Một lúc sau, có số lạ gửi cho Lư Mễ vài bức ảnh chụp cô mặc đồ lót. Những bức ảnh này cô nhớ rất rõ, là lúc trước đi chơi với Trương Hiểu, cô ấy đùa giỡn mà chụp lại, khi đó Lư Mễ đã bảo cô ấy xóa đi rồi.
Lư Mễ đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc và gọi điện cho Trương Hiểu. Trương Hiểu bắt máy, hỏi: “Sao thế?”
“Trương Hiểu! Cmn tao với mày lớn lên cùng nhau! Mày gửi ảnh tao mặc đồ lót cho Tiêu Quan Khâu! Đm! Tao sống gần ba mươi năm rồi! Đến cuối cùng lại bị mày chơi xỏ! Cmn rốt cuộc mày làm sao thế? Mày bị ngu à?”
“Mày nói gì vậy? Tao gửi ảnh mày mặc đồ lót cho Tiêu Quan Khâu? Mày biết mình đang nói gì không vậy?”
“Mày tự mà nhìn đi!” Lư Mễ gửi ảnh chụp màn hình cho Trương Hiểu.
Trương Hiểu nhìn thấy ảnh chụp màn hình, bỗng dưng cảm thấy không thể giải thích được, gọi lại cho Lư Mễ: “Tao nói tao không gửi, mày tin không?”
“Tao tin kiểu gì đây? Mày bảo tao làm sao mà tin được? Bọn mình đến đây là hết, tuyệt giao đi!”
Lư Mễ cúp máy, cảm thấy vô cùng khó chịu. Với Trương Hiểu và Vương Kết Tư, họ đã là bạn từ thuở còn nhỏ xíu, không ngờ có ngày Trương Hiểu lại hại cô như thế này.
Một lúc sau, Lư Mễ nhận được tin nhắn thoại từ Trương Hiểu, cô ấy khóc: “Xin lỗi nhé Lư Mễ, có thể hôm đó tao say quá, hắn đã xem điện thoại của tao.”
Lư Mễ không trả lời, cô đã nói rất nhiều lần với Trương Hiểu là không được chơi với Tiêu Quan Khâu. Bây giờ cảm giác như mình bị Tiêu Quán Khâu theo dõi lén lút vậy!
Trương Hiểu vừa khóc vừa gọi cho Đồ Minh, kể lại mọi chuyện, nói với anh: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”
“Vậy là hôm cô say rượu ở quán karaoke, suýt nữa Tiêu Quan Khâu đã quấy rối Lư Mễ phải không?” Đồ Minh hỏi, giọng lạnh lùng: “Nếu cô ấy không nhờ người nhà cô ấy và người nhà của cô trước, thì hôm đó cô ấy đã bị làm nhục rồi đúng không?”
“Xin lỗi.”
Đồ Minh cúp máy, tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Lư Mễ chưa hề kể với anh một lời nào. Anh nói với Luke: “Tôi đã xác nhận, Tiêu Quan Khâu không đáng để mình chừa đường lui cho hắn.”
“Vậy thì xử hắn thôi.”
Lư Mễ cảm thấy có lẽ cả đời này cô chưa từng gặp phải nhiều chuyện kinh tởm liên tiếp như vậy. Vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà hại người, thật sự rất tầm thường.
Lúc tan làm, cô thấy Đồ Minh đi sau mình, bước lên xe của anh.
Lư Mễ không muốn về nhà nên lái xe ra ngoại ô, Đồ Minh cũng lái xe theo sau cô, như một vệ sĩ của cô. Lư Mễ rẽ, anh cũng rẽ, theo sát xe cô như được huấn luyện chuyên nghiệp. Cô gọi điện cho anh: “Anh làm xong việc rồi à?”
“Xong rồi, trưa nay anh vẫn chưa ăn, cứ lo làm việc.”
“Anh theo em làm gì thế?”
“Đi giải sầu với em.”
Lư Mễ tìm chỗ đậu xe ở ven đường, Đồ Minh cũng dừng xe, cô bước xuống xe, gõ cửa sổ xe anh, cười: “Gần đây có một quán thịt lừa rất ngon, ăn không?”
“Ăn. Đi thôi.”
Quán thịt lừa đó là do Lư Mễ vô tình phát hiện khi cô đang lái mô tô, nằm trong một ngôi làng trên lưng chừng núi. Thịt lừa được dọn ra từng đĩa lớn, có thịt lừa hầm tương, lừa nướng, lòng lừa, há cảo hấp nhân thịt lừa, đủ mọi kiểu chế biến, giống như một bữa tiệc lừa thịnh soạn.
Lư Mễ gọi rất nhiều món: “Em phải mang về cho bà nội và bác em một ít, ông Hai cũng thích ăn món này.” Cô cười tươi rói, chẳng để lộ chút nào về vẻ không vui của ban ngày.
“Anh xem này, tách bánh nướng ra, muốn ăn loại thịt nào thì kẹp thịt đó vào, rưới thêm chút giấm và nước tỏi, cắn một miếng, eo ơi còn sướng hơn là trở thành thần tiên nữa!” Cô cắn một miếng thật to, rồi lại đưa cho Đồ Minh, động tác rất tự nhiên.
Đồ Minh hơi né ra phía sau, Lư Mễ trợn mắt nhìn anh, anh bèn ngoan ngoãn tiến lên nhận miếng cô đút. Lư Mễ tỏ ra không hài lòng: “Anh né cái gì! Em có bỏ thuốc độc đâu!”
“Cho anh thêm một miếng đi.” Đồ Minh vươn cổ ra, để Lư Mễ đút anh thêm một lần nữa.
Lư Mễ lại đút cho anh một miếng, Đồ Minh dần quen với sự thân mật này.
Hai người ăn uống rất vui vẻ, hôm nay Lư Mễ ăn nhiều hơn mọi khi. Ăn xong, họ dạo quanh một vòng. Trên lưng chừng núi vào ban đêm chỉ có đèn phát ra ánh sáng từ nhà dân, cách vài trăm mét mới có một ngọn đèn đường, tối đen mù mịt. Tiếng côn trùng kêu râm ran, từng đợt tranh nhau len lỏi vào mùa hè.
Lư Mễ thân mật nắm tay Đồ Minh, nghiêm túc nói với anh: “Em hỏi anh nhé, nếu một ngày nào đó có người nói bạn gái anh rất dễ dãi, còn gửi cho anh những bức ảnh không đứng đắn, anh sẽ làm gì?”
“Bạn gái anh không dễ dãi.”
“Có cả ảnh luôn thì sao? Ảnh chụp thật đấy!”
“Anh không tin.”
“Sao anh không tin?” Lư Mễ nói: “Có chứng cứ vô cùng xác thực mà.”
“Bạn gái của anh thì anh là người hiểu rõ nhất, không đến lượt người khác đưa chứng cứ với anh.”
Lư Mễ thấy sống mũi nghẹn lại, cô hỏi tiếp: “Vậy em hỏi anh, nếu một ngày nào đó có người nói bạn gái anh đút lót nhận hối lộ, lợi dụng chức vụ để trục lợi cá nhân, anh sẽ làm gì?”
“Báo cảnh sát, tống kẻ vu khống vào tù.”
“Sao anh lại tin tưởng bạn gái mình thế?”
“Tin là tin thôi. Không có lý do.”
Lư Mễ nhìn Đồ Minh qua ánh đèn mờ ảo, đêm đầu hè dịu dàng bao nhiêu thì anh cũng dịu dàng bấy nhiêu. Không cần đua sắc với ánh sáng lung linh, phong thái tự thành một nét riêng. Nhưng ánh mắt anh lại rất kiên định, khiến cô cực kỳ tin tưởng anh.
“Vậy để em kể anh nghe một chuyện được không?”
“Chuyện của Tiêu Quan Khâu sao?” Đồ Minh nắm tay cô: “Anh biết rồi. Em có cần anh giúp em giải quyết không? Nếu em không nói, anh sẽ không tham gia. Nhưng nếu em lên tiếng, anh sẽ đứng bên cạnh em, chúng ta cùng xử lý hắn.”
“Cừ lắm! Anh thật giỏi!” Lư Mễ dựng ngón tay cái khen anh: “Anh đúng là số một!”
“Đừng có đùa!” Đồ Minh véo má cô: “Một tên cặn bã mà thôi, không đáng để em phải bận tâm. Nếu em đồng ý thì cứ giao hết cho anh. Mặc dù anh biết sức chiến đấu của em rất mạnh mẽ, nhưng anh cũng không kém cạnh đâu.”
“Vậy được, giao hết cho anh. Em lười để ý đến hắn, anh thích xử lý thế nào thì xử lý.”
“Được.”
Lư Mễ lựa chọn giao phó mọi thứ cho Đồ Minh. Cô chưa từng tin tưởng hoàn toàn vào ai như vậy. Trước đây, mỗi khi gặp chuyện, cô luôn tự mình xông lên, không sợ trời không sợ đất. Nhưng lần này cô nghĩ, thôi cứ để anh lo đi, mình cần dựa vào bờ vai của anh.
Vào buổi tối ngày hôm đó, trong nhóm PR, người phụ trách của một công ty nhỏ đột nhiên đăng tải thông tin về việc Tân Thành nợ khoản thanh toán cuối, kèm theo các bằng chứng chi tiết và thông báo về việc họ đang khởi kiện Tân Thành.
Chỉ trong chốc lát, nhiều công ty khác trong nhóm cũng lên tiếng chỉ trích Tân Thành. Mỗi công ty từng hợp tác với Tân Thành đều than thở về những điều khoản thanh toán vô lý của họ.
Ngay sau đó, thông tin này lan truyền khắp các nhóm khác. Đêm đó, các tờ báo mạng lớn đồng loạt đăng tải các bài viết về vụ việc. Nội dung bài viết rất phong phú, có người còn chỉ trích trực tiếp Tổng giám đốc mới của Tân Thành – Tiêu Quan Khâu, cho rằng từ khi hắn ta lên nắm quyền, chu kỳ thanh toán lại càng kéo dài. Có người còn đăng ảnh chụp màn hình tin nhắn của hắn: [Kéo thì đã sao, vội gì chứ? Tân Thành thiếu gì đối tác?]
[Mấy công ty nhỏ kia nếu đã muốn nhận chuyện làm ăn thì phải đứng chung thuyền với Tân Thành. Nếu thuyền chìm thì phải đẩy họ xuống trước.]
Tất cả những chuyện này xảy ra mà Lư Mễ hoàn toàn không biết gì. Cô về nhà, tắm rửa, đắp mặt nạ và ngâm mình trong bồn tắm. Trong lúc đó, Đồ Minh ra ban công gọi một cuộc điện thoại. Cuộc gọi dường như rất ngắn gọn, chưa đầy ba phút, anh đã vào lại và ngồi trên ghế sofa, cùng Lư Mễ ngâm chân.
Hai người nói với nhau về những chuyện lặt vặt, như chuyện Lư Mễ dạy con chim của ông Hai nói bậy.
Lư Mễ bắt chước nói giống con chim đến nỗi Đồ Minh không nhịn được cười.
Tối hôm đó, vì đang đến kỳ kinh nguyệt, Lư Mễ liên tục đòi Đồ Minh xoa bụng và giúp cô sưởi ấm chân. Cô ngủ rất ngon, nhưng Đồ Minh lại cứ cầm điện thoại, không biết đang xem gì.
Sáng hôm sau, Lư Mễ vừa mở mắt đã thấy trong nhóm chat của đồng nghiệp đầy những tin tức tiêu cực về vụ Tân Thành khất nợ. Chỉ sau một đêm, Tân Thành đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lư Mễ đọc xong tin nhắn, quay sang nhìn Đồ Minh, thấy anh vẫn còn đang ngủ. Đột nhiên, cô cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn. Từ nhỏ cô luôn thẳng thắn, không sợ gì cả, hễ ai chọc cô là cô phản kháng ngay. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai. Thực ra, cô có một chút chủ nghĩa anh hùng, luôn muốn bảo vệ người khác.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô được người khác bảo vệ, bằng một cách vô hình như vậy. Không phải bằng cách đánh nhau hay cãi nhau, mà là chuyển cuộc chiến sang một nơi cô không nhìn thấy được, không để lại dấu vết gì.
Lư Mễ vô cùng cảm động.
Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Đồ Minh, hôn lên mu bàn tay anh, rồi rón rén ra khỏi giường, định làm cho anh một bữa sáng thật ngon.
Sáng hôm đó, Lư Mễ làm món bánh nhân thịt bò do Dương Liễu Phương đích thân dạy cô, kèm theo canh trứng rong biển, xoan hôi trộn và ép nước cà rốt mà Đồ Minh thích.
Đồ Minh bị đánh thức bởi mùi bánh thơm phức. Anh mở mắt ra đã thấy bụng mình sôi lên vì đói, Lư Mễ thì đã không nằm bên cạnh anh nữa, hiếm khi thấy cô không ngủ nướng.
Anh đi vào bếp, thấy có một chút khói dầu trong không gian. Lư Mễ đang đứng dưới ánh bình minh lật bánh.
Lòng Đồ Minh cảm thấy rất rất dễ chịu. Anh cứ đứng đó nhìn cô rất lâu rồi mới đi rửa mặt. Anh không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa mình và Lư Mễ như thế nào, chỉ biết rằng theo thời gian, lớp vỏ bất cần đời của cô dần trở nên nghiêm túc hơn, còn phong cách nghiêm túc cứng nhắc của anh cũng mềm mại hơn một chút.
Đó là phản ứng hóa học mà từ ngày đầu yêu nhau anh đã mong đợi.
Bữa sáng hôm đó ngon đến mức Đồ Minh phải được voi đòi tiên, hỏi cô: “Ngày mai anh còn được ăn nữa không? Hoặc tối nay? Nếu em dậy không nổi thì em dạy anh làm cũng được.”
“Một bữa ăn một nghìn.”
“Anh chuyển mười nghìn, cho anh ăn mười bữa.”
“Giàu ghê ta, dứt liền.”
Hai người ăn xong thì đi đến công ty, xe của Lư Mễ bị hạn chế nên đi nhờ xe của Đồ Minh. Khi đến gần công ty, Lư Mễ nhất quyết đòi xuống xe, Đồ Minh không còn cách nào khác, đành phải cho cô xuống.
Khi Lư Mễ đến công ty đã hơi trễ một tí. Công ty đang bàn tán xôn xao, cô mở điện thoại ra và thấy tin tiêu cực về Tân Thành đã chuyển sang chiều hướng khác.
Có người tung ảnh và video Tiêu Quan Khâu đang hút ma túy ở nước ngoài, còn có cảnh hắn ở trong phòng karaoke, dáng vẻ vô cùng đồi bại.
Những người đến đòi khoản thanh toán cuối cùng đã bao vây công ty của Tân Thành và cùng nhau sử dụng biện pháp pháp lý để đòi lại quyền lợi.
Thế là náo nhiệt hẳn lên.
Tòa nhà vừa mọc lên giờ lại sụp đổ, thật là thú vị.
Ngân sách lớn nhất năm nay của Tân Thành đều dành cho Lăng Mỹ, mà vào đúng 10 giờ sáng hôm đó, Lăng Mỹ đã ra thông báo: Tất cả nhân viên không trả lời bất kỳ phỏng vấn hay câu hỏi nào liên quan đến Tân Thành.
Đồ Minh, Josh và vài người khác mang laptop vào phòng làm việc của Luke, đến tối vẫn chưa ra. Bên ngoài mọi người lo lắng hợp tác sẽ bị hủy bỏ, không thu được khoản thanh toán cuối cùng, còn mấy người trong phòng thì ai nấy đều lướt điện thoại, thậm chí còn không họp hành gì.
Đồ Minh hỏi Lư Mễ: “Tối nay còn ăn bánh nhân nữa không?”
“Không ăn đâu. Mùa hè rồi, có thể làm mì lạnh, còn ngon hơn cả chỗ Tân Xuyên nữa.”
“Vậy cho anh xin ăn nhiều chút nhé.”
“OK, trừ một nghìn.” Lư Mễ rất thích nấu ăn cho Đồ Minh, trước đây khi yêu người khác, muốn cô nấu một bữa đã khó lắm rồi, nhưng khi đến với Đồ Minh, cô lại bắt đầu suy nghĩ mỗi ngày nên nấu gì. Đi quẩy không còn thấy vui nữa, nấu ăn mới vui.
Tan làm, cô bắt xe về nhà làm mì lạnh, đúng lúc Đồ Minh vào nhà thì cô vừa làm xong, hai người lại có một bữa tối thật ngon.
Nhưng Tiêu Quán Khâu và Tân Thành không phải hạng dễ đối phó. Tối hôm đó, Tiêu Quan Khâu gọi cho Luke: “Tôi đã điều tra cả ngày, thông tin là do các người tung ra. Các người muốn gì?”
“Tân Thành nợ chúng tôi nhiều tiền như vậy, tung tin này có giúp ích gì cho chúng tôi không?” Luke hỏi ngược lại.
“Tôi không rõ mục đích của các người, nhưng tôi chắc chắn các người đứng sau vụ này.”
“Bình tĩnh nào, Tổng giám đốc Tiêu, chuyện này không có lợi gì cho Lăng Mỹ cả. Bây giờ anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi cần anh ra thông báo, rằng Tân Thành không nợ khoản tiền còn lại của Lăng Mỹ.”
“Thực tế là vẫn còn nợ, từ năm ngoái đến giờ, nói là đang xử lý mà chưa thấy tiền đâu.”
“Tôi sẽ cố gắng chuyển tiền sớm nhất có thể.”
“Chuyển tiền xong tôi sẽ ra thông báo.” Luke cúp máy, nhướng mày, chơi trò săn chim ưng với ai vậy? Để rồi cuối cùng lại bị chim ưng săn. Vì thế con người không nên làm chuyện xấu, trời cao có mắt đấy.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, vừa huýt sáo vừa nhắn tin cho Đồ Minh: [Tiến độ 60%.]
[Được, còn 40% nữa, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.]
Cũng không hiểu tại sao cái người Đồ Minh này sống rất tự tin. Trước đây từng liều mình tố cáo tham nhũng, giờ đây lại âm thầm vạch ra kế hoạch. Rõ ràng có gương mặt thư sinh dịu dàng, nhưng lại sở hữu một linh hồn bất khuất.
Như Luke nói: “Nhân gian hiếm thấy. Rất đáng quý.”
Đồ Minh không biết mình có phải là “hiếm thấy” hay không, nhưng trong lòng anh luôn có một cán cân, anh không thể để nó bị nghiêng. Nếu nó nghiêng thì chính anh cũng không vượt qua được.
Lư Mễ cũng có cách của mình, nhưng cách của cô quá cứng rắn. Có người ghét cô, còn người thích cô thì rất ít, sớm muộn gì cũng sẽ bị thương. Lần này chính là hiện thực tàn khốc.
May mà cô không bận tâm, cô sống tự do tự tại trong thế giới của mình. Lần này có người giúp cô, cô an tâm nhận lấy. Nếu không có ai giúp, cô sẽ sẵn sàng tự mình ra tay.
Trong điện thoại của cô có rất nhiều bằng chứng về Tiêu Quan Khâu hút ma túy, tham ô, tụ tập mại dâm. Đó là những bằng chứng Đường Ngũ Nghĩa tìm giúp cô. Chỉ cần cô tung ra, Tiêu Quan Khâu sẽ tiêu đời. Cô cũng vậy, cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi.