Đồ Minh không hỏi Lư Mễ thêm nữa, nhưng anh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hiếm thấy anh chủ động hỏi Thượng Chi Đào: [Flora, gần đây Lư Mễ có bị gì làm phiền lòng không? Chẳng hạn như có kẻ theo đuổi mà cô ấy ghét?]
[Có một người.]
[Ai vậy?]
[Will, anh có thể hứa với tôi là sẽ bình tĩnh xử lý chuyện này không?]
[Được.]
[Tiêu Quan Khâu.]
[Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn cô.]
[Không có gì, bảo vệ chị ấy là đúng, nhưng hãy cho chị ấy cơ hội để tự xử lý, được không? Đó chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, không biết có đúng không nữa.]
[Ừm, tôi hiểu rồi.]
Đồ Minh tôn trọng Lư Mễ và cho cô không gian riêng để cô tự giải quyết mọi chuyện. Nếu bây giờ anh hỏi cô, Lư Mễ sẽ trả lời: “Sao vậy? Em không tự giải quyết được à? Em nhớ không lầm thì em là người trưởng thành rồi mà.” Nhưng anh vẫn muốn bảo vệ cô, tránh để cô bị quấy rối ở những nơi khác. Hiếm khi anh tan làm đúng giờ, ôm theo laptop nhắn tin cho Lư Mễ: [Đi chưa?]
[Em sắp tan làm rồi, anh đi đâu vậy?]
[Về nhà em.]
[Anh tan làm đúng giờ á? Xong việc hết rồi?]
[Về nhà làm tiếp, nhức đầu. Anh lái xe theo em nhé, đi thôi.]
Lư Mễ thấy Đồ Minh có gì đó là lạ, nhưng rồi lại nghĩ có lẽ là do bó hoa kia làm anh cảm thấy lo sợ, sợ cô bạn gái tiên nữ của mình bị người khác cướp mất. Nghĩ vậy, lòng cô bỗng thấy ngọt ngào, vui vẻ tan làm.
Về đến nhà, Đồ Minh ngồi trên ghế sofa làm việc, còn Lư Mễ vì đói bụng nên quyết định vào bếp nấu ăn.
Hôm nay cô tự tay nấu món canh lòng dê, lòng dê đã được làm sạch sẵn ở chợ, nấu với canh xương và các loại gia vị, thậm chí cô còn tự tay nướng thêm vài cái bánh có nhân. Cô làm việc rất nhanh, chưa đến 7 giờ rưỡi mà bữa tối đã được dọn lên bàn, trông giống như một người vợ hiền đức.
Đồ Minh cất laptop, nhìn bữa ăn trên bàn rồi nói với cô: “Bỗng dưng thấy hạnh phúc thật.”
“Chỉ hôm nay thôi à? Em thường xuyên nấu cho anh ăn mà.”
“Ngày nào cũng thế.”
“Không làm uổng công là được rồi.”
“Ví dụ như nào?”
“Cho em xíu thù lao đi. Em tham tiền lắm.”
“Ừm. Tất cả tiền của anh đều là của em.”
Lư Mễ cười hề hề, anh thật sự cho cô xem qua các tài khoản của mình.
Ngày hôm sau lại có hoa.
Lư Mễ ném thẳng xuống dưới, cùng với sợi dây chuyền kim cương hôm trước. Cô chọn thời gian có đông người, đứng bên thùng rác ở dưới công ty, kéo theo Daisy, Serena, Jacky và Đường Ngũ Nghĩa: “Không biết ai gửi hoa và dây chuyền cho tôi, có ai cần không? Không ai cần thì tôi vứt đi nhé.” Nói xong cô ném đi thật.
Có người chụp ảnh gửi vào nhóm đồng nghiệp: [Tôi buồn thay người tặng hoa cho Lư Mễ.]
[Có gì mà buồn? Đồ đáng ghét tặng hoa cho cô mà cô cũng vui vẻ rạo rực ôm về nhà hả?] Đường Ngũ Nghĩa không hài lòng, là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Lư Mễ ngồi bên cạnh, cười: “Này chú em, chú em đúng là không để bà chị này chịu ấm ức chút nào.”
“Chứ sao. Em nói thật, người em không thích tặng hoa cho em thì em cũng vứt đi thôi, chuyện này chị làm đúng đấy!” Đường Ngũ Nghĩa cố ý nâng giọng để mọi người nghe thấy thái độ của mình.
Rồi cậu nhắn tin cho Lư Mễ: [Ai vậy?]
[Chị nói cho cậu nghe nhưng cậu đừng nói với người khác.]
[Yên tâm.]
[Tiêu Quan Khâu của Tân Thành.]
[Đệt, là tên ngốc đó sao?]
[Cậu biết à?]
Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ: [Vứt là đúng rồi. Tên đó là đồ ngu, tính tình không ra gì, sớm muộn gì cũng toang. Đàn anh của em đấy, em biết hắn nhưng hắn không biết em.]
Lúc mua cà phê, Đường Ngũ Nghĩa kéo Lư Mễ lại, kể cho cô nghe chuyện Tiêu Quan Khâu đi du học. Nói xong, cậu nhún vai: “Có vài người cứ thay đổi cái vỏ ngoài là nghĩ rằng người khác không còn nhớ chuyện cũ nữa. Dựa vào ba mẹ giàu có mà làm bừa, kiểu gì cũng toi đời thôi.”
Lư Mễ vỗ tay cho cậu: “Bây giờ cậu có tinh thần chính nghĩa quá đi mất!”
Đường Ngũ Nghĩa “xì” một tiếng, khoác vai Lư Mễ: “Tối nay ăn gì đây?”
Lư Mễ rất nghiêm túc gỡ tay cậu ra: “Sau này không được khoác vai chị mày nữa… Bạn trai của chị mày không vui đâu.”
“Tối qua em em gác tay lên vai chị ngay trước mặt bạn trai chị luôn mà sắc mặt của ổng có thay đổi gì đâu.”
“Nói bậy, ổng có lườm mày đấy.”
“Không có thật mà.”
“Hừ.”
Đường Ngũ Nghĩa rút tay lại: “Được rồi, không làm khó chị nữa. Bạn trai chị nhìn có vẻ hiền lành, chắc là sau lưng cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Khá là dữ dằn.”
Lư Mễ nháy mắt với cậu, rồi hai người đi lên tầng. Đúng lúc nhóm dự án Tân Thành đang họp, mấy người đi vào phòng họp, ai cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng.
Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ: “Sáng nay nghe Grace gọi điện, hình như phương án lại bị bác bỏ rồi. Bên Tân Thành khó tính lắm, Luke, Josh và Will phải trực tiếp ra mặt. Hôm nay họp để bàn giao đấy.”
Lư Mễ “ồ” một tiếng.
Nghe nói Luke trực tiếp phụ trách dự án này, Lư Mễ thở phào nhẹ nhõm. Người như Luke, vừa ngang ngược vừa cứng rắn lại xảo quyệt, đối phó với thằng khốn Tiêu Quan Khâu là quá đủ.
Cô nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Chị chỉ mong con Lừa Ngang Ngược Luke kia xử đẹp thằng ngốc kia. Hôm nay chị chắc chắn phải bầu cho Luke một phiếu ủng hộ.]
[Ngày nào mà chị chẳng bầu cho anh ta?] Lư Mễ suốt ngày mắng chửi Luke, nhưng Thượng Chi Đào biết rõ, trong lòng cô rất tán thưởng anh ta.
[Hê hê.]
Đồ Minh họp xong thu dọn đồ chuẩn bị về, giờ cũng đã hơn 11 giờ đêm, anh nhắn cho Lư Mễ: [Ngủ chưa? Muộn quá rồi, anh về Di Hòa Viên nhé?]
[Đợi anh cả buổi rồi mà anh lại định về Di Hòa Viên, anh muốn chọc tức em đấy à?] Lư Mễ hừ một tiếng, ngồi bật dậy từ ghế sofa, chuẩn bị kể cho Đồ Minh nghe anh đã trơ tráo như thế nào.
[Sợ về muộn làm em ngủ không ngon.]
[Vậy thì anh đi nhẹ nói khẽ cười duyên một chút đi, ngủ trên cái ghế sofa mà anh ghét ấy là được rồi mà?]
…
Đồ Minh nghe vậy thì cười: [Ừm.]
Khi anh bước vào, Lư Mễ đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa xem phim, khuôn mặt cô vẫn còn ửng đỏ sau khi vừa tắm xong. Nhìn thấy Đồ Minh, cô lười biếng giơ tay ra: “Lại đây, sạc pin tí nào.”
Đồ Minh bước tới bế cô lên ngồi trên đùi anh, cả hai cùng ngồi trên ghế sofa.
“Hôm nay thứ Sáu, sao em không ra ngoài chơi?” Anh hỏi Lư Mễ.
“Chán.” Lư Mễ nắm cổ áo anh: “Chắc là già rồi, nghe tiếng ồn ào là tim đập thình thịch.”
“Vậy sao không hẹn nhóm Trương Hiểu đi ăn?”
“Em không muốn nói chuyện với Trương Hiểu, nó chọc giận em, chờ khi nào em nguôi giận rồi tính.” Đầu ngón tay Lư Mễ lướt trên cánh tay Đồ Minh, mạch máu nổi lên làm cô cảm thấy xao động. Nhịp trống trong lòng cô lại gõ lên, cô kéo tay anh lại gần, hôn lên.
Trước khi cô kịp làm loạn thêm, Đồ Minh đặt cô ngồi lại trên sofa: “Anh đi tắm đây.”
Anh thoải mái hơn trước, không còn do dự trước khi vào phòng tắm nữa. Quả thật, con người sống với nhau lâu ngày cũng có ảnh hưởng chút ít. Lư Mễ nằm úp trên ghế sofa nhìn anh cởi áo sơ mi, cô nuốt nước bọt.
Lư Mễ cũng không hiểu cơn hứng thú này từ đâu mà ra, thậm chí còn có xu hướng bị Đồ Minh khơi dậy đến tận đỉnh. Nói chung là ngày càng mạnh mẽ, điều này không được bình thường cho lắm.
Tiếng nước từ vòi sen chảy ào ào làm Lư Mễ thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô rón rén bước tới, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của Đồ Minh, tay anh chống lên tường, đang xả nước lên tóc. Lư Mễ đặt tay lên cửa vài giây rồi quay người đi.
Hừ, màysợ cái gìchứ! Saomày hèn thế!
Cô tự cười nhạo mình, rồi quay lại trước phòng tắm, mở cửa ra và bắt gặp ánh mắt của Đồ Minh. Anh tắt vòi sen và nhìn cô, nước từ trên đỉnh đầu chảy xuống, tụ lại ở cằm rồi nhỏ giọt.
Lư Mễ nắm gấu váy ngủ, nhìn Đồ Minh lấy khăn tắm che người lại rồi gọi tên cô: “Lư Mễ, em vào phòng ngủ đợi anh được không?”
“Ờ…”
Lư Mễ đóng cửa lại, hậm hực nằm xuống giường. Cô cũng không rõ mình tức cái gì, chắc là vì cái ý nghĩ táo bạo không biết xấu hổ của mình đã bị Đồ Minh dập tắt chỉ với câu “vào phòng ngủ đợi anh”.
Cô tắt đèn đi ngủ.
Đồ Minh từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy đèn đã tắt, đoán rằng Lư Mễ chắc đang giận. Anh chui vào chăn, nằm gần cô, áp sát người vào lưng cô. Anh hôn lên vai cô, rồi di chuyển đến sau tai, nhỏ giọng hỏi: “Em muốn làm trong nhà tắm à?”
Vấn đề đó mà còn phải hỏi ra nữa!
Lư Mễ càng giận hơn, cô quay người lại đánh anh: “Tránh ra! Anh ôm em làm gì? Chúng ta có thân đâu…”
Đồ Minh chặn miệng cô lại: “Lần sau được không?”
“Chuyện này mà còn phải chọn lần này lần sau nữa hả, vừa nãy là lúc hoàn hảo nhất!” Lư Mễ bị anh chọc tức muốn chết, sao anh lại không hiểu chút gì về lãng mạn thế!
Đồ Minh thấy cô tức bay màu như vậy, bèn ôm chặt cô, dỗ dành: “Em giận vì chuyện này sao? Đần quá.”
Anh kéo chăn trùm kín cả hai người, ngửi thấy được mùi hương của Lư Mễ.
“Thơm thật.” Anh nói, đầu mũi nhẹ nhàng lướt dọc theo đường cổ của cô. Lư Mễ nguôi giận đi một nửa, khẽ rên rồi tìm kiếm đôi môi của anh. Nhưng anh cố tình trêu cô, nghiêng đầu tránh đi. Cô rướn người theo, anh lại né. Đến khi cô tức giận thì anh mới đè cô xuống gối, cắn môi cô.
Tiếng thở gấp của Lư Mễ bị Đồ Minh nuốt trọn, chỉ riêng nụ hôn thôi mà cũng đã khiến người ta mê mẩn.
Đồ Minh kéo cổ tay cô, đưa đầu ngón tay của cô vào miệng mình mà mút, khiến Lư Mễ cảm thấy bị kích thích đến tê dại. Cô cắn vào vai anh, không mạnh lắm, chỉ cắn nhẹ thôi.
Đêm cuối tuần chẳng vội vã gì, cả hai đều muốn từ từ tận hưởng. Muốn nuốt chửng đối phương từng chút từng chút. Cuối cùng, chính Đồ Minh lại không kìm nén được, giữ chặt cô để cô không thể thoát ra, tạo cho Lư Mễ có một cảm giác thoải mái khác lạ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lư Mễ ngẫm nghĩ một lúc, hóa ra chậm rãi cũng có nhiều niềm vui đến thế. Có lẽ vì đợi lâu quá, khi đạt đến đỉnh điểm, cảm xúc trở nên cực kỳ mãnh liệt và tràn đầy, kéo dài mãi không thôi.
Tóm lại, ở bên Đồ Minh, làm gì cô cũng thích.
Cô quay đầu nhìn Đồ Minh, anh ngủ rất yên tĩnh.
Lư Mễ nhìn anh dưới ánh sáng, anh có biết mình có một gương mặt dịu dàng đến thế nào hay không nhỉ? Dù cô không phải là người quá lãng mạn, nhưng cô cảm thấy dùng câu thơ kia miêu tả anh là rất phù hợp: Công tử như ngọc. Nghĩ đến đó, cô lại thấy biết ơn ba mẹ của Đồ Minh vì đã sinh ra một người con trai tốt đến vậy.
Cô hôn anh, anh mở mắt: “Chào buổi sáng.”
“Chào. Hôm nay em đi ăn mì trộn tương với bà nội, còn anh?”
“Anh đi dạo công viên với bà ngoại. Hôm nay trời đẹp, bà muốn đi dạo công viên.”
“Vậy mình rời giường nhé?”
“Ừm.”
Vừa tạm biệt với Đồ Minh ở nhà mình, Lư Mễ nhìn chiếc xe của anh rời đi, một chiếc xe cằn cỗi cứng nhắc. Cô bật cười khúc khích.
Lúc ăn cơm, Lư Quốc Phú hỏi cô: “Không bị cái thằng kia quấy rầy nữa chứ? Nếu nó còn quấy rầy nữa thì nói với bác, tưởng không còn luật pháp gì nữa rồi à!”
“Không có không có.”
Lư Tình hỏi cô: “Will biết chuyện này không?”
Lư Mễ lắc đầu: “Vẫn chưa nói với ổng, ổng đang làm dự án đó, nói ra lại làm ổng lo lắng thêm.”
“Mày bắt đầu biết suy nghĩ cho bạn trai hồi nào thế?”
“Xía.”
Tai của bà nội hôm nay đột nhiên lại rất thính, nghe được chút manh mối: “Nhỏ Lư Mễ có người yêu rồi hả? Phải dẫn về cho bà nội gặp chứ.”
Lư Mễ lập tức giơ tay: “Lư Tình cũng có bạn trai rồi, sao bà không đòi gặp? Nếu có gặp thì phải gặp bạn trai của chị ấy trước chứ ạ.”
“Chuyện này mà cũng cần theo thứ tự trước sau à? Theo thím Hai thì cứ gặp cùng lúc đi!”
“Đừng đừng đừng, con mới hẹn hò được mấy ngày thôi. Giờ mà bảo dẫn về ra mắt gia đình là muốn hù chết người ta sao? Người ta chưa bị hù chết thì cháu cũng chết vì sợ rồi.” Lư Mễ nói: “Trận này căng quá!”
Lư Tình cũng phụ họa theo: “Đúng đó, sao mà nhanh như vậy được.”
Chuyện gặp hay không gặp thì cứ để đó, nhưng bữa cơm này với Lư Mễ mà nói thật sự không dễ chịu. Vừa bóc tỏi giúp bà, vừa phải trả lời câu hỏi của các bậc trưởng bối. Họ hỏi rất cụ thể, nào là: Bao nhiêu tuổi? Quê ở đâu? Ba mẹ làm gì? Làm nghề gì? Trông thế nào? May là không hỏi chuyện nhà cửa, vì nhà họ Lư chẳng thiếu nhà.
Lư Mễ cứ nháy mắt ra hiệu cho Lư Tình, nhưng Lư Tình cũng không thể giúp cô, vì cứu cô thì chủ đề sẽ chuyển sang cô ấy.
Bát mì của Lư Mễ ăn chẳng được bao nhiêu, chỉ toàn lo trả lời câu hỏi, bữa cơm này đúng là khiến cô mệt mỏi.
Sau bữa cơm, lại đến tiết mục đi dạo. Đã đến tháng Năm rồi, khu Hậu Hải rất đông vui. Lư Tình và Lư Mễ tìm một quán trà ngoài trời, mời các bậc trưởng bối ngồi uống trà.
Khi nhìn thấy có người chèo thuyền, Lư Mễ bất chợt nhớ đến Đồ Minh: Không biết anh đi dạo ở Di Hòa Viên có vui không nhỉ? Sao không thấy anh nhắn gì hết vậy?
Cô bèn nhắn tin hỏi anh: [Anh dạo công viên xong chưa?]