Có lúc những chuyện trong thương trường tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại có ảnh hưởng sâu rộng.
Tân Thành không dễ lay chuyển, cùng lắm là cổ phiếu dao động và tốn tiền để dọn dẹp khủng hoảng truyền thông thôi. Họ đặt bước đầu tiên trong việc giải quyết cuộc khủng hoảng dư luận này lên Lăng Mỹ, vì Lăng Mỹ đứng đầu ngành, nắm giữ quyền phát ngôn nhất định.
Người của Tân Thành không phải hạng xoàng, Tiêu Quan Khâu có một đội ngũ cố vấn, hướng dẫn cách giải quyết khủng hoảng truyền thông. Nhưng họ yêu cầu hắn không được gây thêm chuyện rắc rối.
Tiêu Quan Khâu chẳng còn tâm trí để ý đến Lư Mễ nữa, nếu không giải quyết được mấy tin tiêu cực này thì chuyện làm ăn sẽ rất khó khăn, điều này hắn hiểu rõ.
Hắn sắp xếp người xử lý khoản nợ hồi năm ngoái với Lăng Mỹ trước tiên.
Khoản thanh toán cuối cùng cho các dự án đã hoàn thành của Lăng Mỹ được chuyển vào tài khoản vào thứ Sáu tuần sau, chứng tỏ Tân Thành vẫn còn tiền trong ngân quỹ. Sau khi nhận được tiền, Tiêu Quan Khâu đích thân gọi cho Loan Niệm: “Luke, tôi cần anh lên tiếng.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Loan Niệm thực sự đã nhận lời phỏng vấn. Khi người ta hỏi về mối quan hệ hợp tác giữa Tân Thành và Lăng Mỹ, Loan Niệm chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Đã thanh toán rồi.” Làm ra vẻ như đang giúp đỡ người ta.
Sau khi Lư Mễ xem cuộc phỏng vấn này thì liền nói với Thượng Chi Đào: [Luke lại tỏ vẻ nguy hiểm nữa kìa, nhưng lần nào anh ta tỏ vẻ nguy hiểm cũng trông bảnh bao thật.]
Thượng Chi Đào đáp lại: [Tiêu Quan Khâu chắc hẳn đang mệt mỏi đối phó rồi.]
[Thế chẳng phải rất tốt sao? Cho hắn biết thế giới này không chỉ xoay quanh hắn, thứ chó má như hắn có đầy người muốn trừng trị.]
Trong lòng Lư Mễ thấy hả hê, vì Đồ Minh âm thầm làm việc lớn mà không hề phô trương, khiến cô càng thêm cảm thấy bạn trai mình thật tuyệt vời. Cô càng nhìn Đồ Minh mà càng thấy hợp nhãn, ánh mắt nhìn anh cứ mơ màng mê muội, như thể đã yêu nhau vài tháng, bây giờ mới thực sự bước vào giai đoạn mặn nồng.
Trận sóng gió của Tân Thành kéo dài gần nửa tháng, vào nửa tháng sau, lại có những tin tức thương mại mới bao phủ lên nó.
Tiêu Quan Khâu cảm thấy mọi việc cũng chẳng có gì to tát. Sau khi trải qua nhiều sức ép và nghi ngờ chất vấn, thân phận “thái tử” của hắn vẫn giữ cho hắn ở vị trí đó, nhưng hắn đã thu mình lại, không còn quá ngông nghênh nữa.
Lúc này hắn tìm người để điều tra nguồn gốc của mọi chuyện, nhưng dù có điều tra thế nào cũng không tìm ra đầu mối rõ ràng. Nhìn bề ngoài, đây chỉ như một vụ đòi nợ theo hướng tiêu cực thông thường. Trong thời gian này hắn âm thầm chịu đựng không dám làm gì thêm. Tuy nhiên, hắn không cam lòng, cảm giác rằng những công ty nhỏ nhút nhát ngày thường không thể gây ra sóng gió lớn đến vậy.
Cứ trời yên biển lặng như thế cho đến cuối tháng Bảy.
Vào một buổi tối cuối tuần, Đồ Minh và Lư Mễ lái xe đi ăn đậu phụ. Khi gần đến khu chung cư của Lư Mễ, một chiếc xe bỗng từ phía sau vượt lên và chặn đầu xe họ, ép họ phải dừng xe lại.
Chiếc siêu xe đó Lư Mễ nhận ra, là của Tiêu Quan Khâu.
Hắn dẫn theo một người khác bước xuống xe, gõ vào cửa kính xe của Đồ Minh. Đồ Minh hạ kính xuống nhìn hắn, nghe thấy hắn nói: “Mày đúng là thằng khốn kiếp, loại người như mày cũng chỉ giống như một con kiến thôi, tao muốn đè chết mày thì dễ như chơi.”
“Còn bạn gái mày nữa, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nhặt đồ rẻ tiền này về mày có thấy vui không? À đúng, mày ly hôn rồi, cũng chỉ là hai đứa rẻ tiền ở bên nhau thôi.”
“Chúng mày bày ra mấy trò hiểm độc đó để hại ai? Chúng mày thì có thể hại được ai?”
Tiêu Quan Khâu đã cho người điều tra suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng phát hiện ra chút manh mối, nhưng chỉ là chút manh mối mà thôi. Có điều hắn đã chắc chắn rằng Đồ Minh chính là người hại mình. Hắn nói lời cay độc chỉ để trút giận. Hắn thật sự không muốn gây chuyện ầm ĩ, nhưng Lư Mễ thì không nhịn được.
Cô lẳng lặng nhìn Tiêu Quan Khâu, cởi dây an toàn, ném túi xách ra ghế sau, Đồ Minh biết Lư Mễ nổi điên rồi.
Anh bước ra khỏi xe trước cô, mở cửa xe mạnh đến mức đập thẳng vào chân Tiêu Quan Khâu.
Tiêu Quan Khâu tránh cửa xe, rồi dùng chân đá lại.
Đồ Minh mặt không cảm xúc đi đến cốp xe, lấy một cây gậy ba khúc ra, đột nhiên anh cầm gậy chạy tới hai bước rồi vung gậy vào chân Tiêu Quan Khâu. Tiêu Quan Khâu hừ một tiếng, chịu đau mà đá trả, hai người xông vào đánh nhau. Tên đồng bọn của Tiêu Quan Khâu lập tức tham gia.
Lư Mễ bị Đồ Minh dọa sợ, bèn lấy điện thoại báo cảnh sát, sau đó cũng lao vào cuộc hỗn chiến.
Lư Mễ cầm bình xịt hơi cay nhảy qua xịt thẳng vào mặt Tiêu Quan Khâu và đồng bọn của hắn, toàn dùng chiêu hiểm. Tiêu Quan Khâu không kịp né, ngồi sụp xuống đất. Xung quanh tụ tập không ít người, thấy một nam một nữ dũng cảm đấu lại hai tên, cộng với chiếc siêu xe kia thật quá nổi bật, bắt đầu có người lấy điện thoại ra quay chụp.
Đồ Minh kéo Lư Mễ ra sau lưng, mắng cô: “Việc này liên quan gì đến em?”
Hai tên vừa bị xịt hơi cay một lúc sau mới đứng dậy, nhưng phát hiện đã bị người dân xung quanh bao vây.
Những người này đều là hàng xóm của Lư Mễ, tất nhiên họ đều đứng về phía cô. Nghe Lư Mễ vừa nức nở vừa nói: “Bọn họ quá đáng lắm, vừa tới đã mắng bọn cháu, còn muốn đập xe của bọn cháu. Bọn cháu không thể nhịn được.”
“Mày nói cái gì hả?” Tiêu Quan Khâu dùng lời lẽ độc địa chửi bới Lư Mễ. Lư Mễ định xông lên xịt hơi cay tiếp: “Cái miệng chó của mày chi bằng bỏ đi cho xong!”
“Ăn nói kiểu gì đó!” Ông Hai xách lồng chim chỉ vào Tiêu Quan Khâu: “Chỉ lái chiếc xe rách nát vậy thôi mà không biết mình là ai rồi hả thằng ranh con!”
Lư Mễ định nhào lên đánh hắn, nhưng bị Đồ Minh chặn ngang ôm lấy.
Cô gái vốn đã mạnh mẽ, vì có Đồ Minh bên cạnh mà lại càng thêm can đảm, cảm giác như mình có thể đánh bại cả thế giới.
Khi cảnh sát đến đưa tất cả về đồn, Đồ Minh và Lư Mễ không bị tổn hại gì, còn Tiêu Quan Khâu thì khá thảm, đồng bọn của hắn cũng chẳng khá hơn.
Camera hành trình trên xe Đồ Minh trở thành bằng chứng then chốt, cuối cùng Tiêu Quan Khâu bị tạm giam vì cố ý gây sự, còn Đồ Minh và Lư Mễ được cho về.
Cả hai đứng đó nhìn nhau cười, ăn ý đến lạ. Sau khi Lư Quốc Phú lo xong mọi việc, ông bước ra thấy họ cười rồi tiến lại trách mắng: “Hai đứa lớn rồi mà còn đi đánh nhau? Lư Mễ, cháu đợi bà nội xử cháu đi!”
“Hắn khiêu khích trước mà, nếu không đánh lại thì chẳng phải là để họ coi thường mình sao!” Lư Mễ già mồm với Lư Quốc Phú.
“Nói vài câu thì mất miếng thịt à? Lỡ bị tổn hại gì thì sao! Nó cũng không phải người hiền lành gì, vừa nãy nó nói rồi, chỉ định chửi vài câu để hả giận thôi. Ai ngờ các cháu ra tay trước. Mình động thủ trước là mình thành vô lý rồi biết chưa? Nếu không phải có hồ sơ trước đó, hôm nay cảnh sát cũng không giải quyết dễ dàng như thế!” Lư Quốc Phú dạy dỗ một hồi, nhưng Lư Mễ chỉ nghe thấy hai chữ “tổn hại”.
“Tổn hại gì chứ? Chẳng phải bọn cháu vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?”
Lư Quốc Phú không nỡ nói nặng thêm với Lư Mễ, bèn quay sang Đồ Minh: “Đồ Minh phải không? Bác thấy cháu cũng là một người nho nhã lịch sự lắm mà, sao cốp xe lại giấu vũ khí vậy?”
“Đó là gậy tự vệ được pháp luật cho phép ạ.”
“Được cho phép thì ra tay cũng ác quá rồi, đánh vào chân người ta, lỡ làm họ tàn tật thì sao?”
“Hắn đáng đời.” Đồ Minh cũng cứng đầu, nhất quyết không chịu nhận sai.
“Được lắm.” Lư Quốc Phú chỉ tay vào Lư Mễ rồi chỉ sang Đồ Minh: “Hai đứa thật tài giỏi. Đặc biệt là cháu đó, Đồ Minh, chưa ra mắt người nhà mà đã nằm trong danh sách đen của bác trước rồi! Coi chừng bác mách bà nội đấy!”
“Bà nội Lư Mễ không thích bạn trai của nó dẫn nó đi đánh nhau đâu.”
“Chưa chắc ạ, bà nội cũng biết phân biệt đúng sai.” Đồ Minh giải thích lý lẽ với ông, thấy ông có vẻ nổi nóng với anh thì anh liền đổi giọng: “Lư Mễ nói bác thích uống rượu, ngày mai cháu mời bác uống vài ly, cũng để cảm ơn bác vì đã vất vả chạy tới đây giúp bọn cháu.”
“Thế còn được, không còn sớm nữa, về đi! Thật không làm người ta bớt lo được!”
Dù mắng hai người một trận, nhưng khi về nhà, trong nhóm chat gia đình, Lư Quốc Phú lại khen ngợi Đồ Minh không ngớt: [Thằng nhóc này biết điều lắm!]
[Động tác dứt khoát mạnh mẽ! Là người đàn ông cứng cỏi!]
[Cũng lịch sự lễ phép lắm, được, cậu người yêu này của Lư Mễ được đấy!]
Lư Mễ nhìn điện thoại cười khà khà, lúc đang dừng đèn đỏ Đồ Minh hỏi cô: “Cười gì thế?”
“Cười bác em chứ ai, trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, người tốt người xấu gì cũng do bác cân hết. Ông bác khờ!”
“Đừng nói bác như thế, hỗn.”
“Em nói bác em mà anh cũng quản hả!” Lư Mễ cãi lại.
Hai người vừa đấu khẩu vừa vào nhà. Lúc Đồ Minh thay đồ Lư Mễ mới phát hiện trên lưng anh có vết xước, bị rách da: “Ôi đệt, chuyện gì vậy? Anh đợi lát!”
Cô bắt Đồ Minh ngồi xuống, rồi cô chạy đi lấy Iodophor và tăm bông: “Sao lại bị rách một khoảng to vậy hả? Em xót lắm.”
Vừa thoa Iodophor lên, Đồ Minh rít lên một tiếng, Lư Mễ không kiềm được mà rơi hai giọt nước mắt, là xót thật.
Cô vừa thoa vừa thổi, động tác rất nhẹ nhàng.
Đồ Minh nắm tay trái đang cầm Iodophor của cô, quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm: “Những gì hắn nói hôm nay toàn là lời rác rưởi, người dùng lời lẽ xúc phạm người khác là tự hạ nhục chính mình. Em đừng để bụng.”
“Câu nào cơ?”
“Nói em dễ dãi ấy.”
“Anh mới quen em ngày đầu à? Từ lúc nào mà em lại đi so đo với một con chó chứ? Không ưa thì đánh nó một trận là xong, chẳng dại gì để loại người đó làm mình bực. Em nghĩ thoáng lắm.”
“Thế sao em lại tức giận?”
“Hắn nói anh ly hôn là đồ rẻ tiền, sao mà nhịn nổi chứ? Đấy chẳng phải là bắt nạt bạn trai của chị Lư sao? Không xử hắn chẳng lẽ bỏ qua cho hắn à?” Lư Mễ bảo vệ người yêu lắm, bạn trai của mình thì chỉ có mình mới bắt nạt được thôi, bình thường đấu võ mồm cấu véo nhau thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không đến lượt người khác sỉ nhục. Trừ khi mày chán sống!
“Không phục thì đánh, đó là chân lý của em.”
“Quyết không chịu nhục, đó là phương châm sống của em.”
Lư Mễ vừa nói vừa đắc ý nhướng mày: “Chị Lư có sợ ai bao giờ đâu?”
Đồ Minh bị cô chọc cười: “Biết rồi, cô Lư. Hy vọng em luôn tiến về phía trước, đừng để những thứ tầm thường làm mình mệt mỏi.”
“Được. Thế anh cứ chờ mà xem nhé.”
“Được thôi.”
Chuyện cứ thế trôi qua.
Vào buổi chạng vạng nóng bức của đầu tháng Tám, ngoài trời mưa rơi, Đồ Minh và Lư Mễ đang cùng lắp ráp LEGO thì trong nhóm đồng nghiệp bất ngờ có người gửi một video. Theo tin báo, cảnh sát đã bắt giữ những kẻ tụ tập sử dụng ma túy tại một biệt thự ở vùng ngoại ô Bắc Kinh. Mặc dù khuôn mặt trong video đã bị làm mờ, nhưng mọi người vẫn nhận ra đó là Tiêu Quan Khâu.
[Trời ạ, tôi sốc quá, đây là đối tác của chúng ta mà!]
[Không còn là đối tác nữa đâu, phần tiền còn lại đã thanh toán rồi, phần chưa thanh toán có thể đàm phán lại.]
[Không ngờ luôn, sở thích của ông anh này đặc biệt ghê.]
[Đúng là tự hủy hoại tương lai.]
[Thật tiếc cho gương mặt đó.]
Mọi người trong nhóm bắt đầu thảo luận sôi nổi về video, Đồ Minh chỉ liếc nhìn rồi đặt điện thoại xuống, không tham gia.
“Bị tố cáo, ai tố cáo vậy nhỉ?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh nhếch môi.
“Nói mau!” Lư Mễ lấy gối ôm đánh anh.
Đồ Minh giật cái gối lại, để ra sau lưng, dáng vẻ thoải mái: “Em đoán xem.”
“Anh bảo em đoán, vậy chắc chắn không phải là anh rồi.”
“Là Luke à?”
“Luke không tiện.”
“Em đoán không ra.”
“Ngốc à? Là anh em tốt của em đấy, Đường Ngũ Nghĩa.”
“Đệt! Đường Ngũ Nghĩa á?”
Bây giờ Lư Mễ mới nhớ ra, cô có một người bạn thân giống hệt mình, phóng túng ngang ngược bất cần đời, nhưng lại rất căm ghét cái ác, xem cái ác như kẻ thù.
Cô cảm động vô cùng, nhắn tin cho Đường Ngũ Nghĩa: [Bạn ơi…]
[Suỵt.] Đường Ngũ Nghĩa nhắn lại cô một chữ: [Đừng nói gì cả, em hiểu mà. Quan trọng là bây giờ em đang sướng lắm, sướng muốn điên luôn rồi.]
Người như Đường Ngũ Nghĩa ấy, gia cảnh tốt, đầu óc cũng thông minh, tuy rằng bất cần đời, nhưng cũng giống như Lư Mễ, đều có một trái tim nghĩa hiệp. Giấc mơ của cậu chính là diệt ác hướng thiện, làm một người tốt.
[Nhậu không mày?] Lư Mễ hỏi cậu.
[Chừng nào? Bây giờ hả?]
[Bây giờ luôn, qua nhà chị đi, đang mưa đó, chị làm một cái tiệc BBQ.]
[OK, có mặt ngay.]
Lư Mễ bắt đầu dọn dẹp đống LEGO, Đồ Minh hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, chỉ mời bạn thân đến nhà ăn bữa cơm thôi ấy mà.”
“Là Hoàng tử tố cáo đấy à?”
“Đúng vậy.”
“Cần anh tránh mặt không?”
“Không cần đâu.”
Lư Mễ luôn biết rằng mình rất khó kết bạn. Nhưng một khi đã kết bạn rồi thì đó là điều rất đáng quý. Cô rất trân trọng những tình bạn ít ỏi của mình.
Đây là một cái bẫy liên hoàn.
Từ tháng Tư, tháng Năm cho đến tháng Tám, từng vòng từng vòng, khiến Tiêu Quan Khâu liên tục xoay chuyển giữa những cảm xúc tự phụ, phẫn nộ, ngạo mạn và căng thẳng. Tân Thành thì không dễ động đến, chủ của Tân Thành cũng không phải chỉ trong một lần mà hạ gục được. Nhất định phải trải qua kế hoạch tỉ mỉ, sự hợp tác của nhiều phía mới có thể lật đổ một kẻ cặn bã.
“Em chỉ muốn biết ai là người lập kế hoạch thôi.” Lư Mễ hỏi.
“Anh.”
“Còn diễn viên chính thì sao?”
“Luke.” Đồ Minh ngừng lại: “Luke đã giúp anh sửa lại mấy lỗ hổng trong quy trình, cũng thâm độc lắm, còn Josh thì phụ trách chấp hành.”
Lư Mễ ngồi đó cười khúc khích, rõ ràng đây chỉ là một lần phản công thôi, nhưng lại khiến cô thấy sướng cực kỳ.
Sướng muốn điên.
Cô tiến tới ôm Đồ Minh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết xước trên lưng anh, làm anh vừa đau vừa ngứa, theo phản xạ mà ôm chặt cô.
Hai người ôm nhau lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, ôm ấp cả một mùa hè tuyệt vời.