viên thành quan:
- Ngươi có biết tội của mình không? Thân là người đứng đầu quán ăn cần phải chịu trách nhiệm, dám dùng thức ăn không sạch sẽ và thậm chí là có độc bán cho khách, Trương Hắc Ngưu ngươi thật to gan lớn mật, chẳng lẽ không biết vương pháp sao?

Đám người đứng ngoài chửi ầm lên:
- Chúng ta ăn ở đây không biết bao nhiêu lâu rồi, nào có bệnh tật gì, Phú Bộ Nhân ngươi mở mồm cũng phải có chứng cứ.

- Vương pháp sao?
Trương Hắc Ngưu được nhắc đến chữ này thì chợt mở miệng.

- Muốn chứng cứ à?
Phú Bộ Nhân nhìn về phía viên thành quan, vì vậy mà thành quan phất tay, vài tên lính mang một kẻ liên tục la hét đến, nhìn giống như bị bệnh gì đó, còn có một kẻ ăn mặc như thầy thuốc đi theo sau lưng. Phú Bộ Nhân cười lạnh nói:
- Muốn chứng cứ sao? Chứng cứ đến rồi đấy.

- Đại nhân...Ngài cần phải giải oan cho chúng tôi, hôm qua ta ăn cơm ở đây, sau đó...Ôi, đau chết ta... ....
Một tên ăn mặc lộn xộn bụm lấy bụng gào lên, tên thầy thuốc chợ đi lên quỳ xuống trước mặt thành quan nói:
- Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân đã chuẩn đoán chính xác, xác thực là... ....

- Ngươi nói thối lắm.
Một cái đầu gà được ném lên đầu tên thầy thuốc, tên này nghiêng đầu, bị dọa không dám cử động.

- Là ai? Là ai? Ai lớn gan như vậy?
Gương mặt tên thành quan chợt trắng bệch, thủ hạ binh lính chợt đi tìm, nhưng nơi đây có quá nhiều người, bọn họ không có biện pháp gì khác.

- Được rồi, mọi người đã thấy chứng cứ, như vậy nên hài lòng được rồi.
Phú Bộ Nhân nói, hắn vung tay lên, một đám lính vây quanh Trương Hắc Ngưu. Lúc này bộ dạng của Trương Hắc Ngưu thật sự làm người ta chấn động, đám binh lính cực kỳ căng thẳng, đám người chĩa mũi thương vào người hắn.

- Người đâu, bắt Trương Hắc Ngưu lại cho ta.
Tên thành quan hét lớn, hơn mười chiếc khóa sắt rơi lên người Trương Hắc Ngưu, hắn lại không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn đám người, để mặc cho khóa sắt vây quanh.

Tú Nương kinh hãi kêu lên, nàng muốn tiến lên lại bị Tần Thường giữ chặt, nàng nói:
- Phu nhân, bây giờ không phải thời điểm thích hợp... ....

Tần Thường thấy bộ dạng của Trương Hắc Ngưu là biết đã có tính toán, bọn họ thật sự không cần lo lắng quá nhiều.


Thật ra bọn họ không biết, Trương Hắc Ngưu tỏ ra không sao chỉ vì hắn cảm thấy cực kỳ tò mò với trò bắt người này, hắn nghĩ rằng sau đó mình sẽ bị giam, thậm chí còn nghĩ sẽ có tra tấn, không biết sẽ có tư vị gì?

Cũng không ai biết suy nghĩ của Trương Hắc Ngưu, tên thành quan và Phú Bộ Nhân nhìn biểu cảm của Trương Hắc Ngưu, khi thấy bộ dạng chẳng quan tâm và còn có chút chờ mong của hắn thì cả hai tên đều cảm thấy có chút bất an.

Phong Linh Hương lại càng không thể tin Trương Hắc Ngưu sẽ đơn giản để người ta bắt đi như vậy, điều này hoàn toàn không giống như hắn trước kia, chẳng lẽ hắn có âm mưu quỷ kế gì? Hay là có tính toán gì khác? Một kẻ âm hiểu xảo trá thường có cách suy nghĩ mà người thường khó thể tưởng tượng được, thường sẽ hồi sinh trong gian nan, đây cũng là nguyên nhân tên kia tung hoành nam bắc vài chục năm mà chưa từng bị giết chết. Thân là cao thủ đệ nhất, tất nhiên phải có chỗ lợi hại, người nổi danh thường không phải kẻ tầm thường, nhưng rốt cuộc Trương Hắc Ngưu muốn làm gì? Phong Linh Hương rất khó hiểu.

Khi mọi người đứng chung quanh chửi mắng ầm trời thì Trương Hắc Ngưu đã bị rất nhiều xích sắt buộc quanh người, mà đám binh sĩ phụ trách khóa hắn lại cũng yên lòng. Dù sao với khổ người của Trương Hắc Ngưu cũng làm cho bọn họ cực kỳ sợ hãi, hắn không những cường tráng mà giống như một ngọn núi cao, bất kỳ kẻ nào nhìn núi sừng sững mà không sợ hãi? Dù bây giờ núi đã bị trói nhưng sợ vẫn là sợ.

Viên thành quan khẽ lau mồ hôi trán, thầm nghĩ tên kia quá cao lớn, tuy hắn đã nghe nói trong thàn có một nhân vật như vậy nhưng đến xem lại sinh ra cảm giác khác biệt, may mà đối phương không phản kháng.

Phú Bộ Nhân cũng thở phào một hơi, nghe nói đại hán kia đã đánh ngã cả Sơn Vạn Trọng, tuy hắn cũn rất tự phụ với cao thủ thủ hạ nhưng dù sao cũng nên cảnh giác, cẩn thận vẫn hơn, nếu không hắn sẽ chẳng có vị trí hiện tại. Nhưng xem tình cảnh bây giờ thì khác, thứ kia chẳng qua cũng chỉ là hạng đầu đường xó chợ mà thôi, to lớn thì hơn một kẻ có tiền như hắn sao? Nhưng vợ của tên kia khá tốt, nói không chừng hắn có thể được sướng một lần. Hắn nghĩ đến đây mà hai mắt bùng lên dâm quang.

- Người đâu, đưa tên này về.
Viên thành quan rống lên, một đoàn lính vây quanh Trương Hắc Ngưu, hắn đi ra ngoài theo đám người mà không chút phản kháng.

Mọi người không phục muốn tiến lên ngăn cản, Trương Hắc Ngưu đột nhiên mở miệng nói:
- Chư vị hương thân phụ lão, huynh đệ tỷ muội, ta hiểu tâm ý của mọi người, nhưng đây là chuyện của Trương Hắc Ngưu ta, tất cả do Trương Hắc Ngưu ta giải quyết.

Mọi người ngây ngẩn, Phong Linh Hương thầm mắng trong lòng, tên này đang mua bán nhân tâm, khá lắm! Quả nhiên là lợi hại, nếu để hắn thực hiện được ý đồ, sau này muốn vạch trần sẽ rất khó, cũng không ai tin, vì vậy mà nàng tức muốn phát hỏa.

Phú Bộ Nhân dương dương tự đắc cùng viên thành quan đưa Trương Hắc Ngưu đi, lúc này chỉ còn lại một Tú Nương khóc sướt mướt, cùng Tiểu Thanh tức giận. Tần Thường thì không có chút biểu cảm làm người ta không biết nàng đang nghĩ gì, Nguyệt Như lại hỏi Nguyệt Hổ:
- Làm sao bây giờ?

- Không biết có nên giúp hay không, dù sao Trương Hắc Ngưu cũng là một nhân vật... ....
Nguyệt Hổ thở dài, hắn cũng thật sự không muốn gây thị phi ở đây, nhưng đến bây giờ vẫn có chút gắng gượng.

Trương Hắc Ngưu ngẩng đầu bước đi không giống như phạm nhân, ngược lại giống như đấu sĩ được đoàn người dùng ánh mắt tiếc hận và đồng tình đưa tiễn.