Nhặt đồ rơi trên mặt đất rồi bỏ vào hộp, chưa kịp đậy nắp lên đã bị người kia lao tới giật lại.
“Ai cho anh đụng vào đồ đạc của tôi?” Lúc ôm được chiếc hộp, cậu nghiêng người né tránh cực kỳ giấu đầu hở đuôi, “Không cho phép anh được nhìn, anh đi đi.”
Thế nhưng Phó Tuyên Liệu đã nhìn thấy, đã thấy hết những trân quý và vui vẻ cậu chưa từng bộc bạch, thấy rõ ràng tường tận hết rồi.
“Tôi không đi.” Phó Tuyên Liệu nói, “Tôi đi rồi, em lại khổ sở.”
Tiếng dây cung đứt đoạn trong đầu chấn động đến độ khiến toàn bộ cơ thể cứng ngắc, Thời Mông đờ người ra như thể linh hồn đã bay đi mất.
Anh ấy biết rồi, biết tất cả rồi.
Những món đồ trong chiếc hộp này giống một thanh kiếm, bổ thân xác của cậu ra, chút tôn nghiêm ít ỏi vỡ vụn đầy dưới đất, giờ già mồm cãi láo sẽ chỉ nhuốm đầy vẻ nực cười.
“Anh đi…” Vươn một tay ra vịn vào khung cửa, Thời Mông nhường ra một lối, “Tôi bảo anh đi, ANH ĐI NGAY ĐI!”
Chưa bao giờ Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông phản ứng dữ dội như thế, môi của cậu đang run rẩy, đầu ngón tay víu lấy khung cửa cũng tái xanh.
Nhưng Phó Tuyên Liệu vẫn kiên quyết: “Tôi không đi.”
Anh vẫn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, anh chỉ biết một điều rằng một khi rời đi thì sẽ rất khó để có được cơ hội xoay chuyển tình thế.
Anh gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Trừ phi em nói cho tôi biết, vì sao lại cất giấu những thứ này.”
Thời Mông không muốn nói, dù có bị túm lấy nhược điểm, nhưng thật sự dù không hỏi thì đáp án cũng đã rất rõ ràng.
“Những thứ này, vốn dĩ chính là đồ của tôi.” Thời Mông thở hổn hển, “… Tôi không giấu.”
“Vậy tại sao không cho tôi xem?” Phó Tuyên Liệu vươn tay ra, “Đưa tôi.”
Người ta thường nói gieo nhân nào gặt quả nấy, lần trước cậu tranh thủ lời thất thố của Phó Tuyên Liệu để thay đổi cục diện, bây giờ Phó Tuyên Liệu học theo y đúc, lật đổ quân cờ.
Phó Tuyên Liệu bước lên trước, làm bộ muốn đoạt đi, Thời Mông ôm hộp xoay người chạy, xuống dưới lầu cầm chiếc bật lửa trên bệ cửa sổ, giơ lên cao.
Thời Mông nhìn Phó Tuyên Liệu đang đi tới, lộ vẻ uy hiếp: “Anh đừng tới đây, dám tới, tôi sẽ…”
“Đốt nó?” Phó Tuyên Liệu đã thấu suy nghĩ của cậu từ lâu, anh nói một cách chắc chắn, “Em không nỡ.”
Ngay cả 《 Diễm 》 còn tiêu hủy không chút mảy may, ấy thế mà lại giữ những thứ này đến tận bây giờ, rõ ràng là không nỡ buông bỏ.
Vì 《 Diễm 》 đại biểu cho tình yêu Thời Mông dành cho Phó Tuyên Liệu, mà những thứ này lại là những vụn ấm áp Phó Tuyên Liệu từng cho cậu.
Thời Mông quen với việc nghiêm khắc với bản thân, để đánh lui người khác mà thương tổn chính mình không hề thương tiếc, gọi là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm cũng không ngoa.
Mà ba chữ “Em không nỡ” tựa như thô bạo giật xuống tấm màn che cuối cùng, hai mắt Thời Mông mất tiêu cự, mịt mờ nói: “Chúng đều là những thứ anh không cần, tôi chỉ giữ lại một ít… một ít thôi mà.”
Chỉ chút xíu này mà anh cũng không tha, cũng muốn đòi lại?
Giọng nói nghẹn ngào khiến đáy lòng Phó Tuyên Liệu run lên bần bật, đến giờ phút này anh mới biết được, quá trình đoạt về có khó khăn cay đắng nhường nào, cũng không khiến anh đau thắt ruột gan bằng việc nhìn thấy Thời Mông khổ sở.
“Tôi sẽ không lấy lại.” Phó Tuyên Liệu vội giơ tay lên tỏ thái độ, “Không những thế, sau này tôi sẽ cho em càng nhiều hơn, càng tốt đẹp hơn những thứ này.”
Từ khi gặp lại đến nay, tất cả những gì Thời Mông làm cũng chỉ là từ chối, thậm chí để không làm lớn chuyện, cậu còn kiềm chế tính khí của mình.
Nhưng mà càng kiềm chế, đến lúc bộc phát thì càng dữ dội.
Ban đầu Thời Mông lầm bầm ngắt quãng nói không cần, dần dần thành gào thét: “KHÔNG CẦN, TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CẦN!”
Cậu giẫm lên mớ tự tôn rơi lả tả trên mặt đất, liên tục lùi về phía sau, mỗi bước chân vang lên tiếng vỡ vụn giòn tan, như đang nói cho cậu biết
—— Trước mặt Phó Tuyên Liệu, mày không có bí mật nào cả.
Vỏ bọc ngụy trang bị vạch ra dễ như bỡn, có trốn đông trốn tây, có phủ nhận thật lực đi chăng nữa thì cũng chính là chứng cứ cho thấy cậu cực kỳ để ý.
Tín niệm sụp đổ bốc lên vô số tro bụi tàn dư, không còn chỗ nào để trốn, Thời Mông bị dồn đến bước đường cùng không thể ngồi chờ chết, càng không thể cho phép bản thân mình nhìn thẳng vào ánh mắt cực nóng của Phó Tuyên Liệu.
Nếu cho anh hi vọng, vậy mình phải làm sao đây? Những quá khứ sắc nhọn ghim cứa bể đầu chảy máu đó, lại chẳng là thá gì?
Ngón tay chậm rãi buông ra, vứt chiếc hộp đầy hồi ức mục nát xuống đất, trước khi gần như là ngã quỵ, Thời Mông đẩy cửa chạy ra ngoài.
Mùa đông ở Tầm thành lạnh hơn Phong thành khá nhiều, nhất là khi mặt trời bị mây che khuất, gió cũng từ đâu ùa tới góp vui.
Nhưng Thời Mông không hề thấy lạnh, hiếm khi cậu mới thấy toàn thân khô nóng như thế này, trong thân thể cậu tích tụ một luồng sức mạnh thúc đẩy cậu đi thật nhanh.
Cậu đi dọc theo con đường về hướng đông, đi thẳng, nếu hết đường thì rẽ sang một lối khác rồi tiếp tục đi, lướt qua những cửa hàng quen thuộc sát rạt, băng qua khu chợ rộn rịp người mua kẻ bán, rảo bước trên con phố nhấp nháy ánh đèn neon buổi chiều tà.
Cậu không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết là cảnh tượng trước mắt luôn biến đổi, từ yên tĩnh trở nên ầm ĩ, từ ban ngày đi tới ban đêm, cuối cùng nhìn thấy từng chiếc đèn nối đuôi nhau thắp sáng.
Cậu giống một linh hồn phiêu đãng trong thế giới này, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả những gì đang xảy ra. Có khi ầm ĩ ồn ào nhốn nháo, có khi yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng, dù biến hóa khôn lường thế nào chăng nữa thì với cậu mà nói chẳng có gì khác biệt cả, đều là vách núi cheo leo, hơi sẩy chân một cái là rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.
Có lẽ cậu đã đứng dưới đáy vực, giờ có vùng vẫy giãy chết cùng lắm chỉ là tự cho là mình khôn.
Cậu chỉ có thể đi, cứ đi mãi về phía trước, dù không có mục đích, không có phương hướng, bởi vì một khi dừng lại, những suy nghĩ đủ để khiến cậu cuồng bạo sẽ xâm chiếm não bộ ngay lập tức.
Cậu cũng không quay đầu lại, vì không cần quay lại cũng biết người kia đang đi theo sau lưng.
Nhìn gác chuông ở phía xa xa, Thời Mông nghĩ vẩn vơ, nếu mình biến thành cô hồn dã quỷ, vậy chắc chắn anh ấy là quỷ sai đến để bắt mình, đợi đến khi hai chiếc kim đồng hồ bất đồng kích thước trùng nhau, anh ấy sẽ mang mình xuống tầng mười tám sâu dưới lòng đất.
Như vậy cũng tốt, dù sao ngay từ khi bắt đầu họ đã mắc sai lầm, cậu không có tư cách chạy trốn, chỉ có thể chọn việc tiếp tục dây dưa, không biết mệt mỏi, không chết không thôi.
Buổi đêm, gió lớn.
Thời Mông chọn một con đường về hướng Bắc, gió lạnh thấu xương hất mái tóc dài lỡ cỡ của cậu lên, lộ ra chiếc trán nhẵn mịn và đôi con ngươi được ánh đèn hắt vào.
Khô nóng rút đi, khí lạnh rót vào từng lỗ chân lông, hình như phát hiện ra cậu bị lạnh, người đi theo phía sau chưa đến 5 mét bước nhanh về phía trước, khoác chiếc áo khoác vừa cởi ra lên vai cậu.
Bị Thời Mông giơ cánh tay lên cản, tặng kèm một cậu nói lạnh như băng: “Đừng đụng vào tôi.”
Tất nhiên là Phó Tuyên Liệu không nghe. Lúc trước Thời Mông cố chấp bao nhiêu thì giờ Phó Tuyên Liệu cũng khăng khăng làm theo ý mình bấy nhiêu.
Anh biết Thời Mông bị kích động, cậu cần yên lặng một chút, nhưng lại không thể cứ mặc kệ cậu đi ra ngoài, dù thế nào anh cũng phải trông nom cậu, không để cậu làm tổn thương chính mình nữa.
Trên thực tế, Thời Mông nào còn sức để mình thương tổn bản thân? Cậu đi cả quãng đường dài như vậy đơn giản chỉ vì phát tiết nỗi ấm ức bực bội.
Tạm thời sự bực bội đã tan theo gió, một sự trống rỗng vô danh ập tới, Thời Mông dừng chân, đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào cậu đã rời khỏi chốn náo nhiệt sặc sỡ, để tiến vào một nơi yên tĩnh vắng vẻ.
Khác với chỗ cậu ở, nơi này gần khu công nghiệp ở ngoại ô thành phố, lúc này đang là giờ nghỉ, các nhà máy chỉ sáng vài ngọn đèn gác đêm, thấp thoáng trong rừng cây rậm rạp lúc tỏ lúc mờ.
Một cửa hàng giá rẻ 24 giờ ở phía đối diện là sự tồn tại bắt mắt nhất.
Thời Mông quay đầu lại nhìn thoáng qua con đường lúc mình đến, lúc liếc qua người ở cách đó vài mét cậu gần như không nhìn lấy một cái, rồi nhấc chân đi xuyên qua đường lớn, đẩy cửa của cửa hàng đi vào trong.
Có thể nói là trèo đèo lội suối lâu như vậy nên bụng đã réo ùng ục từ lâu.
Thời Mông lấy một hộp mì trên kệ hàng, lúc tính tiền nhìn thấy người xếp hàng phía sau cũng để món ăn liền không khác mấy lên quầy thu ngân, cậu liếc sang chỗ khác coi như không thấy.
Trong nhà và ngoài trời là hai kiểu nhiệt độ, trong quá trình đổ nước sôi đợi mì chín, Thời Mông chà xát đôi tay lạnh cứng, hơi hối hận vì không đem theo găng tay.
Nhưng khi đó đi quá vội, đừng nói là găng tay, nếu không phải điện thoại vốn ở trong túi thì bây giờ có lẽ đến mì tôm cũng không có mà ăn.
Nghĩ như vậy, Thời Mông lại cảm thấy may mắn.
Từ đầu đến cuối cậu không hề suy nghĩ đến người khác, có lẽ không rảnh để nghĩ, hoặc có lẽ là sợ bị bại lộ thêm gì đó.
Dù đối phương đều đã thấy tận mắt tất cả dáng vẻ của cậu, bao gồm cả cãi chày cãi cối và phản kháng ngoan cố.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, ba phút này trôi qua còn dài dằng dặc hơn cả việc lặn lội đường xa mấy tiếng đồng hồ, đến lúc Thời Mông lột nắp hộp mì lên mới phát hiện bên trong có nhiều thêm một cái lạp xưởng hun khói và một quả trứng gà chín, bấy giờ suy nghĩ của cậu mới đột ngột tạm dừng.
Đến khi mọi sự tiếp tục, Thời Mông đã không nhớ nổi là cậu đã để anh lợi dụng sơ hở bỏ thêm đồ ăn kèm vào trong mì từ lúc nào, cũng như không nhớ nổi rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, bản thân cậu đã thản nhiên tiếp nhận sự săn sóc của anh.
Những thứ anh cho cậu, chỉ có một chút xíu như thế, và cũng không chỉ ít ỏi như thế.
Anh cõng cậu ra khỏi bóng tối, để cậu nhìn thấy thứ đẹp đẽ ví như ánh nắng chiếu rọi thế giới xám xịt, và cũng đồng thời mang đến một ý nghĩa khác cho cuộc sống này.
Thời Mông đã từng hỏi chính mình, thật sự có nhiều như vậy ư?
Nguyên nhân né tránh đáp án là bởi vì câu trả lời là một sự khẳng định và duy nhất ——– Có, có rất nhiều.
Vì vậy tất cả mọi chuyện mà cậu làm, cuối cùng đều chạy đến một mục đích giống nhau ——-
Lúc trước cậu buộc Phó Tuyên Liệu vào bên người, là để có thể tiếp tục có được anh.
Bây giờ đẩy anh ra, là sợ không bắt được, sợ khó mà lâu dài, sợ từng chiếm được nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi xa.
Thà rằng chưa từng có.
Bữa tối này rất đơn giản, nhưng lại khiến dạ dày ấm áp, khí huyết lưu thông đều khắp cơ thể.
Dọn rác xong xuôi, Thời Mông lại tới quầy thu ngân, mua bao thuốc.
Đã lâu lắm rồi không hút nên động tác xé giấy gói của cậu hơi lóng ngóng. Nhất là khi Thời Mông quen dùng tay phải cầm thuốc, bây giờ vết thương ở tay phải chưa khỏi hẳn, động tác thiếu nhanh nhạy, cũng thiếu độ chính xác, loay hoay mãi mới rút được một điếu ra, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, rồi sờ vào túi, không có bật lửa.
Nghe thấy Phó Tuyên Liệu nói một câu “Chờ tôi một lát”, ngay sau đó là tiếng bước chân dần xa, cửa thủy tinh hết đóng lại mở, Thời Mông quay đầu lại, nhìn qua cửa kính thấy anh đứng trước quầy thu ngân, một góc nghiêng thon dài cô tịch.
Thị lực của Thời Mông khá tốt, bởi vậy có thể nhìn thấy vết thương bị cắn rách trên khóe môi Phó Tuyên Liệu, một lớp vảy khô màu đỏ thẫm, nhìn thoáng qua có cảm giác đáng thương vô cùng.
Thời Mông biết anh ấy không giả bộ tội nghiệp, và quả thực anh cũng ôm kế hoạch trải nghiệm cái gọi là đau khổ “tương đương” ở chỗ cậu, với một sự kiên trì khiến người ta kinh ngạc sợ hãi.
Đến khi Phó Tuyên Liệu mua được bật lửa, dùng tay che lửa châm cho Thời Mông, Thời Mông cầm điếu thuốc, nhìn đăm đăm ánh lửa bập bùng một lát rồi mới đưa lên miệng.
Cậu chật vật rít một hơi thuốc, đã thế còn bị sặc đến mức ho khan.
Cậu không nhớ nguyên nhân vì sao tự dưng mình lại muốn hút thuốc, nhưng lại nhớ rõ khi trước mình cai thuốc là vì ai, thế là ngẩng đầu, nhìn về người đứng trong đêm đông gió lạnh cùng với cậu.
Phó Tuyên Liệu cũng nhìn cậu, dùng một loại ánh mắt mê luyến đến mức gần như là tham lam.
Thoạt đầu Thời Mông sững người, sau đó tự dưng nhếch môi nở nụ cười. “À, tôi biết rồi.” Cậu nói, “Anh còn muốn theo tôi lên giường.”
Ngay sau đó Thời Mông ngẩn ra chết lặng, không biết vì trời quá tối, gió quá lạnh, hay là vì vừa phải đối mặt với sự tuyệt vọng vì tự vạch trần bản thân.
Mà kiểu chế giễu này đối với người đã trải qua sóng to gió lớn như Phó Tuyên Liệu mà nói thì không khác gì gãi ngứa.
“Đúng vậy, tôi muốn.” Phó Tuyên Liệu bình thản đáp, “Lúc trước muốn, bây giờ muốn, sau này cũng vẫn tiếp tục muốn.”
Câu trả lời này vượt khỏi dự đoán của Thời Mông, cậu xấu hổ thoáng chốc, rồi lại thấy mình đã nắm đằng chuôi nên không cần hối tiếc gì cả, tiện đó nói: “Vậy có nghĩa là giữa tôi và anh, chỉ có sự gắn bó thể xác nguyên thủy nhất.”
Nói cách khác, những tình cảm khác chỉ là ảo giác được sinh ra từ đó.
Về vấn đề này, Phó Tuyên Liệu không tán đồng và đưa ra câu hỏi: “Vậy sao em còn giữ lại những thứ kia? Chỉ bởi vì thân thể không muốn xa rời?”
Thời Mông nghẹn lời, không ngờ chủ đề lại vòng trở về thế này.
Cậu bắt đầu bịa chuyện: “Lúc dọn nhà bỏ lẫn trong hành lý, quên vứt.” “Thật không?”
“… Ừ.”
“Thời Mông.” Bỗng Phó Tuyên Liệu gọi tên cậu, “Em ngẩng lên, nhìn tôi.”
Thời Mông không chịu ngẩng đầu, xong bị bàn tay ấm áp mạnh mẽ kia nắm lấy cằm, bẻ thành tư thế mặt đối mặt.
Thời Mông đành phải nhắm mắt lại.
Sau đó, cậu nghe thấy Phó Tuyên Liệu dùng thanh âm rất khẽ rất gần gọi cậu, thở dài, và hỏi cậu: “Thời Mông, thừa nhận vẫn còn thích, khó khăn đến thế sao em?”
Thanh âm kia rất nặng, trong đó có mỏi mệt, có khổ sở, có đau thương dày đặc đến độ sắp đè sập người ta.
Là một loại bất lực, cũng là lần đầu tiên Phó Tuyên Liệu để lộ tâm tình tiêu cực trước mặt cậu trong khoảng thời gian này.
Thời Mông không nhìn thấy, nên coi như không nghe thấy, mãi đến khi ngửi thấy một mùi khét quái dị, cậu không thể không mở to mắt.
Từ lúc cởi áo ra định khoác thêm cho cậu trên đường ban nãy, dù bị kháng cự nhưng Phó Tuyên Liệu cũng không mặc lại áo khoác, mà vắt lên khuỷu tay.
Bởi vậy bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, tay Thời Mông vô thức chắn trước người, khiến tàn thuốc chưa được dập xuyên qua lớp vải kia, đâm thẳng vào ngực anh.
Dời ra chỗ khác đã không kịp nữa rồi, tàn thuốc đốt chiếc áo sơ mi kia thành một cái lỗ, khói đen lượn lờ. Cái lỗ sâu hút, hình như đã thủng đến tận da thịt, có thể đoán được rằng nó sẽ lành lại thành một vết sẹo tròn, đỏ sẫm trong tương lai gần.
Tựa như một hình xăm không thể thay đổi, một dấu vết mà miễn là khi còn sống thì vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Nhịp tim của Thời Mông tăng lên, hô hấp tạm ngừng vì cảnh tượng cậu nhìn thấy, còn người bị bỏng thì dường như không quan tâm, hoặc chậm chạp không kịp cất tiếng, chỉ hơi cau mày vì cảm giác khó chịu về mặt sinh lý.
Thấy Thời Mông bị dọa đến mức không nói được gì, Phó Tuyên Liệu bước tới nắm chặt cổ tay Thời Mông, không để cậu lộn xộn nữa: “Cẩn thận bỏng tay.”
Tiếc là không có sức thuyết phục, vì trên tay anh đã có hai vết sẹo do thuốc lá, Thời Mông đã nhìn thấy từ lâu, khi anh mới vừa tới Tầm thành.
Cuộc vùng vẫy giãy dụa cuối cùng của Thời Mông, đến tận bây giờ mới có dấu hiệu sụp đổ.
“Anh không sợ à?” Cậu cảm thấy trọng lượng toàn thân đang trượt hết xuống dưới, khô héo thối rữa, “Những gì tôi từng làm, anh cũng quên hết rồi sao?”
Thời Mông vừa nói, vừa nghĩ thầm, kỳ quặc thật đấy, những lời này thế mà lại từ cậu mà ra. Đáng lẽ nên bị dọa cho chạy, đáng lẽ không nên ở lại tới giờ, càng không nên bị tổn thương thế nữa.
Có lẽ đã nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cậu, Phó Tuyên Liệu nhìn về phía Thời Mông, giọng điệu vẫn kiên định như cũ: “Tôi nên hỏi em có sợ hay không mới đúng.”
“Tôi đã nói rồi, trước kia là em điên, bây giờ đổi thành tôi.” Anh không còn cẩn thận chậm rãi sắp xếp câu chữ nữa, mà hỏi thẳng, “Em lây bệnh điên cho tôi mất rồi, phải làm sao đây?”
Thời Mông ngốc ngốc ngẩng đầu lên, đụng vào cặp mắt tràn đầy tơ máu nhưng vẫn vương ý cười của Phó Tuyên Liệu.
Giống hệt nhiều năm về trước, chỉ một thoáng đã dắt cậu hãm sâu.
Trời khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa, sương lạnh bốc khỏi mặt đất, khiến người ta có ảo giác như đang đặt mình vào giữa đại dương mênh mông.
Trong lúc hoảng hốt, Thời Mông lặp lại một cách máy móc: “Phải làm sao… đây?”
Mà chờ đợi cậu, là một câu tỏ tình mà đến trong mơ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Phó Tuyên Liệu nhìn Thời Mông, chỉ nhìn Thời Mông, chăm chú không để ý đến bất kỳ thứ gì khác.
Anh nói: “Tôi yêu em.”
Sau đó đưa ra biện pháp giải quyết duy nhất, “Cho nên, tôi muốn em cũng yêu tôi.”