Lư Mễ giống như một con thuyền cũ kỹ đang lướt đi giữa cơn bão, nhấp nhô lên xuống. Đồ Minh đã dùng cách của anh để diễn tả với Lư Mễ về sự mất kiểm soát giữa họ.
Rèm cửa phòng khách đã kéo lại, chỉ có một chút ánh sáng hoàng hôn lọt vào, chiếu rọi lên khuôn mặt của Lư Mễ. Cô che mặt lại, những ngón tay mảnh mai run rẩy, một lát sau chuyển đến lưng của Đồ Minh, để lại một vết cào.
Dường như cả hai đều chìm đắm trong tình yêu và dục vọng, không thể thoát ra.
Khi hơi thở dần đều đặn trở lại, Lư Mễ chợt nói: “Anh nói với em là ở bên em tốt hơn với cô ta, vậy là anh yêu cơ thể của em phải không? Hóa ra anh là một tên háo sắc như thế. Vậy thì đổi người khác cũng được thôi ấy gì.”
Đồ Minh không đáp lời, ngồi dậy mặc quần áo. Anh không muốn thảo luận vấn đề này, vì nó không có ý nghĩa gì cả.
Thấy anh im lặng, Lư Mễ vừa mặc quần áo vừa nói: “Em nghĩ chúng ta cần phải bình tĩnh lại.”
“Bình tĩnh gì?”
“Chúng ta không thể gặp nhau mỗi ngày được nữa. Để giữ cho tình cảm luôn mới mẻ, chúng ta phải đặt ra quy tắc.”
Đồ Minh thuận theo bầu không khí này, nhìn Lư Mễ. Một lúc sau anh gật đầu: “Được, em nói xem nên làm sao để bình tĩnh lại.”
Lư Mễ lấy một quyển sổ ra, cố gắng bắt chước Đồ Minh lập luận có lý lẽ: “Như thế này, điều thứ nhất: Cuối tuần là thời gian riêng của mỗi người, nếu muốn gặp thì phải hẹn trước.”
“Nếu có tiệc tùng mà chưa về trước 9 giờ 30 tối thì không được đến nhà nhau.”
“Nhất định không được gặp nhau vào thứ Năm hàng tuần, thứ Năm là ngày dành cho các hoạt động xã giao riêng của mỗi người.”
Vừa viết cô vừa ngẩng lên nhìn Đồ Minh, anh nhìn vào trang giấy của cô, không có cảm xúc gì, chỉ hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Anh có muốn thêm điều gì không?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh cười: “Không, hôm nay là cuối tuần, là thời gian riêng của mỗi người. Tối nay anh có việc, mai anh về nhà ba mẹ, chúc em cuối tuần vui vẻ.”
Nói xong anh thật sự mở cửa đi.
Lư Mễ nằm nhoài lên cửa sổ nhìn anh bước đi mà không ngoảnh đầu lại, sau đó ngồi xuống lắp ráp LEGO một mình. Cô biết cô đang gây sự vô lý, nhưng mỗi lần nghĩ đến vợ cũ của Đồ Minh thì cô lại cảm thấy bức bối. Sự bức bối này khiến cảm xúc của cô thay đổi thất thường. Cô cũng biết mình như vậy là rất phiền phức, nhưng cô không thể kiểm soát bản thân mình.
Đồ Minh thực sự tuân thủ quy tắc.
Ngày hôm sau anh không đến gặp cô, thứ Hai anh có tiệc tùng, thứ Ba anh họp ở công ty.
Cuộc họp kéo dài đến tận khuya.
Khi ra khỏi văn phòng, anh thấy Ô Mông vẫn đang ngồi ở bàn làm việc, anh đi đến hỏi cô ấy: “Sao vẫn chưa về?”
“Em còn dự án chưa xử lý xong, lát nữa sẽ về ạ.” Ô Mông đứng dậy nói chuyện với Đồ Minh: “Sếp, lần trước chuyện ở Tân Thành đã làm phiền đến sếp.”
“Đừng để trong lòng. Dự án này cô làm rất tốt, tiếp tục cố gắng đi.”
“Vâng.”
Đồ Minh gật đầu, rồi hỏi cô ấy: “Cô có thường tiếp xúc với Tổng giám đốc Tiêu của Tân Thành không?”
“Em gặp anh ta hai lần, cả hai lần đó sếp cũng có mặt.”
“Anh ta không gặp riêng cô chứ?” Đồ Minh hỏi tiếp.
“Không ạ.”
“Ừm. Nếu thấy có gì không ổn thì cứ nói với tôi, đừng ngại phiền phức.” Đồ Minh nói.
Ô Mông gật đầu: “Cảm ơn sếp.”
“Đừng khách sáo.” Đồ Minh vừa nói xong thì thấy Ô Mông nhíu mày, anh hỏi cô ấy: “Sao vậy?”
“Không biết sao nữa ạ, dạ dày hơi khó chịu.”
“Uống chút nước ấm đi, cô có thuốc không?”
“Có ạ.”
Đồ Minh cầm ly của cô ấy, rót nước ấm rồi để lên bàn: “Khó chịu thì về sớm, bây giờ gọi xe liền đi.”
“Vâng.” Ô Mông thu dọn đồ đạc, ngước lên nhìn bóng lưng của Đồ Minh, tim cô ấy bất giác đau nhói. Đồ Minh thật tốt, anh chân thành và dịu dàng, Ô Mông rất thích anh.
Khi Đồ Minh ra khỏi văn phòng, anh gật đầu chào Ô Mông rồi đi xuống tầng hầm. Anh định gọi điện cho Lư Mễ, nhưng nghĩ đến thái độ lúc nóng lúc lạnh của cô, cuối cùng anh từ bỏ ý định, lái xe thẳng về nhà ở Di Hòa Viên. Anh bật đèn lên, hôm nay dì giúp việc chăm sóc cây cối rất tốt, trong phòng sạch sẽ. Đồ Minh ngồi trên sofa một lát mới đi tắm, lúc đi ra nhìn thấy Lư Mễ gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh gọi lại.
“Anh có thấy kẹp tóc của em không?” Lư Mễ hỏi.
“Không thấy.”
“Thế anh về nhà chưa?”
“Về rồi.”
Lúc này Lư Mễ thấy hối hận vì mấy câu nói linh tinh của mình mấy hôm trước. Ban ngày ở công ty đấu lý với anh thì không sao, nhưng đến tối thì lại thấy buồn chán, có hơi nhớ anh.
“Ngày mai anh có đến chỗ em không?” Lư Mễ hỏi.
“Căn cứ theo quy định hẹn hò, nếu không về trước 9 giờ 30 tối thì không cần đến. Ngày mai anh có tiệc, không thể về trước 9 giờ 30 được.” Đồ Minh lấy những quy định mà Lư Mễ viết ra trong lúc bốc đồng để nhắc nhở cô.
“… Vậy ngày mốt thì sao?”
“Căn cứ theo quy định hẹn hò, ngày mốt là ngày xã giao hàng tuần của mỗi người, không cần gặp nhau.”
Lư Mễ nhận ra Đồ Minh đang cố ý đấu khẩu với cô. Người này bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng lúc tranh luận thì lại đâu ra đấy, lý lẽ rõ ràng, dù có bắc thang cho anh thì anh cũng không chịu bước xuống. Cô hừ một tiếng rồi cúp máy.
Đồ Minh cũng đặt điện thoại xuống, nghĩ đến vẻ giận dỗi của Lư Mễ, anh khẽ cười. Anh cố tình làm vậy, dùng cách của Lư Mễ để đáp lại cô. Không phải vì muốn thắng, mà chỉ muốn thông qua cách này để truyền đạt lại cảm xúc của mình cho cô.
Lư Mễ đã tiếp thu được.
Cô nhảy xuống giường, tìm quyển sổ đó và nghiêm túc xem lại mấy cái mình viết, quy định chó má gì chứ.
Cô nhắn tin cho Đồ Minh: [Em tuyên bố hủy bỏ quy định.]
[Ngay cả ba ngày cũng không trụ được.]
[Hừ!]
Lư Mễ lên giường đi ngủ thì Trương Hiểu gọi đến. Ở đầu dây bên kia, Trương Hiểu đã say mèm, có ai đó lấy điện thoại nói: “Lư Mễ, cô ấy muốn em đến đón.”
“Ai vậy?”
“Anh là Tiêu Quan Khâu.”
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Lư Mễ chửi thề một tiếng rồi bật dậy mặc quần áo, trong lòng mắng Trương Hiểu một trận. Đã bảo nó bao nhiêu lần là đừng chơi với thằng ngu đó, vậy mà nó vẫn không chịu nghe!
Khi Lư Mễ đến quán karaoke, tiếng hát bên trong vẫn vang lên, nhóm nam nữ vui đùa náo nhiệt. Trương Hiểu thì say bất tỉnh nhân sự nằm trên ghế sofa, Tiêu Quan Khâu cười nhếch mép, ngoắc tay với cô, rồi vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, như thể Lư Mễ là đồ chơi mà hắn mới gọi đến.
Lư Mễ không thèm để ý đến hắn, đi tới kéo tay Trương Hiểu. Trương Hiểu say rồi, cơ thể nặng trịch, Lư Mễ không kéo cô ấy nổi, bực mình mắng: “Đệt!”
Tiêu Quan Khâu đứng bên cạnh nhìn, bật cười.
Tiếng nhạc rất lớn, giọng của hắn cũng rất lớn, hắn nói với Lư Mễ: “Gặp em một lần đúng là khó thật đấy.” Trong mắt hắn vừa có sự trêu chọc, vừa có chút khiêu khích.
“Anh chuốc rượu nó à?”
“Cô ấy tự uống.” Tiêu Quan Khâu nhún vai, rồi bất ngờ kéo tay Lư Mễ, ép cô ngồi xuống ghế sofa: “Nào! Ngồi đi! Uống chút đi.”
“Mẹ kiếp, anh động vào ai đấy? Bỏ ra!” Lư Mễ cố giãy giụa, nhưng Tiêu Quan Khâu đã ôm chặt bả vai cô: “Giả vờ gì chứ? Chỉ có mấy căn nhà rách nát thôi mà em tưởng mình ghê gớm lắm à? Anh nể mặt em quá rồi phải không?”
Bỗng nhiên hắn véo má Lư Mễ, cô lập tức dùng tay cào mạnh vào mặt hắn. Khi con người thật sự tức giận đánh nhau thì chẳng cần phải ồn ào. Mấy người đang hát cũng dừng lại, có người đi tới kéo Lư Mễ, cửa phòng bị đá văng ra: “Làm cái gì đấy!”
Lư Quốc Phú dẫn người xông vào, phía sau là ba của Trương Hiểu.
Tiêu Quan Khâu giơ tay lên: “Hiểu lầm thôi, đùa chút mà!” Trên mặt hắn có hai vết cào dài, còn Lư Mễ cũng chẳng khá hơn, cổ áo bị kéo trễ xuống tận vai. Cô không ngốc, bữa tiệc này rõ ràng là gài bẫy cô, cô không thể đến một mình, Tiêu Quan Khâu có thế lực, lại ngang ngược, nếu cô đến một mình thì chắc chắn sẽ không về được.
“Đm ai đùa với anh?” Lư Mễ tức giận đến nỗi muốn giết hắn.
Lư Quốc Phú dẫn người đi, Tiêu Quan Khâu cũng theo ra ngoài, bộ mặt hống hách ban nãy bỗng biến mất, hắn nói với Lư Mễ: “Hay nhỉ! Anh thích kiểu như em. Hy vọng sau này khi ở trên giường em cũng mạnh mẽ thế này.”
Lư Mễ định quay lại đánh hắn nhưng bị Lư Quốc Phú ngăn lại: “Gì đấy! Chó cắn mình chẳng lẽ mình phải cắn lại nó hay sao! Về nhà đi!”
Lư Mễ bị Tiêu Quan Khâu làm cho tức điên, cảm giác ngột ngạt không thở nổi, về đến nhà mà cơn giận vẫn chưa nguôi.
Cô nhắn tin cho Trương Hiểu: [Sau này mày làm ơn đừng chơi với thằng ngu đó nữa được không? Lần sau mày mà còn chơi với hắn nữa thì đừng có gọi tao! Mày biết hôm nay suýt nữa tao đã bị thằng đó làm nhục rồi không? Mày làm ơn tỉnh táo lại đi!]
[Nếu mày còn như vậy thì chúng ta tuyệt giao! Đừng bao giờ để chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa! Thật là như ăn phải shit vậy! Mẹ kiếp!]
Lư Mễ cởi đồ đi tắm, nhưng nhớ đến cái bộ mặt ghê tởm của Tiêu Quan Khâu, cô phải cúi xuống bồn cầu mà nôn.
Vật vã một hồi, cô nằm trên giường không tài nào ngủ được, trong lòng rất nhớ Đồ Minh.
Cô nhắn tin cho anh: [Anh ngủ chưa?]
[Chưa.]
[Sao anh chưa ngủ?]
[Nhớ em.]
[Vậy anh đến gặp em được không?]
[Được.]
May mà nhà anh không xa lắm, may mà anh vẫn chưa ngủ.
Khi anh kéo chăn nằm xuống, Lư Mễ xoay người lại ôm chặt anh: “Sao anh thức khuya thế? Bình thường 10 giờ rưỡi hay 11 giờ là anh đi ngủ rồi mà?”
“Suỵt.” Đồ Minh hôn lên môi cô: “Giờ thì anh buồn ngủ thật rồi, chúng ta vẫn còn ngủ được ba tiếng nữa.”
“Ừm.”
Lư Mễ quấn lấy người anh, mùi hương của anh thật dễ chịu, nhẹ nhàng sạch sẽ, không hề có mùi rượu hay thuốc lá. Cô rúc vào cổ anh, hai người nằm bên nhau ngủ. Cô ngủ không yên, ở trong mơ cứ chửi thề rồi vung tay, cào một đường dài trên ngực Đồ Minh. Anh giật mình tỉnh dậy, túm lấy bàn tay đang hành hung của cô rồi ôm cô, nhỏ giọng an ủi: “Nằm mơ thấy đánh nhau à?”
Lư Mễ ừm một tiếng, rồi tiếp tục ngủ say.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra và thấy vết cào trên ngực Đồ Minh, cô trợn tròn mắt: “Anh làm gì sau lưng em vậy? Anh còn là người không?”
“Anh ngoại tình rồi phải không? Nếu ngoại tình thì nói thẳng ra đi.”
“Còn dữ dội thế này mới chịu cơ, anh còn để em nhìn thấy nữa!”
Đồ Minh dở khóc dở cười, bóp mặt cô: “Đủ rồi. Còn nói nữa là anh đánh trả đấy nhé!”
“Anh ngoại tình mà còn nói đạo lý nữa hả!”
Mặc dù Lư Mễ ồn ào như thế, nhưng cô biết Đồ Minh không bao giờ làm chuyện đó, cô chỉ thích đùa vậy thôi.
“Tối qua em mơ thấy đánh nhau à?” Đồ Minh hỏi: “Đang ngủ mà em cào anh một cái mạnh thế này, em là mèo à?”
…
Lư Mễ “hả” một tiếng rồi cười: “Vậy để em thổi cho anh.” Cô quỳ nửa người trên giường, đưa tay kéo áo sơ mi của anh ra, úp mặt vào vết cào rồi thổi phù phù, hai má phồng lên, trông như một con cá nhỏ.
“Còn đau không?” Cô ngước mặt lên hỏi anh.
“Đau.” Đồ Minh nghiêm mặt, yêu cầu cô tiếp tục “dịch vụ thổi” thêm chút nữa.
Lư Mễ lại nghiêm túc thổi vài hơi, rồi bị Đồ Minh kéo vào lòng và hôn một cái: “Nhanh lên, sắp muộn rồi.”
“Ờ.”
Cô đi tìm quần áo, Đồ Minh thì đi rửa mặt. Đợi cô thay đồ xong, Đồ Minh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng: “Em muốn ăn gì?”
“Bánh kếp trước cổng khu dân cư.”
“Ừm, vậy anh sẽ để trên bàn làm việc của em.” Anh nói rồi đi ra.
Lư Mễ chạy ra cửa sổ, nhìn thấy Đồ Minh đi qua, còn gặp ông Hai nữa. Hai người chào hỏi nhau, Ông Hai có vẻ rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này, còn bảo con chim của ông kêu vài tiếng chào Đồ Minh.
“Ngốc thật.” Lư Mễ lẩm bẩm rồi mới đi trang điểm và ra ngoài.
Khi đến công ty, cô thấy Đồ Minh đã mua bánh kếp để trên bàn làm việc của cô, còn có thêm một cốc cà phê, thế là cô cười hì hì.
“Ai mua cho chị đấy? Em cũng muốn ăn.” Đường Ngũ Nghĩa nói với cô.
“Không được, mày không xứng ăn.” Lư Mễ ôm bánh kếp cắn một miếng, trong lòng đắc ý.
Chỉ vì cái bánh kếp này mà cơn giận tối qua cũng tan biến hết.
Đến trưa, cuối cùng Trương Hiểu cũng tỉnh, gửi cho cô hơn chục tin nhắn thoại. Lư Mễ nghe cô ấy nói cô ấy vừa mới tỉnh rượu, nói xin lỗi cô, còn kể mình bị mẹ mắng cho một trận. Cô ấy nói ba cô ấy đã kể lại chuyện tối qua và hứa sẽ không chơi với Tiêu Quan Khâu nữa, đại loại như thế.
[Nếu mày nuốt lời thì tao sẽ không bao giờ chơi với mày nữa.] Lư Mễ nhắn lại.
[Chắc chắn là không nuốt lời rồi, giờ nghĩ lại vẫn còn sợ, thằng khốn đó như đồ biến thái vậy, sau này tránh xa hắn ra. Chắc do bị chiều hư rồi.]
Lư Mễ không trả lời cô ấy nữa.
Đến trưa, có người gọi cho cô, bảo cô xuống lấy hoa.
“Tôi không đặt hoa.”
“Người nhận ghi là cô.”
Lư Mễ thấy hơi khó hiểu, xuống tầng, thấy một bó hoa khá sang trọng và một hộp quà được gói kỹ, không có thiệp.
Cô ôm hoa lên tầng, nhắn tin cho Đồ Minh: [Anh tặng hoa cho em hả?]
[? Không có. Sao thế?]
[Không có gì.]
Lư Mễ mở hộp quà, thấy bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, có lẽ trong lòng đã biết là ai rồi. Cô vứt bừa cái hộp vào ngăn kéo, mang bó hoa ra ngoài vứt vào thùng rác, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đồ Minh thấy Lư Mễ ôm hoa vào, rồi lại ôm hoa ra ngoài, anh bèn hỏi cô: [Chuyện gì thế?]