Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 20: Lão nhân trong ngục.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
- Sơn Vạn Trọng... ....
Trương Hắc Ngưu cũng không ngờ sẽ gặp lại người quen trong ngục, tuy hai bên không phải hết sức thân thuộc nhưng hắn vẫn nhớ vị nhân sĩ đang bị giam ở đây chính là bang chủ Thanh Sơn bang Sơn Vạn Trọng trước đó đã khiêu chiến với chính mình. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, mà Sơn Vạn Trọng lại cực kỳ uể oải, bị ném trong góc phòng giam, cũng không phù hợp với thân phận một vị bang chủ.
- Sao? Gặp được người quen à?
Một tên đội trưởng nhà lao đứng ở phía sau kêu lên, Trương Hắc Ngưu lạnh lùng quay đầu lại nhìn làm tên kia khẽ run và không dám nói thêm câu nào. Hắn nhìn lên vách tường dơ bẩn và mùi hôi bùng lên trong không khí, trên tường là vết máu loang lổ, cũng không biết nơi đây có bao nhiêu người bị tra tấn rồi.
Trương Hắc Ngưu căn cứ vào cơ sở võ học inh của mình mà quét mắt nhìn thấy những hình cụ đủ loại treo trên tường, có thể thấy chúng có tác dụng khá lớn. Tên đội trưởng nhà lao lui sang một bên, dù hắn có chút sợ hãi vị đại hán siêu cấp trước mắt, bị xích sắt quấn quanh người nhưng vẫn có thể dùng ánh mắt làm kẻ khác sợ phát run. Tên đội trưởng nhà lao thầm nói:
- Có gì đặc biệt hơn người...Chút nữa sẽ biết lão tử lợi hại thế nào.
Trương Hắc Ngưu không quan tâm đến đám lâu la, hắn tập trung sức chú ý lên người Sơn Vạn Trọng, đối phương đã không còn phần công lực như hôm qua, giống như bị thứ gì đó phóng bế công lực.
Trương Hắc Ngưu đi vào cửa chính nhà giam, hắn khó lắm mới có thể tưởng tượng trên thế gian có một địa phương như thế này, sau lưng vang lên tiếng mở cửa sắt trong trẻo, hắn nhìn lồng sắt rồi đi đến bên cạnh Sơn Vạn Trọng. Trong những phòng giam khác có không ít người, nhưng hắn có thể từ trong tiếng hít thở suy yếu mà biết rõ đám người kia đã ở đây thời gian khá lâu. Hai con chuột chợt lóe người bên vách tường, rõ ràng bức tường rách nát bị chuột đào vài cái hang, điều này làm hắn cực kỳ hoài nghi, nơi đây mà gọi là nhà giam người sao?
- Ủa...Không phải là ông chủ Trương sao? Sao ngươi lại ở đây?
Sơn Vạn Trọng vất vả lắm mới mở mắt ra, hắn thấy Trương Hắc Ngưu đang bị xiềng xích quanh người ngồi trước mặt mà cảm thấy cực kỳ nghi ngờ:
- Với thân thủ của ngươi sao có thể? Chẳng lẽ cũng bị hạ độc?
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ, vốn là ta hỏi ngươi, khi nào đến phiên ngươi hỏi ta? Hơn nữa ta cũng không thể bị hạ độc mang đến đây, vì thế hắn trả lời:
- Ta... ....
Sơn Vạn Trọng cũng không chờ Trương Hắc Ngưu trả lời, hắn nói theo sức tưởng tượng của mình:
- Ta hiểu.
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ ngươi hiểu cái gì? Ta còn chưa nói, người đã hiểu rồi sao?
- Phú Bộ Nhân hèn hạ và thành chủ, ôi...Chỉ có thể trách ta quá tin tưởng vào bọn họ, không ngờ làm huynh đệ nhiều năm lại...Thanh bang chủ, không, Thanh Sơn chết tiệt, hắn lại hại ta. truyện copy từ
Sơn Vạn Trọng tức giận nói, hắn vừa nói vừa vùng vẫy, nhưng xích sắt trên người hắn ít hơn Trương Hắc Ngưu, vì vậy cũng không mất quá nhiều sức, nhưng chỉ được một lúc Sơn Vạn Trọng đã cảm thấy mệt mỏi khó thể chịu được.
- Sơn Vạn Trọng... ....
Trương Hắc Ngưu cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng, mình không phải bị ám hại, chẳng qua mình muốn tiến vào đây mà thôi.
Đúng lúc này bụng Sơn Vạn Trọng chợt sôi lên, Trương Hắc Ngưu mỉm cười, Sơn Vạn Trọng dùng giọng xấu hổ nói:
- Bình thường một ngày không ăn gì cũng không có vấn đề, nhưng bây giờ công lực của ta bị phong ấn.
- Ta giúp ngươi là được.
Trương Hắc Ngưu đặt tay lên người Sơn Vạn Trọng, hắn kỳ quái nói:
- Ông chủ Trương, ngươi...Chẳng lẽ không bị... ....
Sơn Vạn Trọng đang nói thì một luồng nội lực vô cùng tinh thuần vọt vào bên trong cơ thể, vì vậy mà lúc này hắn mới biết Trương Hắc Ngưu lợi hại, dù mình ở vào thời cực thịnh cũng kém quá xa. Nếu hắn là một gốc cây nhỏ thì Trương Hắc Ngưu sẽ là một rừng rậm, nếu hắn là sông nhỏ thì Trương Hắc Ngưu có thể xứng đáng là biển rộng, nếu hắn là một hòn đá không có ý nghĩa thì Trương Hắc Ngưu sẽ là núi lớn ngập vào trong mây.
Luồng nội lực tinh thuần như ánh sáng mặt trời khai phá tất cả kinh mạch tắc nghẽn trong người Sơn Vạn Trọng, thậm chí còn làm nội lực hắn tăng cường thêm một chút. Lúc này hắn cảm thấy lực lượng đã về đến cơ thể mình, vì vậy mà Trương Hắc Ngưu rút tay ra, Sơn Vạn Trọng mới có cơ hội nói ra những lời khó thể tưởng:
- Đó là nội lực của ông chủ Trương sao?
- Thế nào? Có thoải mái hơn một chút không?
Trương Hắc Ngưu cũng không xác nhận rốt cuộc có tác dụng gì không, nhưng hắn vẫn bết những phương pháp khai thông kinh mạch. Vừa rồi hắn đưa nội lực của mình truyền vào người đối phương, thậm chí còn giúp mở ra vài đường kinh mạch. Tuy nội lực của Sơn Vạn Trọng không ra gì nhưng tích tụ khá nhiều giống như bị cấm chế, như thế này thật sự là...Cũng khó trách bị người ta tính toán, thật sự đáng thương.
- Tất nhiên, vì nội lực của ông chủ Trương thật sự quá tinh thuần... ....
Sự kinh ngạc trong lòng Sơn Vạn Trọng không giảm, hắn cũng là một nhân vật lớn nhưng lại bị Phú Bộ Nhân lừa bắt vào nhà giam. Rõ ràng Trương Hắc Ngưu không khinh địch để người ta ám toán, với thân thủ của hắn thì không cần quan tâm đến đám người kia, trong lòng Sơn Vạn Trọng có rất nhiều điều hoài nghi.
- Nếu thoải mái là được... ....
Trương Hắc Ngưu đột nhiên nhúc nhích người, tất cả xích sắt đang khóa chặt người chợt rơi ầm xuống. Hai mắt Sơn Vạn Trọng muốn lồi cả ra, đây là loại sắt tinh chất chuyên dùng để bắt đám cao thủ bọn họ, vì sao lại dễ dàng như vậy đã bị Trương Hắc Ngưu phá tan? Hắn nhìn đống xích sắt vì không chống đỡ được mà biến hình trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ ông chủ Trương kia rốt cuộc là người thế nào?
- Như vậy thì thoải mái hơn...Sơn Vạn Trọng, ngươi có muốn thoải mái như vậy không?
Trương Hắc Ngưu dùng hai tay kéo xiềng xích trên người Sơn Vạn Trọng, hắn chưa từng nghĩ nhà giam sẽ như thế này, hơn nữa lại gặp Sơn Vạn Trọng ở đây.
- Đa tạ.
Sơn Vạn Trọng còn chưa nói xong thì Trương Hắc Ngưu đã kéo đứt tất cả xích sắt. Sơn Vạn Trọng ngây người một lúc, ngay sâu đó nhà giam đã vang lên những tiếng ồn ào chấn động, đám phạm nhân thây được thần lực kinh người của Trương Hắc Ngưu, vì vậy giống như thấy được đấng cứu thế, ai cũng làm loạn lên. Đám người ồn ào như tranh giành vật quý, bọn họ giống như ác quỷ từ trong địa ngục lao ra, rất nhiều cánh tay chìa ra vung vẫy.
Lúc này rõ ràng trong nhà giam có rất nhiều người muốn được Trương Hắc Ngưu giúp đỡ thoát khỏi xiềng xích.
- Mọi người yên lặng.
Khi Sơn Vạn Trọng không biết phải làm sao thì trong một góc phòng vang lên một âm thanh già nua. Trương Hắc Ngưu có hơi chấn động, vì với công lực của hắn mà không thể nhận ra sự tồn tại của đối phương, không phải vì đối phương có công lực quá cao, căn bản là người này thật sự không có cảm giác tồn tại.
Lão nhân hoàn toàn không nhìn rõ bộ dạng, gương mặt bị râu ria che kín, trên người là vài món y phục rách nát, tóc bẩn tết lại thành từng lọn, lão nhân này ngồi ở góc tường âm u, nói chuyện làm người ta cảm thấy hàm hồ nhưng vẫn có thẻ biểu đạt đủ ý nghĩa. Hơn nữa ông lão này rõ ràng có sức ảnh hưởng lớn trong đám tù nhân, lão chỉ cần mở miệng một lần lại có thể làm cho tất cả âm thanh khựng lại. Lúc này tuy vẫn còn có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Trương Hắc Ngưu, nhưng phòng giam lại yên tĩnh, ông lão mở cặp ánh mắt đục ngầu nói:
- Một người tự bản thân khó bảo toàn thì làm gì có tư cách đến cứu chúng ta?
Lão nhân nói đến câu cuối thì chợt lên giọng, lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, điều này làm người ta sinh ra một cảm giác không tồn tại. Trương Hắc Ngưu chớp mắt chú ý lên người lão nhân, Sơn Vạn Trọng càng kỳ quái:
- Lão nhân gia...Ngài là?
- Ha ha...Đây không phải là con chó thủ hạ hung ác nhất của Thanh Sơn sao? Thế nào? Chủ nhân không cần ngươi nữa sao? Đã nhiều năm trôi qua mà bộ dạng đã biết đổi quá nhiều, khó trách lúc vừa tiến vào ta lại không nhận ra ngươi, ha ha...Chắc hẳn ngươi cũng không còn nhớ rõ lão nhân này nữa rồi... ....
Lão nhân lạnh lùng nói, vài phạm nhân hữu khí vô lực ở bên cạnh cũng giống như phát ra vài tiếng cười trêu tức.
- Ngươi... ...
Sơn Vạn Trọng cả giận nói, nhưng điều này là sự thật, vì vậy hắn sinh ra cảm giác tức giận không có chỗ phát tiết, hắn đập một cái lên vách tường rồi nói với Trương Hắc Ngưu:
- Trương huynh, với thân thủ của chúng ta thì hoàn toàn khó thể bị giam ở đây, chúng ta đi tìm đám Phú Bộ Nhân tìm ra lý lẽ ình... ....
- Lý lẽ, ha ha...Cái gì là lý lẽ? Trong thiên hạ thì cái gì được gọi là lý lẽ?
Không đợi Trương Hắc Ngưu trả lời, lão nhân bên kia đã nói trước, giọng điệu làm người ta cảm thấy tang thương. Lúc này đám phạm nhân chợt bộc phát ra tiếng gầm rống, bọn họ ở nơi này đã quá lâu, trong lòng khó thể không sinh ra cảm giác oán hận thế tục.
- Ngươi... ....
Sơn Vạn Trọng chợt nghi hoặc, lão nhân kia làm hắn sinh ra cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó, vì vậy hắn cố gắng nhớ lại.
- Lý lẽ ở đâu?
Trương Hắc Ngưu cảm thấy lời nói của lão nhân trước mặt rất có ý nghĩa, đây là những thứ mà lần đầu tiên hắn được nghe thấy.
- Lý lẽ, lý lẽ, lý lẽ không nằm ở nhân tâm, nó phụ thuộc vào thực lực. Ngày hôm nay thiên hạ là nơi ngưng tụ quần hào, phần lớn đều là hạng người tham lam làm bậy, vì vậy mà càng có quyền hành lại càng là kẻ muốn gì làm nấy. Hơn nữa loại đại hiệp một địch trăm người lại không lo nghĩ cho dân, làm việc tùy hứng, là đồng lõa của kẻ nham hiểm, làm hại quê nhà. Thiên hạ tuy lớn nhưng có đất dung thân ta, vì vậy ta ở trong lao ngục và ở bên ngoài có khác gì nhau?
Lão nhân khẽ thở dài rồi nói.
- Lý lẽ, cái gì gọi là lý lẽ? Yếu sẽ thua mạnh, lý lẽ chi nằm trong tay cường giả, không có thực lực thì đừng nói gì đến lý lẽ.
Lão nhân mở miệng nói ra những lời làm lòng người sục sôi, đám người trong ngục lại thấy máu huyết sôi trào.
- Ngại là Lộ tiên sinh?
Sơn Vạn Trọng giật mình, hắn chợt nhớ đến một người mà hầu như mình đã quên lãng:
- Ngài không phải đã sớm... ....
- Đã sớm bị giam ở chỗ này, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy đáng kinh ngạc, ngày đó ta đã cảnh cáo ngươi đừng nên làm tay sai cho người ta, ngươi bây giờ cũng không ngờ đến kết cục của mình chứ? Vì ở gần hổ, coi chừng bị hổ nuốt, hôm nay biết cũng chậm rồi... ....
Lão nhân chậm rãi nói, giọng điệu làm cho người ta sợ hãi.
- Lý lẽ?
Trương Hắc Ngưu cười cười.
Lão nhân cảm thấy kỳ quái, lão nói:
- Ngươi cười cái gì?
Trương Hắc Ngưu không biết cái gì là lý lẽ, trong thiên hạ không có quá nhiều thứ làm khó được hắn, hắn chỉ cần nghĩ là làm được, vì vậy cũng không buồn rầu như lão nhân kia, hắn nói:
- Nếu lý lẽ là thực lực, vậy sao ngươi không đi truy cầu thực lực? Nếu kẻ yếu nhất định bị kẻ mạnh ăn thịt, như vậy cần gì phải làm kẻ yếu?
Lão nhân cười ha hả:
- Không thể tưởng ngươi còn nói như vậy được, chính ngươi phải biết rằng trong thiên hạ không phải chuyện gì nói cũng có thể làm được, với thân thể tàn khuyết của chúng ta, sợ rằng tâm chí mạnh mẽ cũng bị sự thật khuất phục... ....
- Có thêm ta thì sao?
Trương Hắc Ngưu chợt có chút cảm xúc.
- Ngươi?
Lão nhân chợt kinh ngạc.