Lư Mễ nói xong rồi cười ha hả, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Đồ Minh thì cười đến nỗi phát ra tiếng như tiếng gà cục tác. Tiếng cục tác này chẳng có gì ghê gớm, nhưng cũng khiến Đồ Minh không nhịn được mà cười phá lên với cô.
Cười chán rồi, Đồ Minh kéo Lư Mễ vào lòng.
Anh bỗng trở nên nghiêm túc: “Quý cô Lư Mễ à, chúc mừng sinh nhật ba mươi tuổi nhé. Anh hy vọng năm em bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, thậm chí khi em tròn một trăm tuổi, anh vẫn có thể tự tay nấu cho em một bàn đồ ăn em thích, tự tay làm cho em một cái bánh kem.”
Lư Mễ gật đầu: “Được thôi, món nào dở ẹt em cũng nói là ngon, bánh có xấu đau xấu đớn thì em cũng nói là đẹp. Có tặng túi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh sắp kế thừa hết bí kíp nấu ăn của ba em rồi.”
“Tóm lại, cảm ơn anh nhiều lắm.”
Lư Mễ cũng rất biết ơn ba mẹ mình. Hôm ấy cô đã nói đến mức đó rồi, cả người ngốc cũng đoán ra được ý của cô, nhưng ba mẹ cô không nói gì, vẫn cư xử như bình thường với Đồ Minh. Bà nội cô có câu, người nhà họ Lư không bao giờ vạch trần khuyết điểm của người khác ngay trước mặt. Làm người ai mà chẳng có khó khăn, phải biết thông cảm cho nhau một chút, học cách chấp nhận và vượt qua nó thôi. Đó là sự khôn ngoan được đúc kết từ thế hệ ăn cơm với nước tương.
Cũng trong ngày hôm ấy, Lư Mễ nhận được một tin nhắn: [Gửi Lư Mễ của em, em mãi mãi yêu chị – Đào Đào.]
Thượng Chi Đào đã sống lại rồi.
Lư Mễ cảm thấy mọi thứ đều viên mãn.
Sự sống giống như một hạt giống đầy đặn được gieo vào lòng đất. Vào năm nay nó bắt đầu trồi lên mặt đất, nảy mầm, trải qua bao mưa gió, cuối cùng cũng có thể thu hoạch được cả một khu vườn đầy quả ngọt.
Là phải ngao du khắp chốn mới tìm được phu quân, giờ đang nằm ở ngay bên cạnh đấy chứ đâu!
Buổi sáng đầu tiên của tuổi ba mươi, Lư Mễ dậy rất sớm, trang điểm kỹ càng rồi đánh thức Đồ Minh: “Em có đẹp không?”
Cô đứng đó uốn éo kiểu cách, điệu bộ đáng yêu, Đồ Minh đeo kính vào, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô: “Đây là?”
“Ngày nào cũng phải xinh đẹp. Đến bảy, tám chục tuổi cũng phải xinh đẹp.”
Quý cô kiêu ngạo – Lư Mễ đại khái là kiểu người dù trời có sập xuống cũng phải trang điểm thật đẹp. Cô mặc một chiếc váy dài thướt tha, mang đôi giày cao gót mảnh, khi cô với Đồ Minh một trước một sau xuất hiện trong công ty, từng bước chân như có nhạc nền đi kèm, khiến cho nhiều người phải nhìn vào cô.
Ô Mông thấy Lư Mễ như một đóa hoa nở rộ vào mùa hè, cô ấy không cam tâm, luôn có cảm giác Lư Mễ giống như một bông hoa rực rỡ trong cửa tiệm, đẹp thì đẹp, nhưng thời kỳ nở hoa ngắn, vài ngày sau sẽ tàn. Nghĩ vậy nên cô ấy không nhìn nhiều nữa, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Daisy hỏi cô ấy: “Cô giáo hướng dẫn của cô có chuyện gì vui à? Đang yêu phải không?”
Ô Mông lắc đầu: “Tôi không biết.” Nhưng ánh mắt cô ấy lại như biết được điều gì đó. Daisy nhìn cô ấy chằm chằm, nghĩ rằng chắc chắn là Ô Mông biết gì đó nhưng chỉ đang giúp Lư Mễ giấu giếm mà thôi.
“Không, chắc chắn là cô biết gì đó nhưng không chịu nói. Cô kín miệng quá đấy.” Daisy gợi mở cho Ô Mông: “Yêu đương thì có gì mà phải giấu, trừ khi là yêu Luke.”
Nói đến đây, Daisy đột nhiên dừng lại, một lát sau mới buột miệng: “Đệt! Không lẽ là Luke thật à? Nếu không thì sao Lư Mễ có thể hạ gục được hai chuyên gia? Phải có ai đó chống lưng chứ! Người này có thể là ai? Đương nhiên là Luke rồi!”
Như thể vừa phát hiện ra bí mật động trời, lúc nhìn thấy Lư Mễ thì cô ta đã tiết chế lại. Cũng không nói linh tinh với Lư Mễ nữa.
Lư Mễ thấy Daisy rất kỳ quặc, liền châm chọc cô ta: “Khóa miệng lại rồi à? Không mở khóa ra là không nói được phải không?”
“Cô làm chuyện gì thẹn với lòng à? Sao không dám nhìn tôi thế?”
“Cô không ổn lắm.”
Daisy cười với cô, không nói gì thêm, thái độ đầy bí ẩn.
Kể từ khi có nhận thức đó, Daisy để mắt đến Luke và Lư Mễ nhiều hơn, cố gắng tìm ra manh mối chứng minh suy đoán của mình là đúng. Quan sát một thời gian, Daisy càng nhận thấy giữa họ có điều gì đó. Hai người họ đúng là không bình thường, mỗi lần gặp nhau như hai con gà chọi. Trong công ty ai mà chẳng sợ Luke? Chỉ có Lư Mễ là dám đấu võ mồm với Luke. Ngay cả khi họ trợn mắt nhìn nhau mà cũng như mang theo cảm xúc mãnh liệt. Giờ nhìn lại thì chẳng qua chỉ là để che mắt thiên hạ mà thôi.
Lư Mễ không biết chuyện này, khi gặp Luke vẫn đấu khẩu như thường. Buổi trưa ăn xong trở về, trong thang máy chật kín người, cô đứng bên cạnh Luke, rực rỡ vô cùng. Miệng cô không ngừng trêu: “Nhìn Luke của chúng ta kìa, dù lớn tuổi độc thân mà quần áo thì thẳng thớm phết. Chắc tốn nhiều tiền thuê người giúp việc lắm hả?”
Luke lườm cô, cô không để ý mà cũng không sợ, chỉ cười. Trong không gian chật hẹp của thang máy, khi vải vóc chạm vào nhau, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay của Đồ Minh, anh phản ứng ngay lập tức, nắm cổ tay cô, đầu ngón tay cái vuốt ve. Cái trò lén lút này chỉ hai người họ biết, cảm giác còn thân mật hơn cả trước kia.
Những người khác nghe thấy Lư Mễ nói, nhìn nhau rồi đều im bặt, không ai nói gì nữa, bầu không khí trong thang máy trở nên kỳ lạ.
Đến hôm sau, cả công ty đều lan truyền tin đồn về chuyện của Luke và Lư Mễ. Tin đồn nghe rất thật, nói rằng Lư Mễ đã tìm ra cách sống an nhàn không có lý tưởng ở trong công ty, đó là trực tiếp cưa đổ được sếp lớn, từ đó an tâm ở công ty mà làm một con ỉn lười, dù sao cũng chẳng cần phải làm việc trong công ty, cứ làm việc trên giường của sếp là được rồi.
Thậm chí còn có cả ảnh làm bằng chứng.
Vào một đêm đi công tác, Luke khoác vai Lư Mễ về phòng.
Tấm ảnh đó đúng là có thật, chuyện này cũng xảy ra lâu rồi. Có lần Luke giả vờ say, khi nhân viên phục vụ mở cửa khách sạn, Lư Mễ tiện thể đỡ anh ta. Lúc đó còn có cả Thượng Chi Đào chứng kiến nữa.
Nhưng người ngoài không biết tình hình khi ấy, chỉ cho rằng Lư Mễ đã dùng thủ đoạn thấp hèn để bò lên giường của Luke, từ đó làm tình nhân bí mật của Luke.
Chuyện này do Đường Ngũ Nghĩa kể lại với Lư Mễ, tấm ảnh cũng là do cậu đưa cho cô xem. Cậu còn nói nhỏ với cô: “Will cũng biết rồi. Tâm trạng của Will nhà chị tệ lắm, chiều nay họp dự án với em mà cứ giữ nguyên vẻ mặt cau có.”
“Không chỉ cau có mà còn phá lệ mắng người ta nữa đấy. Tất nhiên không mắng em, em là nhân viên gương mẫu mà.”
“… Làm gì có, ổng không phải là người hẹp hòi vậy đâu. Chị với Luke… sao mà có chuyện đó được! Nếu chị với Luke yêu nhau, khỏi cần phải nói nhiều, ngay ngày đầu tiên là phải có một người bị giết chết rồi. Một là chị hai là anh ta. Chị nghĩ khả năng chị giết anh ta cao hơn.”
“Sao ổng lại đi tin mấy lời đồn vô lý đó được? Ổng không phải kiểu người như vậy. Ổng là Will mà.” Lư Mễ hoàn toàn tin tưởng vào Đồ Minh.
Đường Ngũ Nghĩa bĩu môi, cảm thấy Lư Mễ quá ngây thơ. Lần này nhân vật trong tin đồn là Luke, biết bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ với Luke, ngay cả Lư Mễ cũng nói không ít lần rằng: Luke đáng để ngủ cùng.
Những lời đùa cợt đó của Lư Mễ thì cả công ty đều biết, trước kia mọi người chỉ xem như là trò vui thôi, nhưng giờ ai cũng tin đó là thật.
Lời đồn thổi ngày càng nghiêm trọng, Lư Mễ còn nghe Serena và Daisy thì thầm trong phòng trà: “Đừng chọc giận bà chủ. Trước kia không biết nên tụi mình hay nói linh tinh, giờ biết rồi thì…”
“Ai là bà chủ? Chúng ta có bà chủ rồi à?” Lư Mễ hiên ngang bước tới, mang theo một làn gió thơm.
Daisy mím môi: “Ôi trời! Chúng tôi chỉ nói nhảm thôi mà!”
“Trước kia lúc mấy cô tám chuyện có bao giờ né tôi đâu, sao giờ lại tránh né tôi? Chúng ta không còn là chị em tốt nữa à?”
Sau cùng Daisy cũng không nhịn được, hỏi cô: “Cô với Luke… có thật không?”
“Gì cơ?” Lư Mễ không vội trả lời, giả ngu với họ.
“Thì… hai người… yêu nhau…”
“Ý cô là lên giường à? Kiểu chuyện bậy bạ ấy hả?” Lư Mễ uống một ngụm trà lài, rồi nhả bã trà ra.
Cô vừa nói xong thì hai người kia không biết phản ứng ra sao, Serena nhanh nhạy hơn nên lên tiếng trước: “Chúng tôi cũng chỉ nghe nói vậy thôi, không biết câu nào là thật nữa.”
“Mọi người đều bảo là nghe Daisy nói mà.” Lư Mễ nhìn Daisy: “Đúng không?”
“Đừng đừng đừng, đừng hù tôi. Dù tôi có hai lá gan tôi cũng không dám nói vậy đâu.” Daisy xua tay: “Một là cô, một là Luke, ai dám động vào chứ?”
Lư Mễ cười, dọa Daisy: “Đừng để đến tai Luke nhé, cô biết mà, tính anh ta không tốt đâu.” Cô nháy mắt rồi quay người đi.
Tối về nhà thấy Đồ Minh đang nghiên cứu bản vẽ, Lư Mễ rón rén lại gần: “Anh làm gì thế?”
Đồ Minh liếc nhìn cô, hừ nhẹ, rõ ràng là đang bực bội.
“Anh nên gọi em là bạn gái hay bà chủ đây?” Đồ Minh không tin mấy lời đồn đại đó, chỉ thấy dường như Lư Mễ đang dính phải vận rủi, chưa có ngày nào yên ổn cả, sóng này vừa yên thì sóng khác lại nổi lên. Cô không bận tâm, nhưng Đồ Minh thì tức giận thay cho cô.
“Gọi gì cũng được, anh gọi sao để anh thấy vui là được.” Lư Mễ cười đùa cợt nhả, cô cởi váy ra, rèm cửa còn chưa kéo. Đồ Minh phản ứng rất nhanh, chạy đến hai bước kéo rèm lại, miệng vẫn càm ràm: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi…”
“Kéo rèm!” Lư Mễ giả giọng càu nhàu, bắt chước giọng anh làm anh tức đến mức không biết nói gì tiếp.
Thoát khỏi váy áo gò bó làm cô thấy thoải mái hơn, sẵn đó cởi luôn áo lót, ném về phía Đồ Minh, anh nhanh tay bắt lấy rồi quay mặt đi: “Lư Mễ.”
“Gì thế! Chỉ sờ được mà không nhìn được à!”
Lư Mễ vừa trêu anh vừa đi vào phòng tắm, nghe tiếng Đồ Minh thở dài, cô lại cười.
Tiếng nước chảy rào rào, cô mơ hồ nghe thấy Đồ Minh nói: “Lư Mễ, chúng ta công khai đi.”
Lư Mễ tắt vòi nước: “Anh vừa nói gì?”
“Anh nói chúng ta công khai đi! Công khai rồi thì sẽ không còn tin đồn nữa.”
“Chưa chắc đâu, công khai rồi thì tin đồn sẽ biến thành em vừa bò lên giường của Luke vừa bò lên giường của anh. Anh nghĩ xem có phải không?” Lư Mễ hỏi anh.
Đồ Minh không trả lời.
Lư Mễ mở cửa, thò đầu ra, mắt sáng long lanh: “Ông Đồ già, anh để tâm rồi kìa.”
Ai mà không để tâm được chứ? Đồ Minh nghĩ. Đây đâu phải chuyện nhỏ, hôm nay là Luke, ngày mai có thể lại là ai khác, thế nào họ cũng bịa ra cho em một câu chuyện bẩn thỉu.
“Đừng để tâm, không cần thiết mà!” Lư Mễ đóng cửa lại, vừa nghêu ngao hát vừa tắm. Chuyện người khác quan tâm chưa chắc đã là chuyện mà cô quan tâm. Khi ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt cô ửng hồng, cô quấn lấy Đồ Minh đòi anh sấy tóc cho mình.
Thấy Đồ Minh cúi đầu, anh vẫn không vui, cô bèn hỏi anh: “Anh định công khai thế nào? Bây giờ chưa đúng thời điểm đâu.”
“Anh biết, để anh nghĩ thêm.”
“Công khai rồi người ta sẽ chỉ trích anh đấy, như này: Hóa ra đàn ông cũng như nhau cả, cuối cùng vẫn thích loại yêu tinh lẳng lơ dễ dãi! Ông Đồ già cũng không ngoại lệ, xuất thân từ gia đình trí thức mà cũng như thế!” Lư Mễ bắt chước giọng người ta, sống động giống y như thật.
Đồ Minh thấy đau lòng, nói nhỏ nhẹ với cô: “Đừng nói nữa.”
“Em thế nào tự em biết rõ, không đến lượt người khác phán xét.”
Lư Mễ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh trong chiếc gương tròn, lòng bỗng thấy như có một cơn gió thổi qua. Cô đứng lên, vòng tay qua cổ anh: “Em có gì tốt cơ chứ? Hả?”
Đồ Minh bị cô chọc cười, chăm chú nhìn cô: “Đẹp à… thì đúng là cũng đẹp…”
“Kỹ năng cũng không tệ.” Lư Mễ thêm vào.
“Miễn bình luận.”
“Không được, em buộc anh phải bình luận!”
Đồ Minh né tránh, cả hai cười đùa ầm ĩ rồi ngã xuống giường. Lư Mễ bám chặt lấy anh như bạch tuộc, nhẹ giọng hỏi: “Cho dù cả thế giới nói em dễ dãi không đáng được ai thật lòng yêu thương, anh vẫn sẽ mãi yêu em chứ?”
“Ừm.”
Lư Mễ ôm anh: “Anh biết em yêu anh nhất ở điểm nào không?”
“Em yêu nhất là vì anh luôn tin tưởng em dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.”
“Em yêu anh vì anh luôn bảo vệ em.”
“Em cũng yêu luôn cả những khoảnh khắc không biết xấu hổ với anh.”
“Em yêu sự dịu dàng của anh.”
Lư Mễ lật người lại, nhìn xuống Đồ Minh.
Cô tháo mắt kính của anh ra, khẽ hôn lên lông mày anh: “Yêu đôi lông mày như sắc núi mùa xuân của anh.”
Dời xuống dưới hôn lên mắt anh: “Yêu ánh mắt như sóng nước của anh.”
Cô hôn từ sau tai dọc theo đường sống mũi cho đến môi anh: “Môi chưa cử động mà đã ngửi thấy mùi son thơm.”
Đồ Minh bật cười, phá vỡ không khí: “Học ở đâu ra thế?”
“Trong sách.”
Lư Mễ cười khúc khích, Đồ Minh chặn môi cô lại, đặt cô nằm dưới, bắt chước cách nói của Lư Mễ: “Lạ nhỉ, nhịn ăn một bữa là đói ngay.”
Rồi anh cúi xuống, không ai nói gì nữa, chỉ còn lại những âm thanh đứt quãng của Lư Mễ vang lên lấp đầy cả màn đêm.