Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc

Chương 105: Đại Lý, bạn chí cốt, chuyến hành trình của cuộc đời



Khi Đồ Minh tỉnh dậy thì đã đến chiều tối.

Lư Mễ nằm nghiêng bên cạnh, đôi mắt to chớp chớp nhìn anh.

“Em về bao lâu rồi?”

“Chắc khoảng hai mươi phút thôi! Bị ba mẹ em đuổi về, bảo em toàn gây rối.”

“Lại đây.”

Anh kéo Lư Mễ vào lòng, Lư Mễ chợt vỗ trán: “Chết rồi! Em chưa đặt khách sạn cho anh!”

“Anh đặt sẵn rồi. Hôm nay ở cùng khách sạn với Diêu Lộ An.”

“Cho em ở với anh nữa nhé. Hehe.” Lư Mễ áp tay lên mặt Đồ Minh: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ đến việc đến đây thế? Ba mẹ anh đồng ý không?”

“Đồng ý. Ba anh bảo khi nào em về thì ghé nhà em ngồi chơi một lát.”

“Đến đi! Cứ ăn uống thả ga, mỗi năm chỉ có vài lần thôi mà.”

“Ừm, được.”

“Anh đến đây em vui lắm.” Lư Mễ ôm anh: “Sao anh đoán được điều ước của em là cái này?”

“Vì điều ước của anh cũng là cái này.”

“Miệng ngọt quá!” Lư Mễ nhào nặn mặt anh, rồi hôn chụt một cái: “Dậy chuẩn bị ăn cơm nào!” Lư Mễ nhảy xuống giường: “Ngày mai hai vợ chồng Lư Tình lái xe đến Đại Lý, tụi mình có đi cùng không?”

“Đi chứ! Cùng đi du lịch thôi, vậy còn người lớn thì sao?”

“Không cần lo đâu, mỗi ngày chơi gì đều sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Họ còn chơi xả láng hơn tụi mình nữa ấy.”

Cắm hoa, uống trà, làm gốm, không ngày nào chịu nghỉ ngơi cả.

“Anh để hoa trong vali, còn quần áo đâu?”

“Anh còn một cái vali nữa để ở chỗ Diêu Lộ An.”

“À à.”

“Bó hoa này tối nay em lấy cho bà tắm đi, bà thích mà.”

“Không được, em tiếc lắm.”

“Để lại vài bông làm hoa khô là được.”

“Ờ, vậy cũng được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi phòng, đồ ăn đã dọn sẵn sàng, chuẩn bị ăn cơm. Đồ Minh liếc qua bàn thấy có hoa tươi và dế, đúng là nhập gia tùy tục.

Bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lư náo nhiệt đến mức như muốn lật tung cả mái nhà, tiếng cười nói rộn ràng vang khắp nơi.

Họ ăn uống đến tận nửa đêm.

Bốn người trẻ tạm biệt mấy người lớn, bắt đầu chuyến du lịch của riêng mình.

Đồ Minh đã lên kế hoạch với Diêu Lộ An từ trước, thuê hẳn một chiếc xe thương mại bảy chỗ. Chuyến này Diêu Lộ An còn tiện thể nhận vài dự án quay phim và chụp ảnh cho các trang web và đài truyền hình, thiết bị máy móc chiếm gần nửa chiếc xe.

Chiều hôm sau, họ đến Đại Lý, cả thành phố tràn ngập không khí Tết.

Lư Mễ nhớ lại lần đầu tiên Thượng Chi Đào đi du lịch một mình cũng là đến Đại Lý, cô ấy còn đứng trước cổng Thành cổ gọi video cho cô.

Lúc này, Thượng Chi Đào đang ở Băng Thành tuyết rơi dày đặc, nhìn thấy những bông hoa trước cổng thành Đại Lý qua màn hình, cô ấy có hơi xúc động.

“Em thích mấy bông hoa này không?” Lư Mễ xoay camera cho Thượng Chi Đào ngắm phong cảnh. Mây ở Đại Lý buông xuống, núi xanh như hàng lông mày mềm mại, hoa nở rộ đầy sức sống, ánh nắng rực rỡ làm mê mẩn lòng người.

Cảnh đẹp Đại Lý hiện ra trước mắt, như đưa người ta quay trở về nhiều năm trước.

Lư Mễ vốn không phải người hay u sầu, nhưng nghĩ đến quãng thời gian đã qua, cô cũng có chút bồi hồi.

“Đẹp quá. Nó làm em nhớ đến lần đầu tiên đi Đại Lý, ngồi trong nhà nghỉ nhìn mây trên trời mà ngơ ngẩn. Thế mà đã qua nhiều năm rồi, Lư Mễ à.”

“Đúng vậy! Lúc đó chị cũng mới hơn hai mươi, giờ đã ngoài ba mươi rồi!” Lư Mễ cười.

“Không biết quán lẩu nấm mà em từng ăn còn không, em từng kể chị nghe về người ca sĩ đó rồi đúng không, giờ anh ấy không còn ở đó nữa, đã lang thang lên phương Bắc rồi! Chị có định đi xe vòng quanh hồ Nhĩ Hải không?”

“Chị lười lắm…”

Lư Mễ nghĩ một lúc: “Muốn! Chị phải đi lại con đường thanh xuân của Thượng Chi Đào chứ!”

“Nhưng mà mệt lắm đó!”

“Mệt thì mệt! Cả đời này của chị chắc chỉ chịu mệt lần này thôi! À đúng rồi, Diêu Lộ An có mang theo thiết bị quay phim nữa! Thượng Chi Đào! Chị chuẩn bị làm một điều rất lãng mạn rồi!”

“Hả?”

“Chị sẽ quay một bộ phim tài liệu về phong cảnh Đại Lý, để kỷ niệm lần đầu tiên người bạn tốt nhất của chị đi du lịch một mình!”

Thượng Chi Đào ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Lư Mễ xoay camera lại, thấy Thượng Chi Đào đang lau nước mắt.

“Ôi trời, sao tự dưng khóc thế bà?” Lư Mễ bật cười.

Thượng Chi Đào hít mũi: “Không sao, đột nhiên em nhớ lại nhiều chuyện. Cảm giác như đã rất xa xôi.”

“Không xa. Mùa hè năm nào cũng sẽ đến đúng hẹn mà.”

“Nhưng mùa hè năm đó sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Đệt.

Hai người im lặng một hồi. Lúc này Diêu Lộ An và Đồ Minh đang dựng máy quay, Lư Tình ngồi bên vệ đường nghiên cứu hoa cỏ, còn Lư Mễ thì xoay camera, bước vào Thành cổ, cho Thượng Chi Đào ngắm nhìn Đại Lý.

Trước đây hai người từng làm chung một dự án, khách hàng bán thuốc Đông y, địa điểm quay phim nhất định phải ở Đại Lý. Lư Mễ không thích chịu khổ, nhưng cô không yên tâm để Thượng Chi Đào đi một mình nên đã đăng ký tham gia dự án đó. Cả hai theo chân những người nông dân trồng thuốc leo núi, lên đến lưng chừng núi, cả người như chìm trong mây, mờ mờ ảo ảo. Vừa mệt mỏi kiệt sức, vừa cảm thấy cảnh đẹp đến nao lòng.

Cô bước chậm rãi, máy quay lướt qua những cảnh đẹp của Thành cổ, chân giẫm lên con đường lát đá, ống kính không ổn định, lắc lư nghiêng ngả.

“Ngắm đủ chưa?” Cô hỏi Thượng Chi Đào.

“Vẫn chưa đủ.”

“Thôi không cho em xem nữa.” Lư Mễ chuẩn bị tắt video. “Chờ món quà của chị nhé.”

Cô cúp máy rồi chạy lại chỗ Đồ Minh: “Em cũng muốn tham gia quay phim.”

“Chẳng phải em bảo em sợ khổ, có đánh chết cũng không chịu giúp sao?”

“Không không, em vừa nhớ ra, em cũng là một cao thủ quay phim chụp ảnh. Diêu Lộ An đã từng xem ảnh em chụp rồi, phải gọi là siêu đỉnh!”

“Tôi làm chứng, em gái tôi giỏi lắm.” Lư Tình lên tiếng.

Lư Mễ cười khì khì, nói nhỏ với Đồ Minh: “Em muốn tặng một món quà cho bạn chí cốt của mình.”

Đồ Minh biết cô vừa gọi video với Thượng Chi Đào, gật đầu rồi lại ghen với Thượng Chi Đào: “Em không tặng quà cho bạn trai của em à?”

“Bạn trai thì để từ từ đi, không gấp.”

“Em thiên vị như vậy, làm anh có cảm giác sau này có khi em sẽ kết hôn với bạn chí cốt của em luôn đấy.”

“Đừng nghi ngờ, em đã từng nghĩ đến rồi, thật đó.”

Lư Mễ cười ha ha, Đồ Minh đúng là kỳ lạ, bao nhiêu đàn ông vây quanh cô mà anh chẳng ghen. Vương Kết Tư cứ lẽo đẽo theo cô như cái đuôi cũng không thấy anh bận tâm, còn những người đàn ông thỉnh thoảng xuất hiện, anh cũng coi như không khí. Thế mà với Thượng Chi Đào thì anh lại nổi máu ghen.

Ghen thế này thật là chẳng hiểu nổi.

Lư Mễ cầm một chiếc máy quay cầm tay lên, bật máy, quay về phía Đồ Minh: “Nào, phỏng vấn chút nhé: Xin hỏi tại sao anh lại xem Thượng Chi Đào là tình địch?”

“Nói nhảm.” Đồ Minh từ chối trả lời, quay mặt đi.

Lư Mễ đi theo anh: “Vậy hỏi câu khác, có bạn gái tuyệt vời như em là trải nghiệm thế nào?”

Lư Mễ cười khúc khích, cô luôn tràn đầy tự tin, lúc nào cũng cảm thấy mình thật cừ. Không ai và không hoàn cảnh nào có thể xóa bỏ được sự tự tin đã ăn sâu vào máu của cô. Hiện tại cũng vậy. Anh có thể hẹn hò với em là anh may mắn lắm đó. À không, hiện tại nhận thức của em đã tiến thêm một bước rồi, em có thể hẹn hò với anh, em cũng rất may mắn.

Lần này, Đồ Minh không né tránh, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Viết báo cáo đánh giá à?”

“Báo cáo đánh giá quỷ gì cơ?”

“Như cái cách mà em đã từng hùng hồn tuyên bố là nếu ngủ được với anh thì sẽ viết báo cáo đánh giá.”

“Anh biết chuyện đó?”

“Cả công ty đều biết.”

“Cáo già!”

Đồ Minh đúng là cáo già! Mấy lời linh tinh Lư Mễ nói với đồng nghiệp anh đều biết hết, nhưng anh lại giả vờ như không biết. Lư Mễ chợt nhớ đến cái gọi là “lần thân mật đầu tiên” giữa hai người, hành động của anh tạo ra cảm giác mà anh thường mang đến, cả tay và miệng cùng phối hợp. Cô tắt máy quay, kéo anh ra một góc, bí mật hỏi nhỏ: “Không phỏng vấn nữa, chỉ hỏi một câu thôi… Lần đầu tiên ở nhà em, anh đã làm thế này thế kia với em…"”

“Làm thế này thế kia là làm sao?” Đồ Minh hỏi lại cô.

“Thì là như này như này… sao vậy chứ?” Mặt Lư Mễ đỏ bừng.

“Để chúng ta từ từ tiến tới, cũng để…” Đồ Minh ghé sát tai cô, thì thầm: “Để báo cáo đánh giá của em thêm phong phú hơn một chút.”

… Từ đầu đến cuối, Đồ Minh đều tính toán kỹ lưỡng như vậy.

“Vậy còn lần đầu tiên thì sao hả! Anh đúng là!”

“Gây nhiễu loạn báo cáo đánh giá của em.”

Đồ Minh học theo cách nói hươu nói vượn của cô.

Mỗi ngày Lư Mễ đều làm ra vẻ mình hiểu đàn ông đến thế nào, đúng là cô cũng hiểu, nhưng cũng có những người đàn ông là điểm yếu của cô, như Đồ Minh vậy. Đồ Minh luôn biết Lư Mễ hoang dã, mà ở một số khía cạnh, anh cũng cần phải hoang dã hơn nữa. Nếu không thì Lư Mễ sẽ nghĩ: Cũng chỉ có vậy thôi.

Đồ Minh đã làm rất nhiều bài luyện tập, giống như khi anh nghiên cứu hoa, nghiên cứu dế. Những bộ phim trước đây không thích xem cũng đã tìm xem thử, tua nhanh xem lướt qua, xem xong thì khịt mũi, cũng chỉ vậy thôi. Cảm giác như đã khai thông được mọi thứ.

Lư Mễ đá anh: “Anh đúng là đồ chó! Thủ đoạn quá!”

Đồ Minh có thủ đoạn, nếu không thì từ trường học đến doanh nghiệp xã hội anh đã không phát triển nhanh như vậy. Nhưng thủ đoạn của anh không dùng để hại người, chủ yếu là để giúp mình phòng tránh rủi ro, phát triển bản thân, và đặc biệt là để yêu Lư Mễ.

Vì vậy, khi yêu cũng cần phải biết vận dụng thủ đoạn, để có thể thấu hiểu những điều mà người mình yêu cần.

Đến tối, Lư Mễ gào lên muốn ăn lẩu nấm.

Trong Thành cổ Đại Lý có rất nhiều bạn trẻ đến đây đón Tết, Thành cổ còn náo nhiệt hơn cả Bắc Kinh.

Các cửa hàng trong phố thương mại của Thành cổ thay đổi rất nhanh, rất may mắn là quán mà Thượng Chi Đào từng ăn năm xưa vẫn còn. Mấy người ngồi vào bàn, Lư Mễ lại mở máy quay, đứng dậy bắt đầu quay phim.

Cô có tài, một khi đã muốn nghiêm túc thì làm việc gì cũng trở nên dễ dàng hơn. Ví dụ như bây giờ, không cần viết kịch bản mà cô cũng có thể tự sắp xếp góc máy, phối cảnh và lồng ghép giọng nói. Lúc quay xong lẩu nấm cũng đã chín, cô trở lại vị trí ngồi.

“Em còn biết làm gì nữa không?” Đồ Minh hỏi cô. Anh luôn biết Lư Mễ không giống như vẻ bề ngoài là cà lơ phất phơ chẳng làm được gì ra hồn. Nếu không thì cô đã không vào được Lăng Mỹ, vào rồi cũng không thể ở lại lâu như vậy, và dự án cũng không làm tốt như thế.

“Em không nhớ nữa.” Lư Mễ vớt một miếng nấm, chấm vào nước sốt rồi bỏ vào miệng: “Kiến thức em học bị lẫn lộn hết rồi.”

Lư Tình ngồi bên cạnh bật cười.

“Từ nhỏ Lư Mễ đã tiếp thu nhanh, thông minh lanh lợi, nhưng toàn dùng vào những chỗ không đâu. Nếu nói nó giỏi về cái gì thì chúng tôi cũng không nhớ ra được. Nhưng dường như nó thực sự biết mỗi thứ một ít.” Lư Tình làm chứng cho Lư Mễ.

Diêu Lộ An mở máy xem, quay khá ổn: “Được đấy, thế này nhé, nhóm dự án tạm thời của chúng ta sẽ điều chỉnh lại nhiệm vụ, Lư Mễ làm trợ lý của tôi, Đồ Minh phụ trách đạo cụ.”

Đạo cụ, chính là cu li.

“Lý do? Tôi cũng hiểu về nhiếp ảnh mà.”

Diêu Lộ An lắc đầu: “Cậu hiểu nguyên lý, góc máy cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong chuyện này thì cậu nên nhận thua đi, cậu không có giác quan thứ sáu như Lư Mễ.”

“Thua bạn gái của mình cũng không có gì xấu hổ.” Đồ Minh không chống cự, tự giác đầu hàng.

“Vậy Lư Tình thì làm gì?” Lư Mễ thắc mắc.

“Tôi không nỡ để Lư Tình làm việc.” Diêu Lộ An nhún vai: “Hai người chịu khó chút nhé, những ngày phải vất vả của Lư Tình còn ở phía sau!”

“Phía sau sao lại phải vất vả?”

“Bởi vì sau tháng Bảy năm sau, kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới của tôi và Lư Tình sẽ bắt đầu.”

“Quyết định lúc nào vậy?”

“Tối qua.”

“Tối qua hai người đã náo loạn cả đêm.” Lư Mễ tố cáo họ: “Lư Tình nói vậy đó!”

“Thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi chứ, lúc nghỉ ngơi mới quyết định đấy.” Diêu Lộ An mặt dày, vô cùng bình tĩnh. Quả thật là như vậy, khi hai người dừng lại, Diêu Lộ An đã hỏi Lư Tình: “Chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nhé? Trong vòng năm năm.”

“Đi thôi.” Thế là quyết định luôn.

Lư Mễ thật lòng mừng cho Lư Tình.

Trên đường về khách sạn, cô ôm lấy vai Lư Tình, hai chị em giống như hồi nhỏ, nói chuyện không biết mệt, không giấu nhau điều gì.

“Quyết định kỹ rồi à?” Lư Mễ hỏi cô ấy.

“Quyết định rồi! Cuộc phiêu lưu đầu tiên trong đời chị là đi Thổ Nhĩ Kỳ tìm anh ấy, cuộc phiêu lưu thứ hai là đi du lịch khắp thế giới cùng anh ấy.”

“Đời người ba mươi, đủ hoang dã rồi.”

“Rất hoang dã.”

Hai chị em đều có sự tự tin của riêng mình, vì vậy mới có thể tự do lựa chọn cuộc đời cho mình.

“Bỗng dưng nghĩ tới sau này Tết đến, không biết hai người sẽ ở đâu nữa!”

“Không sao, bọn chị sẽ cố gắng về. Nhân lúc ba mẹ còn khỏe nên vậy thôi, lúc họ già rồi chị sẽ không đi đâu nữa. Chị sẽ chăm sóc họ như họ đã chăm sóc chị.”

“Còn có cả em nữa mà! Sợ gì chứ? Cứ đi đi!”

Lư Mễ khuyến khích Lư Tình, hy vọng cô ấy được đi xa hơn nữa. Hồi năm đó khi đến Quế Lâm, hai chị em đã ngồi xe tới lui ở Thập Lý Họa Lang, Lư Tình nói: “Thật mong sau này chị có thể đi khắp thế giới.”

Giờ thì đi khắp thế giới thật rồi.

Lư Mễ nghĩ đến đây bỗng cảm thấy bùi ngùi.

Nhân sinh gặp gỡ quả nhiên vô thường.

Dọc đường đi qua núi Thương Sơn và hồ Nhĩ Hải, cảnh sắc đẹp đẽ như trong thơ ca, Lư Mễ dùng ống kính ghi lại toàn cảnh Đại Lý, chụp rất nhiều ảnh.

Hiếm khi cô có tâm hồn lãng mạn, quyết tâm ghi lại nhật ký hành trình đẹp nhất để tặng cho người bạn chí cốt của mình. Vậy nên cô đã mang theo một sự nghiêm túc chưa từng có. Đồ Minh luôn ở bên cạnh cô, cô bảo dựng máy ở đâu anh sẽ vác đến đó, cô bảo quay cảnh như thế nào thì anh cũng làm theo. Diêu Lộ An không cần phải lo lắng nhiều, nhẹ nhàng ngồi không kiếm tiền.

Ngày hôm sau khi trở về Bắc Kinh, Đồ Yến Lương và Dịch Vãn Thu mang quà đến thăm nhà Lư Mễ. Không còn vẻ ngượng ngùng như lần đầu gặp mặt, Đồ Yến Lương và Lư Quốc Khánh đã đi vào phòng sưu tầm của Lư Quốc Khánh, say sưa ngắm nghía đồ cổ.

Lư Mễ là đứa con phá của, còn Lư Quốc Khánh là ông bố phá của. Những món đồ ngày trước khi còn đắt đỏ thì rất có giá trị, nhưng mấy năm gần đây giá cả dần hạ xuống, chỉ có những người thực sự đam mê mới tiếp tục chơi.

Lư Quốc Khánh thích đồ gỗ, đá sỏi, ngọc cổ và đồ sứ. Phòng sưu tầm của ông đúng là rất hoành tráng.

Đồ Yến Lương cũng bị thu hút, thảo luận với Lư Quốc Khánh về các thời kỳ của đồ ngọc.

Lư Quốc Khánh nói với ông: “Ngọc ấy à, mỗi thời đại đều có đặc điểm riêng. Thời Xuân Thu thì cứng nhắc, còn thời Chiến Quốc thì hoang dã.”

Đồ Yến Lương đưa ngọc lên dưới đèn chiếu, ngọc trong suốt.

Dịch Vãn Thu thì đang giúp Dương Liễu Phương nấu ăn trong bếp.

Dương Liễu Phương nhắc đến Lư Mễ: “Lư Mễ học được từ ba nó, nấu ăn rất khá. Trước đây Tiểu Đồ nói khi hai đứa ở nhà thì Lư Mễ sẽ nấu ăn, còn hỏi tôi có xót con gái không. Tôi thì không giống mấy bà mẹ khác, tôi không dạy con gái là không cần nấu ăn hay làm việc nhà, con bé thích thì làm thôi. Tiểu Đồ cũng không rảnh rỗi đâu, ngoài nấu ăn ra, mọi việc trong nhà đều do Tiểu Đồ làm, tôi hiểu mà.”

Dịch Vãn Thu nhìn Dương Liễu Phương, cười: “Hai chúng ta có cùng suy nghĩ.”

“Gia đình chúng tôi luôn sống trong ngõ hẻm. Nhiều người gọi chúng tôi là dân ngõ hẻm, dân ngõ hẻm nghe không hay lắm, như thể chúng tôi không có cội nguồn vậy. Nhưng thực ra vẫn còn cội nguồn đó chứ, những hàng xóm cũ dù tản ra khắp Bắc Kinh nhưng năm nào cũng sẽ tụ họp. Lư Mễ lớn lên trong môi trường đó, từ nhỏ đã sống tự do. Vì vậy tính cách của nó không giống với những cô gái khác, quá hoang dã.”

“Hoang dã cũng có điểm tốt, sống tình cảm, trọng nghĩa và đơn giản.”

“Có người ban đầu rất ghét Lư Mễ, nhưng sau khi tiếp xúc lâu lại thay đổi suy nghĩ, phải trải qua một vài chuyện với nó thì mới hiểu được.”

Dương Liễu Phương biết Dịch Vãn Thu đang nghĩ gì, con gái của mình thì mình hiểu, nên nhân tiện giới thiệu kỹ hơn về Lư Mễ trong câu chuyện, như là trò chuyện vu vơ.

Dịch Vãn Thu chỉ lắng nghe, không nói nhiều.

Khi đến lượt bà nói, bà kể về Đồ Minh lúc còn nhỏ.

“Hồi nhỏ nó ít nói lắm, chỉ thích học và nghiên cứu. Nhưng nó hay bị ốm, mỗi lần ốm là thức trắng đêm, tôi với lão Đồ phải thay nhau bế nó, cứ đặt nó xuống là nó lại khóc. Về sau nó gầy hơn các bạn khác, rồi bị người ta bắt nạt. Thế là nó đi học võ.”

“Nuôi con khôn lớn không phải chuyện dễ dàng.” Dương Liễu Phương nói: “Làm cha mẹ không dễ. Đó là cả một quá trình.”

Lư Mễ và Đồ Minh ngồi trong phòng khách nghe cuộc trò chuyện của Dương Liễu Phương và Dịch Vãn Thu, hai người liếc nhìn nhau.

Lư Mễ phát hiện tuy Dịch Vãn Thu là người khó gần, nhưng bà cũng biết nói vài câu xã giao. Mặc dù vẫn giữ vẻ xa cách, nhưng bà rất lịch sự.

Cô chọc trán Đồ Minh: “Quỷ ốm vặt, nuôi anh lớn cũng trầy trật lắm.”

“Bây giờ một tay là có thể trị em.”

“… Khoác lác với em đấy hả?” Lư Mễ ôm cổ anh: “Bóp cổ anh bây giờ!”

Hai người nhỏ giọng đùa giỡn, tay của Lư Mễ di chuyển nhanh, như mèo con đánh nhau vậy ấy.

Lần gặp này cũng được xem là thân thiện.

Ăn cơm xong, Đồ Minh đưa ba mẹ về nhà, Lư Mễ nằm dài trên sofa. Dương Liễu Phương nói với cô: “Đừng quan tâm quá đến việc thích hay không, giữ hòa khí ngoài mặt là được. Mọi chuyện cứ nhìn vào thái độ của Tiểu Đồ, chỉ cần thái độ nó đúng đắn, những thứ khác đều không thành vấn đề.”

“Con biết rồi, mẹ à. Nghe mẹ nói cứ như con gái mẹ lúc nào cũng để tâm đến người khác ấy. Con để tâm đến người không quan trọng làm gì? Vừa phải thôi chứ!”

“Ừ, ý mẹ là thế.”

Lư Mễ nhớ đến việc phải về nhà để chỉnh sửa video, nói chuyện với mẹ một lúc rồi về.

Về nhà là cô lao thẳng vào máy tính.

Cô mang trong mình một sự nhiệt huyết, muốn kết nối Đại Lý của hiện tại với Đại Lý của nhiều năm trước – nơi Thượng Chi Đào đã từng đến. Cô xin lại tất cả ảnh và video từ hồi đó và bắt đầu làm video.

Ban ngày cô đi làm, ban đêm làm video, bỏ Đồ Minh sang một bên.

Cuối cùng Đồ Minh cũng hiểu cảm giác của Lư Mễ khi anh ngồi vẽ thiết kế. Lư Mễ coi như anh không tồn tại. Anh nói chuyện với cô, cô chỉ đáp một tiếng ậm ừ. Khi anh hỏi lại, cô mới quay đầu lại hỏi: “Anh vừa nói gì cơ?”

Thậm chí cô còn bắt đầu “cấm dục”. Đồ Minh cởi trần đi trước mặt cô mà cô chỉ nói: “Anh không lạnh à? Mặc áo vào đi.”

Mấy ngày trôi qua, Đồ Minh không chịu nổi nữa.

Một buổi tối nọ, anh lôi Lư Mễ đang ôm máy tính, ném cô lên giường rồi lao vào như một con thú hoang.

Lư Mễ đánh anh, mắng anh là lưu manh, vi phạm quyền tự do của phụ nữ, nói đủ thứ. Nhìn thì có vẻ cô không muốn, nhưng cuối cùng, người kêu làm thêm lần nữa lại chính là cô.

Video này mất nửa tháng mới hoàn thành. Khi xem thành phẩm, Lư Mễ khóc sướt mướt.

Câu chuyện bắt đầu từ hiện tại, Lư Mễ và người yêu của cô đến Đại Lý.

Thời gian trôi qua, trở về nhiều năm trước, có một cô gái lần đầu tiên trong đời đi xa, cũng là đến Đại Lý.

Cuộc đời giao thoa rồi tách ra, bên bờ Nhĩ Hải, trên con đường phố cổ, trong dãy núi Thương Sơn, những bức ảnh ghép lại với nhau, ống kính chuyển cảnh rất tự nhiên, quá khứ và hiện tại, họ mãi mãi là họ.

“Lư Mễ, em khóc chết mất. Em thích món quà bạn chí cốt của em tặng cho em quá. Chị ơi em nhớ chị lắm, em muốn đến thăm chị.”

“Đến đi! Mình đi nhậu nhé! Không dẫn ông Will kia theo!”

“Ổng ghen với em đấy!”
— QUẢNG CÁO —