Lư Mễ hơi sửng sốt, đưa điện thoại cho Lư Tình xem.
“Chị chưa nói, không thể là chị nói được.” Lư Tình cam đoan với Lư Mễ: “Mày hỏi thử xem.”
[Thím Hai nghe ai nói vậy?] Lư Mễ hỏi thím Hai.
[Có đội bóng chơi xong vừa mới đi, thím nghe họ nói chuyện. Hình như là từ chuyện Tiểu Đồ chơi bóng mà đào ra chuyện đó.] Thím Hai lại gửi tới một tin: [Từng ly hôn thật à? Ba mẹ cháu biết chưa?]
Lư Mễ gọi cho thím Hai, cười hì hì: “Thím Hai, thím thấy Tiểu Đồ thế nào?”
“Đó là một chàng trai tốt.”
“Chàng trai tốt như vậy thì ly hôn hay không có quan trọng không ạ?”
“… Cháu không thể nói như vậy…” Thím Hai định giải thích với Lư Mễ, nhưng Lư Tình đã nói vào: “Thím Hai, cháu cũng từng ly hôn rồi.”
Thím Hai hơi ngạc nhiên: “Hai đứa đang ở kế bên à?”
“Vâng! Thím nói xem, mặc dù cháu đã từng ly hôn, nhưng hành vi của cháu có đàng hoàng không? Cháu có tốt không?”
“Đàng hoàng, tốt.”
“Vậy là được rồi, chúng ta không nên mang theo thành kiến mà phán xét người ta, thím Hai à.” Lư Tình đưa điện thoại lại cho Lư Mễ.
“Ly hôn thật à?” Thím Hai lại hỏi.
“Ly hôn rồi.” Lư Mễ nói với thím Hai: “Thím có thể giữ bí mật giúp cháu không? Đợi khi nào có cơ hội cháu sẽ tự nói với ba mẹ cháu, thím đừng nói gì hết, nếu không ba mẹ cháu nhất định sẽ rất tức giận. Nếu mà đánh cháu một trận thì thím sẽ không còn nhỏ con gái này nữa đâu!”
“Vớ vẩn, ba mẹ cháu không phải là người như vậy. Thím Hai biết mà, thím sẽ giữ kín! Nhưng chuyện này cháu vẫn phải nghe lời thím, sớm muộn gì cũng phải nói thật với ba mẹ cháu, hiểu không?” Thím Hai nhắc nhở Lư Mễ: “Đây không phải là chuyện nhỏ.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn thím Hai! Cháu thay Tiểu Đồ dập đầu với thím!”
Lư Mễ cúp máy, nhăn mặt. Lư Tình nhìn thấy dáng vẻ của cô thì cười cô: “Cả ngày thấy mày chẳng có lúc nào yên ổn, hết chuyện này lại đến chuyện kia.” Cuối cùng thêm một câu: “Coi như rèn luyện bản thân đi.”
“Em chẳng để tâm đến.” Lư Mễ ăn một miếng pizza: “Mẹ anh ấy thích làm gì thì làm, em không muốn quan tâm. Ngày nào cũng toàn là mấy chuyện vặt vãnh trong nhà, phiền chết. Hợp thì ở, không hợp thì tan, có gì mà phức tạp thế chứ? Cứ tưởng mình là nữ hoàng điện ảnh hay sao!”
Lư Tình phì cười: “Mày đúng là, chuyện gì tới miệng mày cũng thành chuyện vui hết.”
Lư Mễ tươi cười rạng rỡ, thật sự không cảm thấy những chuyện trước mắt này có gì to tát. Dù sao thì cuộc sống vẫn trôi qua như thế mà. Nhưng cô vẫn quyết định về nhà một chuyến.
Chiều hôm đó, cô dẫn Đồ Minh về nhà ăn ké một bữa.
Đồ Minh đã làm một cái ghế bập bênh mới cho Lư Quốc Khánh, đúng lúc cũng được chuyển tới, anh ngồi xổm trên sàn nhà lắp ráp, Lư Quốc Khánh ở bên cạnh hỗ trợ.
Lư Mễ và Dương Liễu Phương ở trong bếp nấu ăn, Dương Liễu Phương chỉ ra ngoài: “Người này đáng tin cậy đấy, bất kể nói chuyện gì đều rất để tâm.”
“Anh ấy là vậy đó, mẹ chỉ đùa thôi mà anh ấy lại tưởng thật.” Lư Mễ thò đầu ra nhìn Đồ Minh, rồi lại rụt đầu về, nhàn nhạt nói: “Thế con hỏi mẹ nhé, một người tốt như này có trả bao nhiêu tiền thì chúng ta cũng không đổi đúng không?”
“Đổi gì mà đổi, nó tốt biết mấy.” Dương Liễu Phương nhìn Lư Mễ: “Mày đừng có mà lộn xộn, cậu này tốt lắm rồi. Đừng nghĩ tầm phào hộ mẹ mày, rồi lại dẫn về một người như Trương Kình nữa thì chỉ tổ làm mẹ với ba mày tức chết thôi. Hồi đó tao với ba mày ngày nào cũng mơ thấy mày và Trương Kình đánh nhau rồi bị bắt, phiền phức lắm!”
“Đâu đến mức đó. Sao con phải đổi bạn trai chứ? Người này tốt thế cơ mà!”
“Mẹ, sao mẹ với ba không muốn cho con quen người ly hôn?” Lư Mễ giả vờ nói chuyện phiếm.
“Không phải là không cho mày quen, nhưng ly hôn đều không phải là vấn đề của một người. Ly hôn rồi vẫn còn liên quan đến vợ cũ, còn cùng nuôi một đứa con nữa. Mày thấy mấy chuyện này có phiền không?”
“Có những người chưa ly hôn cũng có bạn gái cũ mà! Với lại Lư Tình cũng từng ly hôn mà có thấy mọi người nói gì đâu.”
“Con nhỏ này! Sao mày lại ngu ngốc thế? Lư Tình là người nhà, chúng ta biết chuyện gì xảy ra, còn người ngoài thì sao?”
Đồ Minh nghe thấy trong bếp đang nói chuyện, bỏ công cụ xuống đi đến cửa bếp, anh chuẩn bị thú nhận chuyện mình đã từng ly hôn. Bằng không thì chuyện này cứ đè nén trong lòng, làm anh cảm thấy như mình đang lừa gạt người khác vậy.
Lư Mễ đẩy anh ra: “Lắp xong chưa mà tới nghe lén. Em đang nói chuyện với mẹ em đấy!”
Đồ Minh định mở miệng thì Lư Mễ đã bịt miệng anh lại: “Chuyện nhà em để tự em giải quyết, không cần anh phải nói.” Suy cho cùng là sợ Đồ Minh nói ra sẽ bị tổn thương. Đồ Minh là thịt trên đầu quả tim cô, hiện tại cô không đành lòng để anh chịu bất kỳ tổn thương nào.
Lư Mễ muốn thử thăm dò thêm, ba mẹ cô đều là người hiểu lý lẽ, cô đẩy Đồ Minh ra rồi giúp Dương Liễu Phương làm việc.
Dương Liễu Phương vừa nhặt rau vừa ngẫm nghĩ, một lúc sau nói: “Không đúng lắm nhỉ, nhỏ Lư Mễ, hôm nay mày thảo luận vấn đề này với mẹ là bất thường lắm đấy nhé.” Bà bỏ rau xuống, nhìn Lư Mễ một hồi rồi mới cầm lên nhặt tiếp.
Không nói thêm gì nữa, Đồ Minh vẫn còn bên ngoài.
Ngày hôm đó khi Lư Mễ và Đồ Minh đã đi về, Dương Liễu Phương với Lư Quốc Khánh đang ngồi trò chuyện, Dương Liễu Phương thở dài.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại thở dài thế!” Lư Quốc Khánh hỏi bà.
“Tôi nói cái này ông đừng nóng nhé… chúng ta phải bình tĩnh.” Dương Liễu Phương nói.
“Tôi đã bảo ông đừng nóng nảy mà, ông ngồi xuống đi!” Dương Liễu Phương đã thuật lại cho Lư Quốc Khánh nghe những gì mà Lư Mễ nói với bà hôm nay, cuối cùng tổng kết: “Tôi đẻ con nhỏ này ra mà, tôi hiểu nó, nó đang thăm dò mình đấy! Tôi thấy nó quyết tâm muốn ở bên người ta rồi.”
“Thế tôi cũng nói ý kiến của mình: Tiểu Đồ là người tốt, Lư Mễ ở bên nó cũng làm chúng ta bớt lo lắng nhiều. Hơn nữa, Tiểu Đồ thật sự không để Lư Mễ phải chịu khổ, còn rất tôn trọng chúng ta, khiến cả nhà mình thấy yên tâm hẳn.”
“Trái tim của con người đều được làm bằng thịt mà, chúng ta cũng đừng làm khó đôi trẻ. Cứ coi như không biết gì đi, để từ từ xem sao.”
Lư Quốc Khánh ngồi đó uống từng ngụm trà lài, trong lòng cũng thấy buồn phiền. Cái ghế bập bênh này khá thoải mái, làm cho lòng ông cũng dịu đi một chút: “Ừm, nhưng có một số điều vào lúc cần nói thì cũng phải nói ra. Bây giờ chưa đến lúc, nếu như có một ngày hai gia đình ngồi lại bàn chuyện kết hôn, nếu như gia đình Tiểu Đồ muốn bắt nạt người ta thì đừng trách tôi nói mấy lời khó nghe!”
Hôm đó là lần cuối cùng Lư Mễ gặp Grace trong văn phòng, cô ta tới thu dọn đồ đạc. Grace làm việc ở Lăng Mỹ hơn mười năm nên có rất nhiều đồ. Trong phòng hồ sơ, Grace đứng đó hủy tài liệu, dáng đứng thẳng tắp. Còn Lư Mễ thì đi in tài liệu, hai người đứng nhìn nhau.
Sau cùng là Grace bước đến trước mặt Lư Mễ, ghé tai cô nói: “Cô đợi đấy.”
“Luke không nên phát tâm từ bi, phải nên tống cổ cô vào trong đó mới phải.”
Grace nhún vai: “Ngày sau lại chiến đấu.” Rồi tiếp tục quay lại hủy giấy.
“Được chứ, nếu như cô vẫn còn có ngày sau.”
Lư Mễ cầm tài liệu in ra, vênh vang đắc ý bước ra khỏi phòng hồ sơ, bước đi như một nữ hoàng. Dám báo cáo trực tiếp thì chẳng còn gì phải sợ. Ngoài Grace, cô còn tố cáo một người cho Thượng Chi Đào điểm thấp. Cô áp dụng chiến thuật tấn công từ xa, không ngờ đã trúng đích.
Cô một mình đánh bại hai chuyên gia của công ty, đây cũng coi như là chuyện xảy ra lần đầu tiên ở Lăng Mỹ. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng cô không quan tâm. Chẳng phải chỉ là làm bia ngắm thôi sao!
Chẳng bao lâu sau, Yilia đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Cô ta đã kết thúc thời kỳ vàng son ở Lăng Mỹ, chuẩn bị về công ty của ba mình làm việc.
Câu chuyện thuộc về Thượng Chi Đào đã khép lại.
Lư Mễ không biết nói gì về tâm trạng của mình, giữa những biến đổi ồn ào đó, cô bước vào tuổi ba mươi. Trước đây vào ngày sinh nhật thì cô thường về nhà Lư Quốc Khánh, nhưng năm nay cả Lư Quốc Khánh và Dương Liễu Phương đều không muốn tổ chức sinh nhật cho cô, lý do là: Mày có bạn trai rồi, để bạn trai mày tổ chức cho mày.
Lư Mễ không muốn tổ chức sinh nhật ba mươi quá hoành tráng, cô ngồi đó lướt web, suy nghĩ xem nên mua gì để tự thưởng cho mình coi như tổ chức sinh nhật. Đường Ngũ Nghĩa đặt lên bàn cô một phong bì: “Đây, quà sinh nhật của bà chị.”
“Gì vậy?” Lư Mễ mở ra xem, bên trong là thẻ thành viên mà cậu tặng cho cô: “Tự chọn một chiếc túi đi.”
“Đường công tử rộng rãi quá.”
“Rộng rãi gì đâu, chỉ bằng nửa tháng lương thôi.”
“Vậy thì chị mày xin nhận!” Lư Mễ không khách sáo, Đường Ngũ Nghĩa không phải là người thích khách sáo, khách sáo quá cậu sẽ không vui.
“Tối nay làm gì vậy?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi cô: “Em bao cả hộp đêm cho chị nhé?”
“Đừng đừng, bây giờ chị không đến hộp đêm được nữa. Tim chịu không nổi.”
“Thế cũng được. Đành nói ngoài miệng chúc bà chị sinh nhật vui vẻ. Thằng em đi đây.”
Lư Mễ giương mắt nhìn phòng làm việc của Đồ Minh, cái đồ tồi đó không biết đã đi đâu, giữa trưa không thấy mặt. Chỉ bảo cô tan làm thì về nhà sớm.
Lư Mễ về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô cởi giày đi xem thử. Một người từ trước đến nay luôn điềm tĩnh – Đồ Minh đang chiên cá ở trong bếp, hiếm khi thấy tay chân anh lúng ta lúng túng như vậy. Trong bếp chỗ nào cũng bừa bộn, vẫn còn có chuyện mà những người luôn làm việc có kế hoạch không thể xử lý được sao?
“Anh làm gì vậy? Đang phá nhà hả?” Lư Mễ hỏi đùa.
“Sao em về sớm vậy?”
“Chẳng phải anh bảo em về sớm sao?”
“Đi rửa tay trước đi, ngồi nghỉ một lát rồi ăn cơm.”
“Ừm.”
Lư Mễ rửa tay xong rồi nằm dài trên sofa, lắng nghe tiếng động từ trong bếp, loảng xoảng hết cả lên. Cô rón rén bước lại gần, lén đưa điện thoại ra chụp lại cảnh vụng về của Đồ Minh. Cô nhịn không được bật cười, cả người run lên, điện thoại cũng rung lắc theo, thành ra chụp được mấy bức ảnh rất buồn cười. Đồ Minh loay hoay đến tận 7 giờ tối mới chuẩn bị xong bàn ăn.
“Đón sinh nhật, anh tự nấu đấy. Không biết có ngon không.”
“Anh học từ ai vậy?” Lư Mễ nhìn mấy món trên bàn, nào là cá thu sốt, nghêu xào, thịt cừu xào hành,… toàn là món cô thích.
“Anh học từ bác trai. Hồi chiều anh gọi cho bác, bác chỉ kỹ lưỡng từng chút. Bác còn cảm ơn anh vì đã giúp bác bớt đi một việc, chuyện tổ chức sinh nhật cho em xem như là được kế thừa rồi.”
“Kế thừa cái gì chứ!” Lư Mễ bị Đồ Minh chọc cười.
Mặc dù Đồ Minh làm vụng về thế thôi nhưng mấy món anh nấu thực sự rất ngon, món nào cũng vừa miệng.
Lư Mễ vui vẻ ăn ngon lành, cảm thấy đón sinh nhật thế này thật là tốt.
“Giờ em muốn ăn bánh kem thì sao?” Lư Mễ chợt hỏi.
“Sinh nhật thì sao mà không có bánh kem được?” Đồ Minh dọn bàn xong, ấn Lư Mễ ngồi xuống ghế: “Ngồi yên đi! Nhắm mắt lại! Không được động đậy!”
“OK.” Lư Mễ nhắm mắt thành một khe nhỏ, lén nhìn Đồ Minh chạy tới tủ lạnh, bưng một chiếc bánh kem nhỏ đặt lên bàn, rồi thắp nến và đi tắt đèn.
Anh còn hát bài chúc mừng sinh nhật nữa, tuy hát không hay lắm nhưng ít ra cũng không lạc nhịp. Lư Mễ che miệng cười trộm, giả bộ cầu nguyện, đợi anh hát xong mới mở mắt ra.
Chiếc bánh kem rất tinh xảo, tráng gương, có vài ngôi sao lờ mờ.
“Tiệm nào làm thế?”
“Tiệm họ Đồ.” Đồ Minh đáp, bánh này anh tự làm, loay hoay cả buổi chiều mới xong. Không ngờ một người đàn ông cứng rắn như anh lại gặp khó khăn với việc làm bánh, nhưng may mà sản phẩm cuối cùng trông cũng khá được.
Lư Mễ bỗng thấy cảm động, khi bật đèn lên, mắt cô đỏ hoe.
“Tổ chức sinh nhật thế này đơn giản quá phải không?” Đồ Minh hỏi.
“Không phải.” Lư Mễ lắc đầu, đưa tay ra ôm anh, rơi vài giọt nước mắt cá sấu trong lồng ngực anh: “Em chỉ thấy đón sinh nhật thế này cũng tốt lắm rồi.”
“Phòng ngủ còn có hoa nữa!”
“Ừm!”
“Tủ đồ trong phòng tắm còn có mấy viên bom tắm mà anh mới mua cho em.”
“Ừm!”
“Còn có một chiếc túi.”
“Được.”
“Còn một tấm thiệp chúc mừng.” Đồ Minh vỗ nhẹ đầu cô: “Trong gói quà sinh nhật đặc biệt thì đây là món cuối cùng.”
Lư Mễ mở ra xem, bên trong viết: Giúp cô Lư thực hiện ba điều ước.
Cái quỷ gì đây.
Lư Mễ nín khóc mà bật cười: “Anh tưởng anh là cây đèn thần của Aladdin hả? Lại còn ba điều ước nữa cơ.”
“Em thử đi, anh sẽ cố gắng thực hiện.”
“Có thời hạn không?”
“Một năm. Vì năm sau sẽ có thiệp của năm sau.”
“Vậy điều ước đầu tiên của em là… muốn được ở trong bồn tắm nhà mới của anh…”