Grace nhận ra hành động của cô ta dường như đã chạm vào một điểm nhạy cảm nào đó, nhưng cô ta không thể xác định được. Khi ra khỏi văn phòng của Đồ Minh, cô ta đến chỗ làm việc của Lư Mễ và thẳng thắn xin lỗi: “Lư Mễ, tôi phải nói một câu xin lỗi với cô, việc tôi đưa số điện thoại của cô cho sếp Tiêu là thiếu cân nhắc.”
“Cô thiếu cân nhắc sao? Có chuyện gì mà cô không tính toán rõ ràng chứ?” Lư Mễ không phải là người dễ dàng bỏ qua chỉ vì một lời xin lỗi giả tạo. Cô rất rõ ai chân thành và ai không.
“Vậy cô muốn tôi làm gì?” Grace lại hỏi cô.
“Tôi muốn cô nói với Tiêu Quan Khâu là bất kể hắn ta có giá trị là mấy trăm triệu hay mấy tỉ, đừng có mà ra vẻ trước mặt tôi, tôi đếch quan tâm.”
Yilia ở bên kia hành lang nghe thấy câu này thì nhớ lại lời Lư Mễ đã từng nói với cô ta: “Dù cô có mang hai tỉ rưỡi đến thì khi nói chuyện với tôi cô phải biết khách sáo một chút.” Cô ta đứng dậy gọi Grace: “Grace, em có một số điều muốn hỏi chị.” Chỉ một câu nói đã thể hiện lập trường rất rõ ràng.
Lư Mễ không quan tâm đến lập trường của người khác, không phục thì cứ hành động đi. Cô cầm cốc nước đứng dậy: “Tránh ra.” Chẳng để lại chút thể diện nào cho Grace.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, đặc biệt là những người đã từng chứng kiến Lư Mễ chỉ trích đồng nghiệp của mình, họ đều âm thầm đổ mồ hôi thay cho Grace.
Grace mỉm cười với mọi người: “Không sao đâu, chỉ là một hiểu lầm thôi, làm việc đi.” Cô ta vòng qua hành lang đến chỗ Yilia: “Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây, em không hiểu lắm.” Yilia chỉ vào một công thức rất đơn giản trên máy tính. Grace rất thông minh, biết Yilia muốn giúp mình. Grace nói một vài câu đơn giản với cô ta. Đến cuối ngày thì cả hai cùng đi ăn.
Đồ Minh đi ra từ khu vực pha trà, thấy Yilia và Grace cùng đi lên thang máy, anh bất giác nhíu mày.
Lần tiếp theo đến Tân Thành họp, Luke, Josh và Đồ Minh cùng đi. Tiêu Quan Khâu đích thân tiếp đón họ, không còn gay gắt như trước, đã giữ thể diện cho họ rồi.
Khi bắt tay với Đồ Minh, Tiêu Quan Khâu dùng sức siết chặt, như muốn bóp nát tay của Đồ Minh. Đồ Minh cũng siết lại, Luke đứng bên cạnh châm chọc: “Tôi hơi nghi ngờ về xu hướng tính dục của hai người. Chỉ bắt tay thôi mà khó rời như vậy à.”
Tiêu Quan Khâu nhướng mày: “Tôi có nghe nói về bản lĩnh của Will rồi, thử một chút thôi, quả nhiên sức lực không nhỏ.”
“Tổng giám đốc Tiêu quá khen.”
Cả nhóm cùng đi về phòng họp, Luke chậm lại hai bước đến bên Đồ Minh, cúi đầu nhìn bàn tay ửng đỏ của anh, nhỏ giọng trêu chọc: “Tình địch gặp nhau.”
“Không phải tình địch, Lumi chỉ thích tôi thôi.”
Đồ Minh cũng không biết sự tự tin “Lumi chỉ thích tôi” từ đâu mà có, lúc nói ra cũng thật trôi chảy.
Josh tự mình trình bày, nhưng Tiêu Quan Khâu lại nhiều lần hướng ánh mắt về phía Đồ Minh. Đồ Minh cũng nhìn về phía hắn, cư xử rất đúng mực.
Tiêu Quan Khâu nghĩ: Lư Mễ hoang dã như vậy, nhưng lại thích kiểu đàn ông cứng nhắc như thế này. Là Trương Hiểu trong lúc say xỉn đã vô tình trả lời hắn: “Bạn trai của Lư Mễ à? Là sếp của nó, một người cứng nhắc. Nhưng Lư Mễ rất thích ông Đồ già đó, đến mức không chịu đi quẩy với chúng tôi nữa.”
Hắn quan sát Đồ Minh, như một thợ săn đang quan sát con mồi.
Từ nhỏ Tiêu Quan Khâu đã hống hách, những thứ hắn thích thì nhất định phải có được. Lư Mễ hết lần đến lần khác lạnh nhạt với hắn, điều này làm cho sự quan tâm của hắn đối với Lư Mễ đạt đến đỉnh điểm. Sự quan tâm đối với Đồ Minh cũng theo đó mà tăng lên.
Người đàn ông trước mắt mang kính lịch sự nhã nhặn, vóc dáng cũng rất xuất sắc, cả người trông gọn gàng sạch sẽ, không đến nỗi nào.
“Vậy Tổng giám đốc Tiêu có ý kiến gì về bản kế hoạch này không?” Josh hỏi Tiêu Quan Khâu, hắn chỉ mỉm cười: “Tốt lắm, có thể thảo luận về việc thanh toán rồi.”
Điều kiện thanh toán mà Tân Thành đưa ra rất khắt khe, chia làm ba đợt, có nghĩa là ít nhất 50% khoản tiền sẽ phải ứng trước từ nửa năm đến một năm. Lăng Mỹ có thể ứng trước số tiền này, nhưng Luke và Đồ Minh nhìn nhau, cả hai đều không muốn ứng trước lâu như vậy. Bởi vì rõ ràng người Tổng giám đốc mới ngồi trước mặt không hề đáng tin cậy.
Luke không tiện nói chuyện, nên Đồ Minh tự nhiên lên tiếng.
“Về phần thanh toán, chúng ta cần phải thương lượng lại. Theo thông lệ, chu kỳ ứng tiền dài nhất của Lăng Mỹ là một quý, quá thời gian thì tài chính và pháp lý đều không được thông qua.” Đồ Minh mỉm cười nói, cố tình để phần pháp lý ở sau cùng.
“Trước đây luôn thanh toán như vậy.” Giám đốc tài chính của Tân Thành nói.
“Trước đây cũng có trường hợp thanh toán muộn hơn hợp đồng.” Đồ Minh lấy tài liệu đặt lên bàn: “Tôi đã xem lại tình hình thực hiện thanh toán của các hợp đồng trong những năm qua, lần thanh toán sớm nhất là vào ngày thứ ba sau hạn hợp đồng. Các khoản thanh toán còn lại đều chậm từ một đến ba tháng. Theo hợp đồng mới, nếu khoản tiền này bị trì hoãn, hai năm sẽ trôi qua. Thị trường thay đổi nhanh chóng, hai năm sau thị trường sẽ ra sao, doanh nghiệp ra sao, không ai biết trước được. Vì vậy chúng tôi đã đề xuất một phương án thanh toán mới, nhờ Josh giúp tôi trình chiếu.”
Tiêu Quan Khâu nhún vai: “Thương lượng thì sao, có không ít công ty muốn ứng tiền mà.”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Tiêu cũng có thể xem xét đến việc phân chia gói thầu.” Luke giở trò nói lấp lửng: “Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome mà. Nhưng bây giờ trong ngành chỉ có một hoặc hai công ty lớn thôi, hợp tác với khoản tiền lớn như này, nếu ngay cả Lăng Mỹ cũng chẳng gánh nổi việc ứng tiền thì công ty khác cũng không làm được đâu.”
Tiêu Quan Khâu nhận ra người của Lăng Mỹ đều là những kẻ tàn nhẫn, bộ ba mới này quả là danh bất hư truyền.
“Không còn sớm nữa, đi ăn một bữa nhé?” Luke đề nghị.
“Được.”
Mấy người đi ra phía ngoài, Tiêu Quan Khâu lại liếc nhìn Đồ Minh. Đồ Minh rất ít nói, nhưng mỗi câu đều đánh trúng trọng điểm. Trước đó Tiêu Quan Khâu đã nghe về chuyện của Đồ Minh, hắn nghĩ chắc hẳn đây cũng là một kẻ tàn độc rồi. Vừa nãy nghe Đồ Minh nói vài câu và đưa ra phương án thanh toán mới, Tiêu Quan Khâu càng khẳng định suy đoán của mình: Không dễ đối phó.
Trong bữa tiệc, Tiêu Quan Khâu nhiều lần nâng ly mời Đồ Minh, nhưng Đồ Minh đã lấy lý do có cuộc họp vào buổi chiều để từ chối. Phong thái bình thản, có lý có tình, không khiến người khác khó chịu.
Tiêu Quan Khâu đùa: “Nhân viên ở đội ngũ của Will không dùng được à? Will uống rượu mà còn phải lo cuộc họp buổi chiều. Buổi họp này mà không họp thì phòng tiếp thị của Lăng Mỹ không hoạt động được nữa sao? Thế thì không ổn rồi.”
“Mỗi người có việc của mình mà thôi.”
“Cô Lumi trước đây thuộc phòng ban của Will vẫn còn làm chứ? Mấy hôm trước tôi gặp cô ấy ở quán karaoke, chúng tôi uống rượu cùng nhau, cô ấy sống khá thoáng đấy nhỉ.” Tiêu Quan Khâu nâng ly lên, chạm vào miệng ly, nhìn về phía Đồ Minh, dùng từ “thoáng”, ám chỉ rằng Lư Mễ là người dễ dãi.
“Theo tôi biết thì Lumi chỉ uống rượu với những người mà cô ấy coi trọng, nếu cô ấy không coi trọng thì dù một giọt cũng không uống. Nếu cô ấy uống với Tổng giám đốc Tiêu thì chắc hẳn là cô ấy đánh giá cao nhân phẩm của anh rồi.” Đồ Minh không đổi sắc mặt, trả lời khéo léo, trả lại sự mỉa mai một cách tinh tế. Lư Mễ ghét cay ghét đắng những bó hoa của hắn, cô từng nói rằng Tiêu Quan Khâu là một thằng ngốc. Đồ Minh biết rõ rằng Lư Mễ tuyệt đối sẽ không cụng ly với Tiêu Quan Khâu.
“Will đúng là rất tin tưởng nhân phẩm của Lumi. Có lẽ là tôi đã nhìn nhầm.”
“Nhân viên của mình thì mình hiểu rõ, cũng như Tổng giám đốc Tiêu hiểu các đồng nghiệp khác của Tân Thành vậy thôi.”
Luke ở bên cạnh bỗng nhiên mỉm cười: “Nhắc đến Lumi, Tổng giám đốc Tiêu có biết cô ấy nổi tiếng nhất về chuyện gì không?”
“Năm ngoái, chuyện xảy ra trong công ty tôi chắc Tổng giám đốc Tiêu cũng nghe qua rồi. Lumi cùng với một nữ nhân viên khác, hai cô gái này đã hạ gục một tên cặn bã. Lumi nhìn có vẻ không nghiêm chỉnh thế thôi nhưng dữ tợn lắm đấy, ngay cả tôi cũng phải nể cô ấy ba phần.”
Luke nói xong thì lấy điện thoại ra, đưa cho Tiêu Quán Khâu xem video: “Đoạn video này tôi giữ lại lâu rồi, sau khi xử lý xong tên cặn bã, cô ấy còn tiện tay dạy dỗ một kẻ chuyên nói nhảm khác.” Trong video, Lư Mễ túm chặt tóc của một người, hung hăng mắng người phụ nữ đó: “Cmn mày còn là người không?”
“Thế nào? Lợi hại không? Không dễ chọc đâu.” Luke nói xong, cất điện thoại: “Nào Tổng giám đốc Tiêu, cạn ly vì người Tổng giám đốc trẻ và đầy triển vọng của chúng ta.”
“Vậy tôi cũng uống một ly.” Josh cũng nâng ly lên.
“Chiều nay tôi có cuộc họp, xin phép lấy trà thay rượu.” Đồ Minh cũng nâng ly lên.
Trên đường về, Đồ Minh không nói lời nào, trong lòng vẫn còn bực bội vì Tiêu Quan Khâu đã bôi nhọ Lư Mễ. Bình thường anh ít khi nổi giận, cũng chưa bao giờ nói xấu phụ nữ ở bất kỳ nơi nào. Sự ngạo mạn và khinh thường của Tiêu Quán Khâu khiến Đồ Minh khó mà đồng cảm với nhân cách của hắn.
Đồ Minh trở lại công ty để họp, trong phòng họp Lư Mễ vẫn ngồi phía sau. Ánh mắt Đồ Minh nhiều lần dừng lại trên đôi tay gõ bàn phím lách cách của cô, cuối cùng anh gửi tin nhắn cho cô: [Tâm trạng không tốt à?]
[Hả?]
[Cứ cau mày suốt.]
[Khách hàng với nhà cung cấp làm em bực quá, toàn là đồ bỏ đi.]
Cuộc họp báo cáo dự án của phòng tiếp thị hiện tại Đồ Minh rất ít phát biểu, anh đã thay đổi cơ chế họp, áp dụng hình thức “thách đấu bất cứ lúc nào”. Mỗi một người khi báo cáo xong phải nhận ba câu hỏi từ đồng nghiệp, không ai có thể trốn tránh, tập trung vào vấn đề cốt lõi và nhanh chóng kết thúc cuộc họp.
Dự án của Lư Mễ và Ô Mông thì không bị hỏi khó.
Ô Mông luôn trình bày một loạt tài liệu đã được chuẩn bị chu đáo, còn Lư Mễ thì chỉ nói miệng. Cô rất thông minh, mọi thứ đều nằm trong đầu cô.
Dự án của Vương Kết Tư cuối cùng đã được Yilia nộp ba phiên bản và được duyệt, nhưng do sự chậm trễ của cô ta, phần của Lư Mễ vẫn chưa làm xong được. Trong cuộc họp, Jacky hỏi Lư Mễ: “Trong trường hợp này thì phải làm thế nào?”
“Thì cứ để thế thôi. Người gấp gáp muốn hoàn thành dự án nhất không phải là chúng ta, việc hoàn thành dự án trong quý này hay quý sau không có ảnh hưởng gì lớn. Cũng đâu phải do tôi không có khả năng hoàn thành.”
“Phòng kế hoạch phản hồi rằng bởi vì phải đồng nhất phong cách đặt tên nên rất khó kiểm soát toàn bộ đặc tính của dự án.”
“Là những người khác trong phòng kế hoạch hay là Yilia vậy? Đặc tính của khách hàng cũng chính là đặc tính của chúng ta, trước khi không có năng lực thay đổi đặc tính của khách hàng thì việc thuận theo khách hàng là đúng.”
“Còn nữa, khách hàng này là người dẫn đầu trong ngành hàng tiêu dùng nhanh, đặc tính đã được định hình từ lâu, không phải do tôi thay đổi. Liệu có phải là do đồng nghiệp trong phòng kế hoạch không làm tốt công tác nghiên cứu ban đầu không?”
Lư Mễ nói liên tục khiến mọi người không phản biện lại được, ai nấy đều im lặng. Họ chỉ muốn nghi ngờ bởi vì phong cách đặt tên của Lư Mễ đã dẫn đến việc dự án bị trì hoãn, nhưng Lư Mễ sẽ không thừa nhận điều đó.
Nói xong, thấy Ô Mông nhìn mình, sau một lúc cô ấy nhắn tin riêng cho cô: [Lumi, chị thật xuất sắc, em rất ngưỡng mộ chị, lý luận rõ ràng và cũng nói rất mạch lạc. Còn em thì cứ mỗi lần như vậy em toàn phải lập luận bằng sự thật.]
[Cách của em cũng rất tốt, không cần ngưỡng mộ chị, chị chỉ là bia ngắm thôi. Trừ khi em cũng muốn trở thành bia ngắm.]
Nói xong, Lư Mễ đặt điện thoại xuống và nháy mắt với Ô Mông.
Lư Mễ không ghét Ô Mông.
Cô ấy làm việc rất nghiêm túc, thậm chí trong một số thời khắc đặc biệt, Lư Mễ cảm thấy cô ấy có hơi giống Thượng Chi Đào. Điều duy nhất Lư Mễ không thích ở Ô Mông là cô ấy quá cẩn trọng dè dặt, cố gắng làm người tốt ở trước mặt mọi người, giống như một người có tính cách luôn muốn làm hài lòng người khác.
Đường Ngũ Nghĩa nói với Lư Mễ: “Chị thấy không, Yilia đã tiêm thuốc cho họ rồi.”
“Thì kệ đi.”
Khi ra khỏi phòng họp, gặp phải Yilia, Lư Mễ vênh váo đắc ý đi vòng qua, ngồi vào chỗ làm mới phát giác được mình khá buồn cười: Tính đoán với một cô gái hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thì có gì thú vị, không cần phải thế. À không đúng, tại sao mình phải ngưng tính toán với cô ta? Tôi quan tâm cô bao nhiêu tuổi làm gì chứ!
Tiêu Quan Khâu gọi đến lúc cô vừa mới khuyên nhủ mình xong, cô bắt máy: “Ai vậy?”
“Anh đây, Tiêu Quan Khâu.”
Lư Mễ tắt máy ngay lập tức, mi nghĩ mi là ai, đồ ngu.
Nhưng Tiêu Quan Khâu không bỏ cuộc, lại gọi cho cô, Lư Mễ tiếp tục bấm tắt.
Một lúc sau, cô nhận được một tin nhắn: [Lư Mễ à, làm gì cũng phải biết chừa đường lui cho mình, để sau này còn gặp lại.]
[Ai muốn gặp anh?]
[Chắc chưa? Anh hỏi em lần nữa, em chắc chưa?]
[Anh đang đe dọa ai vậy? Anh tự cho mình hơn người, với khối tài sản hàng tỉ kia mà lại quấy rối một cô gái, anh có thấy mình rẻ mạt không? Tôi còn cảm thấy khó chịu thay cho anh nữa.]
[Em nói chuyện với anh cho đàng hoàng, nếu không sẽ có ngày em phải hối hận đấy.]
[Thằng khốn, tao đang đợi mày đây!]
Lư Mễ chặn số điện thoại của hắn, mắt không thấy thì tâm không phiền, lại nghĩ đến Trương Hiểu. Cô không biết Trương Hiểu có lỡ nói điều gì không nên nói với Tiêu Quan Khâu hay không, cô gửi tin nhắn cho cô ấy: [Gần đây mày có gặp Tiêu Quan Khâu không?]
[Gặp hắn để làm gì? Tao đã nói không chơi với hắn nữa rồi mà.]
[Mày có nói với hắn về tao không?]
[Cái đó thì tao không nói. Hắn hỏi số điện thoại của mày nhưng tao không cho. Hắn hỏi mày có yêu ai không, tao cũng không nói.] Trương Hiểu trả lời cô, đột nhiên nhớ ra có một hôm mình say xỉn, Tiêu Quan Khâu hình như đã hỏi cô ấy: “Bạn trai của Lư Mễ là ai vậy?”
Trương Hiểu toát mồ hôi lạnh, lại tự nhủ: Dù có nói rồi thì cũng không sao đâu mà.