Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý
Chương 24: Cuộc chiến dưới thành.
Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca
- Báo!
Một âm thanh dồn dập vang lên ở trước cổng Trương gia lão điếm, một tên binh sĩ ăn mặc không chỉnh tề vọt đến, chỉ cần nhìn vẻ mặt của hắn là có thể biết có chuyện gì đó không hay xảy ra. Tống Bình Hòa thân là người ở gần với Lý tướng quân, bây giờ là nhân vật số một trong quân đội Hán Cô thành, hắn chợt đứng lên, tuy bộ dạng rất uy mãnh nhưng lại nổi tiếng nhát gan, chỉ cần nhìn hai chân run lẩy bẩy của hắn cũng có thể nhìn ra vấn đề, hắn nghênh đón tên lính kia và hét lên:
- Có...Có chuyện gì xảy ra? Có phải là...Có phải là... ....
Nguyệt Hổ thở dài một hơi, tướng gì binh đó, nhìn bộ dạng tướng quân thế kia làm Nguyệt Hổ không còn mấy hy vọng.
- Quân địch đang vây quan thành khiêu chiến...Đám người thành chủ bị bắt làm tù binh, bây giờ đang ở dưới thành.
Giáp trên người tên lính cong queo, hắn không cẩn thận làm rơi mũ xuống đất, điều này làm cho đám phú hào nông thôn ở đây chợt run rẩy, coi như những lời động viên vừa rồi của Trương Hắc Ngưu hoàn toàn uổng phí. Đám người nơi đây phần lớn đều sợ chết, chỉ nghe tin tức thành bị vây quanh thì sợ không đứng vững, mọi người kêu lên:
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không ngờ bọn thành chủ bị bắt nhanh như vậy, chúng ta sao có thể chạy được?
Thì ra đám người này chưa đánh đã ôm ý nghĩ bỏ chạy, bây giờ xem ra ý nghĩ đã khó thể thực hiện được.
Đám thân hào nông thôn chợt đứng lên đi lại như kiến trên chảo dầu, cũng không ai đề ra được biện pháp, cũng quên mất một thủ lĩnh là Trương Hắc Ngưu. Đúng lúc này Sát Trư Vương lão Chu hét lớn:
- Mọi người không cần loạn, trước hết nghe ông chủ Trương nói thế nào đã.
Tống Bình Hòa dù là tướng quân nhưng trước nay chưa từng được tôi luyện qua chiến trận, khi thấy tình cảnh bất lợi thì choáng váng run rẩy, chỉ cảm thấy đầu óc nhũn ra, khi nghe thấy tiếng hét của lão Chu thì tâm thần có chút trấn định, hắn nhìn về phía Trương Hắc Ngưu nói:
- Đúng, đúng, ông chủ Trương, ngài nói xem, chúng ta nên làm thế nào... ....
Lúc này mọi người lại tập trung ánh mắt về phía Trương Hắc Ngưu.
Trương Hắc Ngưu lại trở thành tiêu điểm của mọi người, Tú Nương nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu, Tần Thường ở bên cạnh lại không nói gì. Văn Trọng thì vừa hưng phấn vừa sợ hãi, hắn hưng phấn vì mình cuối cùng cũng có kinh nghiệm ở trong tình cảnh lớn, mà sợ hãi vì mình sợ rằng cũng khó thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn bây giờ. Tên ăn mày ở bên cạnh lại lén nhìn Trương Hắc Ngưu, hắn tin Trương Hắc Ngưu chắc chắn sẽ có một thuật pháp phản thiên nào đó. xem tại
Trương Hắc Ngưu vỗ vỗ vai Tú Nương, sau đó hắn đứng lên, thân thể to lớn như ma thần chợt cướp lấy sự chú ý của tất cả mọi người. Hắn mở miệng nói:
- Tùy cơ ứng biến.
Mọi người chợt muốn té xỉu, Lộ lão nhân thầm nghĩ chỉ cố tình mê hoặc, ngược lại cũng muốn xem hắn sẽ làm được những gì.
- Chúng ta ở trong này nói không cũng chẳng có tác dụng, nên đến hiện trường xem xét sự việc.
Trương Hắc Ngưu dẫn đầu đám người rời khỏi Trương gia tửu điếm, chúng thân hào nông thôn chẳng có biện pháp nào tốt, vì vậy chỉ biết đi theo Trương Hắc Ngưu. Mà Nguyệt Như thì khinh thường nói:
- Vài vạn sơn tặc này thì có gì mà tài giỏi hơn người? Cùng lắm thì binh đến tướng đỡ, nước đến đắp đê là được, cần gì phải dùng đến đám người này... ....
- Nguyệt Như câm miệng.
Phong Linh Vũ khẽ quát, hiện trường đã như vậy mà Nguyệt Như lại chẳng biết tốt xấu, mà Nguyệt Phong thì rất hưng phấn, rõ ràng có khuynh hướng cuồng chiến.
Trong đầu Phong Linh Hương có rất nhiều ý nghĩ, lần này có lẽ là một cơ hội tốt, dưới thời điểm này nàng hoàn toàn có cơ hội đánh lén, có lẽ sẽ có vài phần thành công. Vì vậy nàng nắm chặt trường kiếm trong tay mà chờ đợi thời cơ. Trương Hắc Ngưu đi ra bên ngoài, đám người Nguyệt Hổ chăm chú theo sau, mọi người được đám binh lính hộ tống đi về phía cổng thành.
Từ khi Lý tướng quân bị phục kích thì đám thân hào nông thôn luôn cảm thấy bất an, không những phải có binh lính theo sau, lại đưa cả hộ viện của mình theo, đám người đi với khí thế làm người ta sợ hãi nhưng lực chiến đấu được bao nhiêu? Điều này rất khó nói.
Trương Hắc Ngưu đứng sừng sững trên cổng Hán Cô thành, lúc này hắn mới phát hiện đám sơn tặc kia cường thịnh thế nào, bây giờ binh lính thủ hạ của mình gầy yếu vô năng, một đám binh sĩ khôi giáp lộn xộn đao thương nắm còn chưa chặt, mọi người nhìn chằm chằm vào đám sơn tặc như kiến bên dưới, trong lòng vốn chẳng có mấy lá gan nhưng bây giờ đã mất sạch.
Trương Hắc Ngưu cúi đầu nhìn về phía cổng thành, nơi đây được phòng thủ rất chắc nhưng binh lính sau lưng lại làm hắn thất vọng. Đây là lần đầu tiên Trương Hắc Ngưu thấy nhiều người như vậy, hơn nữa còn sắp xếp chỉnh tề như thế. Trước đám sơn tặc có vài chiếc cọc gỗ, bên trên có ba người bị cột chặt, tất nhiên đó là thành chủ, Phú Bộ Nhân và Thanh Sơn bang chủ Thanh Sơn bang, bộ dạng cả ba rất khốn khổ, không còn khí thế kiêu ngạo như trước kia.
- Quả nhiên là bọn họ!
Có người tinh mắt hét lớn, vì vậy mà phía sau vang lên rất nhiều lời nghị luận. Trương Hắc Ngưu đứng hùng dũng vượt mặt đám người thường, hắn quét mắt nhìn sơn tặc một lượt, với công phu cao tuyệt của hắn thì ánh mắt sẽ vượt xa đám cao thủ bình thường. Hắn đã nhìn thấy người đáng được chú ý, đó là một kẻ mặc khôi giáp đen kịt, đầu đội một chiếc mặt nạ cực kỳ dữ tợn, cầm trong tay một trường thương lóe sáng giống như ác quỷ từ địa ngục đi ra. Người này cưỡi trên một con ngựa to cao, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hán Cô thành, bộ dạng giống như chỉ cần tấn công là xong, giống như nắm giữ tất cả trong tay.
Phía sau tên mặc giáp đen này là hơn mười tên tướng quân sơn tặc, Trương Hắc Ngưu hầu như không cần nghĩ nhiều đã có thể biết rõ tên đeo mặt nạ quái dị kia chính là thủ lĩnh sơn tặc. Khi thấy trên cổng thành xuất hiện nhóm người Trương Hắc Ngưu, tên này khẽ vỗ ngựa cầm thanh trường thương lóe lên ánh sáng đỏ tươi như màu máu đi đến gần đám thành chủ. Đúng lúc này một âm thanh không ra nam không rõ nữ chợt vang lên làm người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái:
- Thành chủ của các ngươi nằm trong tay ta, ta cho các ngươi ba canh giờ để đầu hàng.
Âm thanh của tên đeo mặt nạ là không lớn nhưng có thể truyền vào tai của tất cả mọi người đứng trên thành, đồng thời hắn lại ra lệnh cho đám thành chủ đang bị treo trên cột:
- Lập tức kêu bọn họ đầu hàng, nếu không ta cho các ngươi chết không có chỗ chôn.
Lời nói của tên đeo mặt nạ như một luồng khí lạnh truyền vào trong cơ thể,d đám thành chủ bị dọa cho thiếu chút nữa muốn tè cả ra, vì vậy vội vàng gào lên:
- Ta là thành chủ...Mau mở cửa đầu hàng, nhanh lên...Nghe lệnh của ta...Lý tướng quân có đó không? Mau lên, mạng ta khó giữ được.
Lúc này Phú Bộ Nhân cũng gào lên rất lớn, mà Thanh Sơn cũng không yếu thế.
Sơn Vạn Trọng ở trên thành thầm nghĩ kẻ gây nghiệt không thể nào sống, không thể ngờ các ngươi cũng có ngày hôm nay, quả nhiên là thiên lý báo ứng. Thành chủ ở bên dưới gọi Lý tướng quân, nhưng hắn không biết Lý tướng quân đã sớm bị sơn tặc ám sát, bây giờ còn chưa biết sinh tử thế nào.
Đám người trên thành cũng rối loạn, cũng chẳng biết phải làm sao, có người nói:
- Bọn họ bảo chúng ta mở cửa, chúng ta không phải... ....
- Cái gì, có bệnh sao? Nếu mở cửa thì chúng ta chết chắc, đám thành chủ đã bỏ chúng ta lại mà chạy đi, chúng ta không cần quan tâm đến bọn họ.
Lão Chu kêu lên.
Nhưng Tống Bình Hòa lại không giống như vậy, hắn làm thủ hạ của thành chủ nhiều năm, đã quen nghe lệnh, bây giờ lại tỏ ra do dự:
- Chúng ta cũng không nên... ....
- Nên cái gì? Bây giờ không có chỗ cho đám có lòng dạ nữ nhân.
Nguyệt Hổ kêu lên, hắn không ngờ sơn tặc có chiêu này, tuy không có mấy tác dụng nhưng cũng đủ làm cho người ta khủng hoảng.
- Ông chủ Trương, ngài nói đi.
Có người vội la lên, bây giờ chỉ chờ Trương Hắc Ngưu nói một câu, nhưng hắn không chú ý đến bọn họ, hắn chỉ nhìn đám binh sĩ ở bên cạnh với vẻ mặt tái nhợt và toàn thân phát run, nếu sĩ khí như vậy thì đừng hòng thủ thành.
- Mở cửa mau!
Thành chủ nổi giận mắng
- Các ngươi còn coi ta là thành chủ nữa không? Ta nhất định sẽ cho chúng mày ngũ mãn phanh thây.
- Mở cửa mau, người Thanh Sơn bang nghe lời ta, ta là bang chủ Thanh Sơn bang, ai giúp ta mở cửa thành sẽ là phó bang chủ.
Thanh Sơn kêu lên.
- Ai mở cửa muốn bao nhiêu tiền ta đều có thể cho.
Phú Bộ Nhân cũng rất dứt khoát.
Tên quái nhân đeo mặt nạ ngồi trên lưng ngựa không có phản ứng, hắn chỉ bàng quan xem tất cả cử động trên thành, chỉ thấy bên trên hỗn loạn mà thôi.
Lộ lão nhân nhìn đám người tranh luận không ngớt mà không nói một lời, Nguyệt Hổ lại nói với Trương Hắc Ngưu:
- Ông chủ Trương xem nên làm thế nào, bọn họ dù sao cũng là những người có danh dự và uy tín trong Hán Cô thành, nhưn chúng ta tuyệt đối không nên mở cửa, khốn nổi với binh lực thế này chúng ta hoàn toàn không ngăn được đòn tấn công của sơn tặc. Nếu dùng ngôi thành này chịu dựng được một canh giờ cũng coi như là kỳ tích.
Vẻ mặt Trương Hắc Ngưu nhìn không thấy chút căng thẳng, nhưng Tú Nương trong lòng hắn lại chưa từng thấy nhiều sơn tặc như vậy, nàng bị dọa cho vẻ mặt tái nhợt.
Trương Hắc Ngưu khẽ đặt Tú Nương sang một bên, hắn đưa tay sang bên cạnh:
- Lấy cung tên.
- Cung tên? Muốn cung tên làm gì?
Văn Trọng kỳ quái, cung tên mà Trương Hắc Ngưu dùng quen không được mang đến, Tống Bình Hòa từ một bên đi ra, hắn lấy cun của mình đưa cho Trương Hắc Ngưu:
- Ông chủ Trương, trước tiên cứ dùng cung của tôi.
- Được!
Trương Hắc Ngưu cầm lấy cung tên, hắn khẽ kéo thử, Tống Bình Hòa hỏi:
- Chỗ này cách sơn tặc khoảng hai mũi tên, cung tên này... ....
Trương Hắc Ngưu mạnh mẽ mở cung, nội lực hùng mạnh tuôn vào, cung tên chợt căng cứng lên. Lúc này hắn lấy tên gài cung, mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, cũng không biết hắn làm gì. Lộ lão nhân thì mở to mắt nhìn Trương Hắc Ngưu kéo cung cong vòng như vầng trăng.
Khoảnh khắc này tâm tình của mọi người cũng bị kéo căng như dây cung.