Mưa Bóng Mây - Dư Trình

Chương 58



Quay lại chỗ ở, đồ bị vứt trên mặt đất đã không còn ở chỗ cũ.

Lúc ở cửa Meo Meo đang dùng móng vuốt gảy nghịch vỏ hạt dẻ trên đất, nhìn thấy người đi phía sau Thời Mông là nó chạy phắt lên lầu như thể gặp quỷ.

Lực chú ý của Thời Mông tập trung toàn bộ ở chiếc hộp kia, cậu bước tới nhặt nó lên. Gốc tường vi vốn mềm oặt đã bị mèo chà đạp đến mức không thẳng lên nổi, vỏ hạt dẻ dính bụi bẩn, cậu cầm lên thổi thổi.

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, mới nhớ ra có người sau lưng, động tác trên tay dừng lại, Thời Mông lúng ta lúng túng đậy nắp lên, xoay người với ý đồ xài lại chiêu cũ, chuồn lẹ.

Lúc bị Phó Tuyên Liệu giữ chặt cánh tay, cậu còn tưởng lại bị vây nhốt, lại bị gặng hỏi dù bản thân cậu không hề muốn, nhưng Phó Tuyên Liệu chỉ dắt cậu, đưa cậu tới cửa phòng vệ sinh.

“Tắm nước nóng trước đi đã.” Phó Tuyên Liệu nặn nặn đầu ngón tay lạnh buốt của cậu, “Tôi đi nấu gì đó cho em.”

Thời Mông cố giữ lấy phòng tuyến nghiêm ngặt cuối cùng, mượn cớ tắm rửa để chạy trốn.

Hơi nước bịt kín không gian, khiến người đứng trong đó có cảm giác mơ hồ không chân thật.

Cho đến tận bây giờ, mọi thứ xảy ra trong ngày hôm nay đều ly kỳ quá mức.

Ly kỳ đến nỗi cậu không kịp phản ứng, đang lúc mê man lạc đường trong giấc mộng, cậu nâng tay sờ lên ngực, sờ thấy vết sẹo nhô ra sau khi phẫu thuật kia mới xác nhận mình vẫn là mình, nhịp tim vẫn quy luật như cũ, bấy giờ mới bình tĩnh lại.

Tắm xong đẩy cửa ra, như dự đoán, Phó Tuyên Liệu vẫn chưa đi, áo sơ mi đã cởi mấy cúc, anh đang cúi đầu nhìn vết sẹo bỏng do tàn thuốc mới toanh trước ngực, như đang nghĩ ngợi xem nên xử lý như thế nào, biểu cảm hơi phiền não.

Nghe thấy tiếng động, vội vàng khép vạt áo lại, sợ dọa Thời Mông, anh quay sang hỏi cậu: “Tắm xong rồi hả? Có muốn ăn chút gì đó không?”

Trong nhà có gì ăn được không ai biết rõ hơn Thời Mông.

Bởi vậy nhìn thấy Phó Tuyên Liệu bỏ qua hết đống đồ ăn sẵn trong tủ lạnh cùng cơm rang còn dư từ tối hôm qua, mà chọn rã đông cánh gà, làm hai đĩa đồ ăn bằng cách chế biến kỳ quái, Thời Mông mím mím môi, không nói nên lời mất một lúc.

Phó Tuyên Liệu đẩy đĩa lại gần cậu: “Em nếm thử xem, cánh gà kho coca.”

Dùng đường cũng được, nhưng anh lại dùng hết một lon nước có ga.

Tiếp đó lại đẩy tiếp một đĩa khác lên: “Cánh gà phủ snack chiên, vừa giòn vừa đậm vị.”

(*) 可乐鸡翅 – Cánh gà kho coca

薯片鸡翅 – Cánh gà phủ snack chiên

Trong bếp cũng có vụn bánh mì, nhưng anh lại đi nghiền nát một gói snack, không hề ngại phiền phức.

Có lẽ cũng biết ý đồ của mình quá rõ ràng, đã thế còn là nịnh bợ mượn hoa hiến Phật, Phó Tuyên Liệu bất chấp tất cả: “Hai món thôi… Mặc quân chọn lựa.”

Thời Mông chưa bao giờ gây khó dễ cho cái dạ dày của mình, cậu gắp một cái cánh lên cắn thử, hương vị thật sự không tệ.

“Tôi học mẹ làm.” Phó Tuyên Liệu hiểu biểu cảm của cậu dù chỉ là khẽ nhúc nhích, phấn khởi nói, “Nếu em thích, sau này tôi sẽ thường xuyên làm cho em.”

Thời Mông không lên tiếng, yên lặng ăn hết một cái cánh gà.

Cơm nước xong xuôi, Phó Tuyên Liệu đưa cốc nước tới rất kịp thời, nhân tiện hỏi: “Ngày mai có kế hoạch gì chưa?”

“Xem triển lãm tranh.” Thời Mông đáp. “Vậy thường xuyên đi với em…”

“Tôi có hẹn.” Không để Phó Tuyên Liệu nói xong, Thời Mông nói tiếp, “Đồ ăn vặt kia cũng là mua cho cậu ấy.”

Phó Tuyên Liệu tức tối: “Cậu ta có ý đồ với em…” “Vậy còn anh?” Thời Mông hỏi, “Anh không có à?” “Đương nhiên là không, tôi chỉ là thích…”

Lúc này là tự Phó Tuyên Liệu im lặng, vì anh nhớ đến chuỗi sự cố do 10% cổ phần gây ra.

Nhưng Thời Mông đã hiểu rõ chiêu thức của anh, nắm giữ đường đi nước bước của anh, không đợi anh kịp phản ứng cậu đã chiếm hết những nước cờ đầu.

“Thích tôi?” Thời Mông cười lạnh, đập nát chút ít dịu dàng vất vả lắm mới gom góp lại được, “Sao tôi vẫn nhớ anh đã từng nói, vĩnh viễn không bao giờ thích tôi cơ mà?”

Như bị một chiếc chuông dộng vào đầu, cùng với đó là tiếng boong boong oanh tạc, bấy giờ Phó Tuyên Liệu mới chợt hiểu nguyên nhân mà Thời Mông không chịu tin, hoặc có thể nói đây chính là chỗ gút mắc quan trọng nhất.

Thời gian không chờ đợi một ai, đuổi theo Thời Mông lên trên lầu, một giây trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, một tay chống vào cánh cửa, một tay túm được người chạy còn nhanh hơn cả thỏ kia, mượn ưu thế chiều cao và thể lực để nhốt người giữa hai cánh tay.

“Xin lỗi.” Anh nói với Thời Mông, “Tôi xin lỗi, tôi vẫn luôn không biết… đó là em.”

Khí lạnh đêm đông mang từ bên ngoài vào nhà tựa như vẫn còn, cho nên vừa tiếp xúc với thứ gì đó ấm áp là Thời Mông run rẩy giật bắn mình.

Đẩy ra bằng cả hai tay, giãy dụa cả cơ thể, nhưng vẫn không giãy ra được, sau lưng chính là vách tường. Thời Mông cắn môi, sóng nội tâm mãi mới vuốt phẳng được lại một lần nữa trào lên bốn phía.

“Vốn dĩ anh không biết.” Tuy rằng đã từng nói, nhưng Thời Mông không nhịn được vẫn phải lặp lại, “Cái gì anh cũng không biết.”

Giọng nói không chút sức lực khiến tim gan Phó Tuyên Liệu cũng như nhũn ra theo, sau đó là nỗi chua xót dài dằng dặc.

Vừa nãy sau khi vào nhà, anh mới nhớ ra, chiếc hộp giấy màu xanh lam chất đầy kỉ niệm kia chính là hộp đựng quà anh dùng vào đêm Giáng Sinh 9 năm về trước.

Mà món quà được treo trên cây thông Noel này là để tặng Thời Mộc. Cuối cùng Thời Mộc lấy chiếc đồng hồ bên trong, vỏ hộp vô dụng bị vứt vào thùng rác lại được Thời Mông nhặt lên, nâng niu đến tận bây giờ.

Phó Tuyên Liệu cực hận chính mình khi đó, cũng hận chính mình sau này rõ ràng đã nghi ngờ nhưng không chịu hỏi cho ra nhẽ.

Anh lặp đi lặp lại lời “Xin lỗi”, anh nghiêng người về phía trước, dán vào hai gò má của Thời Mông, truyền nỗi áy náy cùng độ ấm sang.

“Bây giờ, tôi biết rồi.” Thanh âm của Phó Tuyên Liệu bất giác mang theo run rẩy, vì những lần động lòng đã lỡ, vì sự đui mù của chính mình, “Tôi biết là em, tôi thích em, tôi yêu em.”

Nhưng anh càng thổ lộ, càng khiến Thời Mông sợ hãi. Như nhổ bật gốc cái cây đã trồng trong lòng cậu mấy chục năm, bên dưới là lớp bùn đất nát rữa từ lâu, từng giọt từng giọt tưới đẫm hèn mọn và tuyệt vọng của cậu.

Hai tay Thời Mông đè bả vai Phó Tuyên Liệu lại, cậu dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra một khoảng, sau đó trợn tròn mắt, như muốn nhìn tận mắt tấm lòng của anh.

“Anh nhìn cho rõ, tôi là ai.” Trốn không thoát vậy thì lấy cứng chọi cứng, Thời Mông tiện tay xé rách một vết thương khác, “Tôi không phải Mộc Mộc của a…”

“Em là Thời Mông.” Không chút do dự, Phó Tuyên Liệu khóa chặt ánh mắt vào người trước mặt, thốt ra tên cậu, “Em là Thời Mông, bảo bối của tôi… Bé nấm nhỏ của tôi.”

Nước trong vũng đầm u tĩnh nơi đáy mắt chợt cuồn cuộn, Thời Mông há to miệng, thảng thốt không nói nên lời, mãi lâu sau mới cất tiếng khàn đặc: “Thế nhưng anh nói, tôi không xứng.”

Lại xé thêm một vết, máu me đầm đìa.

Lời tổn thương đau thấu tim được thuật lại nguyên vẹn từ miệng Thời Mông quả thực khiến Phó Tuyên Liệu càng cảm nhận trực tiếp và rõ rệt khi trước bản thân mình khốn nạn đến nhường nào.

Đây không thể dùng “tồi tệ” hoặc “quá đáng” để miêu tả qua loa nữa, cũng không thể nào dùng hai chữ “hiểu lầm” sơ sài để tẩy trắng cho bản thân. Đó là một con dao sắc nhọn, xuyên qua lồng ngực gầy gò của Thời Mông, thêm một nhát chí mạng vào trái tim vốn đã có trăm ngàn lỗ hổng của cậu.

Đâm quá sâu, nhổ không ra, cầm không được máu, chỉ có thể ôm lấy cậu, để con dao đó cũng chọc vào ngực anh.

Phó Tuyên Liệu nắm lấy cánh tay Thời Mông, kéo về phía mình, ôm chặt cậu vào lòng.

“Là tôi không xứng, tôi mới không xứng.”

Cuối cùng thì con dao kia cũng xiên thủng Phó Tuyên Liệu. Thế nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều, những gì anh nợ Thời Mông không chỉ là nhiêu đó.

Anh hoang mang tự tìm cách cho bản thân, “Tôi nên trả lại cho em, tôi phải trả lại cho em thế nào đây…”

Thời Mông thở dài, cười một tiếng, hình như cũng cảm thấy mình khó chiều, đến thế rồi mà vẫn ngoan cố, dù người ta đã nói hết lời nhưng vẫn không chịu nghe không chịu tin.

“Có phải anh đang nghĩ, người này sao mà phiền phức thế, nếu lúc trước thà chết quách đi thì hơn…”

Thân thể chấn động kịch liệt, Phó Tuyên Liệu gắt: “Không phải!”

Anh thở gấp vài hơi, vô cùng sợ hãi giả thiết này trở thành sự thật: “Em không phiền phức, không phiền phức chút nào cả, em rất vất vả, rất vất vả mới sống sót, là tôi hại em.”

“Anh không hại tôi.” Giọng Thời Mông bình tĩnh lạ thường, “Đường là tôi chọn, anh cũng nói rồi, sống chết là của tôi, không liên quan gì đến anh.”

Hệt như bị túm quay trở lại buổi chạng vạng mưa như trút nước ấy, cửa sổ sát đất bị nước mưa xối ướt nhẹp, cái lạnh ngấm vào cơ thể, Phó Tuyên Liệu trơ mắt nhìn mình nhận cuộc gọi đến từ Thời Mông, cho rằng đầu dây bên kia lại chơi trò uy hiếp dở hơi nào đó, ngón cái đặt sẵn trên nút cúp máy không chút do dự.

Tiếng mưa rơi dừng lại, Phó Tuyên Liệu vươn tay, muốn đoạt lấy chiếc điện thoại vẫn có thể liên lạc với Thời Mông kia.

Thế nhưng không thể quay lại quá khứ, cũng như không thể cứu vãn chuyện cũ và tổn thương.

Vừa lội ra khỏi hồi ức đau đớn thê thảm, lại bị bắt bước vào vòng xoáy áy náy và hận thù không tên, Phó Tuyên Liệu mất bình tĩnh nói năng lộn xộn: “Không, chúng có liên quan đến tôi… Em còn sống, em sống rất tốt, kẻ đáng chết là tôi.”

Chắc hẳn Thời Mông sẽ không tin rằng khi nói những lời hoang đường này là anh đang quyết tâm đi chết bất cứ lúc nào.

Anh không cho rằng đây là hiến tế, cùng lắm coi như trao đổi.

Một cuộc trao đổi đồng giá, chỉ cần Thời Mông cảm thấy thỏa mãn, chỉ cần Thời Mông có thể nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Tưởng rằng cuối cùng thì cũng tìm được cách trả nợ hữu hiệu, ôm tất cả niềm tin và nỗ lực, Phó Tuyên Liệu hít sâu một hơi, lỏng cánh tay giam cầm Thời Mông đã lâu, cắn răng lui về phía sau.

“Nếu em muốn tôi chết, vậy tôi sẽ đi ngay lập…” Không thể rời đi, cổ tay bị nắm lại.

Được một lòng bàn tay hơi ẩm ướt, lạnh lẽo, thậm chí đang run bần bật giữ lại.

“Ai bảo anh đi chết?” Thời Mông hỏi.

Thanh âm ép xuống cực thấp, khiến Phó Tuyên Liệu không phân biệt được ý cậu muốn biểu đạt, rốt cuộc là chế giễu, hay là thật sự không muốn anh đi?

Thế là Thời Mông đổi sang cách trực tiếp hơn, một cái tay khác cũng vòng lên, chung sức gông cùm anh lại, ra lệnh: “Không cho phép đi.”

Ngữ khí bá đạo lâu rồi không gặp, trong lúc ngơ ngác, Phó Tuyên Liệu tưởng rằng Thời Mông khi trước đã trở về.

Một Thời Mông sẽ dùng đủ cách để anh không chạy thoát, sẽ yêu cầu anh chỉ có thể nhìn mình, sẽ bá đạo không thèm nói đạo lý nhưng lại đáng yêu vô cùng… Và sẽ yêu anh hơn cả sinh mệnh… đã trở về.

Đến lượt Phó Tuyên Liệu không tin.

Anh chậm chạp xoay người lại, lúc nhìn thấy đôi mắt đang nhìn thẳng vào anh của Thời Mông, cõi lòng anh như cọng lông vũ bấy giờ khẽ khàng hạ cánh sau khi bị gió thổi vào khoảng không, phiêu đãng không mục đích hồi lâu.

Trước đây bất kể anh làm gì, Thời Mông luôn né tránh, cho tới giờ phút này, cậu mới chính thức bằng lòng đối mặt với anh.

Thời Mông nói “Không cho phép đi”, cố gắng hết sức trợn to mắt nhưng không thấy hung ác là bao, trong ấy là ánh nước dập dờn, là cơn lũ muốn xả đang giấu mình dưới bình yên.

Nín nhịn hồi lâu, cuối cùng hốc mắt không chịu được nữa, trước tiên nhả ra hai giọt nước mắt to như hạt đậu, để bọn chúng tuột xuống gò má.

Đây là lần đầu tiên Phó Tuyên Liệu thấy Thời Mông khóc.

Trái tim quặn đau như phản xạ có điều kiện, Phó Tuyên Liệu muốn để cậu nín khóc, muốn vươn tay lau giúp cậu, còn muốn nói em không cho anh đi vậy trước tiên anh không đi đâu cả… Nhiều việc cần làm như thế nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định xin lỗi trước.

“Tôi…”

Anh muốn nói, tôi sai rồi, em đừng khóc, nhưng chỉ kịp thốt ra một chữ, đôi môi đã được mềm mại phủ lên bịt kín.

Tay Thời Mông chẳng biết đã di chuyển đến cổ áo Phó Tuyên Liệu từ lúc nào, ra sức túm lấy hai bên cổ áo, ra sức buộc anh cúi đầu, mình thì ngửa lên dán tới, bao vây chặn đánh.

Có lẽ bị bức ép đến mức bó tay hết cách, chỉ có thể thông qua cách này để anh nuốt hết những lời rối loạn nhảm nhí về.

Tất cả đều xuất phát từ bản năng, não bộ chưa kịp đưa ra mệnh lệnh thì thân thể đã đi trước một bước.

Hấp dẫn theo bản năng, mê luyến theo bản năng, hấp thu ấm áp theo bản năng…

Và muốn anh sống, theo bản năng, chỉ vậy thôi.