Nhờ ơn mấy lời nói của Dương mà bây giờ đầu óc tôi toàn là chuyện mình thích Đăng.
Thích.
Đây là một chữ rất kỳ lạ với tôi. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tôi bị nói là thích người khác, cảm giác có chút lạ lẫm.
Nhưng hơn hết nữa, một thằng con trai mà lại thích một thằng con trai khác, nếu là Đăng thì cậu ấy sẽ có cảm giác như thế nào.
Nghĩ tới việc cậu ấy không thể chấp nhận được chuyện đó, tôi lại có cảm giác ngực mình nhói đau. Tôi biết tôi không thể chịu nổi việc cậu ấy né tránh mình hay thậm chí nhìn mình với một ánh mắt khác.
Suy nghĩ như vậy, tôi lại theo bản năng mà né tránh Đăng. Mỗi lần cậu ấy rủ đi đâu tôi lại tìm cách từ chối. Tôi sợ cậu ấy nhìn ra được điều gì đó, thế nên chỉ còn cách tránh né.
Cứ thế một thời gian, hình như tâm trạng của Đăng ngày một tệ. Ngồi bên cạnh cậu ấy, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Này, tí đá bóng không?" Hùng lân la xuống nói chuyện.
"Không rảnh." Cậu ấy vẫn đang sầm mặt.
"Mày sao đấy, cái bản mặt như bánh bao thiu thế." Hùng nhìn chằm chằm mặt cậu ấy rồi tỏ vẻ khó hiểu.
Đăng đẩy đầu của cậu ta ra, sau đó liếc sang nhìn tôi một cái. Tôi bị cậu ấy nhìn mà giật mình, vội quay đầu nhìn về phía bảng. Bị cậu ấy phát hiện là đang nhìn lén rồi.
Một lát sau tôi mới nghe thấy tiếng Đăng, "Không sao, vào học rồi, về chỗ đi."
Học liền mấy tiết, chúng tôi không nói chuyện được mấy câu. Tôi nhíu mày, cảm giác xa lạ này là do tôi tự tạo ra, vậy mà chính tôi lại cảm thấy khó chịu. Tôi ghét việc cậu ấy né tránh, cũng ghét việc hai chúng tôi trở nên ngượng ngập như thế này.
Mấy ngày này luôn duy trì tình trạng như vậy, tôi không biết Đăng cảm thấy như thế nào. Chỉ là tôi không chịu đựng được nữa.
Còn chưa để tôi suy nghĩ tiếp, chợt Đăng nắm lấy tay tôi ở dưới gầm bàn, sau đó tôi nghe được giọng nói nghiêm túc của cậu ấy, "Lát nữa chúng ta nói chuyện một chút."
Giọng điệu của cậu ấy rất nghiêm túc, cậu ấy không cho phép tôi tìm cớ để thoái thác. Tôi bất giác gật đầu, bàn tay cứng đơ để mặc cậu ấy nắm.
Đăng cũng không nắm lâu, thấy tôi gật đầu đồng ý thì liền thả ra. Chút ấm áp bay mất khiến tôi hơi lưu luyến.
Sau khi giờ học kết thúc, tôi nán lại cùng tốc độ với Đăng. Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, tôi thấy hơi hồi hộp, tự hỏi không biết cậu ấy muốn nói điều gì.
Đăng không kiêng dè ai mà kéo tay tôi đi ra bên ngoài. Thấy chúng tôi như vậy, Hùng từ đằng sau huýt sáo rồi nói, "Gì mà gấp gáp thế, muốn ôm hôn thì về nhà chứ đừng làm ở đây nha."
Sau câu nói của Hùng, đám kia lập tức bật cười.
Tôi thấy hơi nóng mặt, muốn giãy khỏi cái nắm của cậu ấy một chút. Thế nhưng trên tay lại tăng thêm lực nắm, kiên quyết không thả tôi ra.
Hai thằng con trai nắm tay nhau rồi lại dắt nhau đi như thế này, đúng là hình ảnh kỳ lạ.
Cũng may Đăng không kéo tôi đi đâu xa, chỉ đến cái hành lang vắng mà thường học sinh ít khi tới đó. Sau khi đến nơi, cậu ấy vẫn không chịu buông tay ra.
Đăng quay đầu nhìn tôi chăm chú một lát, mắt đối mắt tôi rồi hỏi, "Tôi làm gì khiến cậu phật lòng hả?"
Nghe cậu ấy hỏi thẳng như vậy, tôi lập tức bối rồi lắc đầu.
"Cậu nói thật đi, nếu tôi sai ở đâu thì tôi sẽ sửa ngay." Đăng tiến lại gần.
"Không có, cậu không làm gì cả." Tôi lại lắc đầu.
Tôi cúi đầu nên không biết vẻ mặt Đăng bây giờ như thế nào, chỉ có cảm giác bàn tay tôi bị siết chặt lấy.
"Nếu như không có việc gì, tại sao dạo gần đây cậu cứ né tránh tôi vậy?"
Tôi mím môi, không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Thấy tôi không đáp lại, Đăng liền nói tiếp, "Cậu nói lý do được không? Tôi không thích việc cậu cứ né tránh tôi như vậy."
Nghe câu này, tim tôi thịch mạnh một cái rồi lập tức tăng tốc. Tôi biết cậu ấy không có ý gì, thế nhưng trái tim bướng bỉnh vẫn cứ đập liên hồi như thế đấy.
"Huy, nói cho tôi." Đăng đẩy đầu tôi lên, bây giờ tôi mới thấy rõ được vẻ mặt của cậu ấy.
Gương mặt cậu ấy nhăn lại, có chút nóng nảy và vội vã nhìn tôi.
"Tôi, tôi..." Lời nói của tôi bị kẹt cứng, nói cái gì được chứ, tôi có thể nói cái gì bây giờ.
"Hay là do tôi bảo cậu không nên tự tiện thích người ta? Tôi, tôi chỉ cảm thấy không nên thích người khác nhanh quá mà chưa tìm hiểu thôi." Đăng sầm mặt nói nhanh.
"Không phải chuyện đó, tôi không thích cô gái nào cả!" Tôi vội vàng phân bua, không muốn cậu ấy phải hiểu nhầm thêm nữa.
"Thật sao?" Sắc mặt cậu ấy tươi lên trông thấy.
Tôi gật đầu.
"Vậy lý do cậu mấy ngày này né tránh tôi là như thế nào, còn tin nhắn bạn cậu gửi nữa. Không phải cậu đang thích ai sao?" Đăng vừa mới tươi tỉnh lại bắt đầu sa sầm mặt mũi.
Nhìn thấy vẻ mặt lúc lên lúc xuống của cậu ấy, chợt trong đầu tôi loé lên một suy nghĩ táo bạo. Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi lại cậu ấy.