Câu hỏi của tôi khiến Đăng bối rối, cậu ấy mấp máy môi nhưng lại không thốt ra được âm thanh gì.
Tôi biết hỏi câu này vào thời điểm này khá khó xử, thế nhưng chính bản thân tôi cũng không muốn bản thân phải né né tránh tránh nữa. Mặc dù tôi biết có nói ra thì vẫn khó xử như thường.
Đăng nhìn sang hướng khác, hai tay buông thõng. Tôi không biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì, tôi chỉ biết rằng trái tim mình đang đập liên hồi vì hồi hộp.
Nếu như cậu ấy trả lời "Không phải" thì làm sao bây giờ? Tôi không dám tưởng tượng đến tâm trạng của mình khi đó.
"Tôi..." Đăng ấp úng, chính bản thân cậu ấy cũng chẳng biết rằng biểu cảm trên mặt cậu ấy đang rất rối rắm.
Thấy cậu ấy khó xử như vậy, không hiểu sao tôi lại cảm thấy có một chút hy vọng. Nếu như cậu ấy không có cảm giác thì cậu ấy đã trả lời ngay rồi đúng không?
"Cậu ghét việc tôi thích người khác phải không?" Tôi hít sâu một hơi, hai bàn tay siết chặt rồi lấy can đảm hỏi lại.
"Tôi chỉ..." Đăng bắt đầu luống cuống.
"Ghét hay không, chỉ một câu thôi mà." Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy.
Đăng lắc đầu, "Tôi không biết nữa, tôi, tôi..."
Tôi nắm lấy vai Đăng, ép cậu ấy nhìn thẳng vào mình.
"Vậy nếu tôi bảo tôi thích người khác, cậu cảm thấy thế nào? Cậu nói thật đi."
Vai vế lập tức bị đảo lộn, từ việc tôi bị Đăng kéo đi ép hỏi trở thành tôi khiến cho cậu ấy bối rối. Đăng nhìn thẳng vào mắt tôi, có lẽ tôi gặp phải ảo giác rồi nên mới cảm thấy tình cảm ở trong đó.
"Tôi không biết nữa, tôi không biết chuyện này có phải là bình thường hay không. Khi nghe cậu bảo cậu đang thích người khác, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ tới việc đó, sau đó lại tưởng tượng cậu với cô gái kia hẹn hò với nhau, tôi liền cảm thấy khó chịu." Đăng như hạ quyết tâm, nói một tràng dài.
Từng câu từng chữ cậu ấy thốt ra khiến trái tim tôi đập mạnh, tôi cảm giác vành tai mình nóng rực, câu thổ lộ vô thức ấy lại khiến tôi rung động hơn bao giờ hết.
Có lẽ Đăng cũng thấy gương mặt đỏ rực của tôi, cậu ấy hơi nghiêng đầu ho khan một cái. Tôi trông thấy vành tai kia cũng dần đỏ theo.
Hai đứa chúng tôi cứ như một đôi gà bông lần đầu tiên biết đến chuyện yêu đương vậy, ngây thơ không biết nên làm cái gì.
"Cậu cảm thấy hai người con trai yêu nhau như thế nào?"
Đăng rũ mắt nói thật, "Có hơi kỳ lạ, thế nhưng nếu là với cậu thì..."
Cậu ấy không nói hết, thế nhưng câu nói bỏ lửng kia đã bày tỏ hết cả. Tôi mím môi kiềm chế khoé môi đang có xu hướng cong dần lên, nhỏ giọng hỏi tiếp.
"Vậy cậu có muốn thử không?"
Tôi không nói rõ là thử cái gì, thế nhưng tôi tin chắc là Đăng hiểu rõ ý của tôi.
Đột nhiên Đăng vươn tay nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đan chặt lấy từng ngón tay. Tôi khẽ run nhẹ, sau đó thả lỏng để cho cậu ấy nắm chặt.
Mãi một lúc sau, tôi liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của cậu ấy.
"Được."
Tôi mím môi, cười không thành tiếng, đuôi mắt cong cong nhìn cậu ấy. Đăng có hơi ngẩn người ra, sau đó nhân lúc không có ai, cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi một cái.
"Lúm đồng tiền của cậu đáng yêu lắm, sau này cứ cười với tôi như vậy nhé." Vành tai cậu ấy ửng đỏ lên trông thấy, thế nhưng vẫn nở một nụ cười rất tươi.
Tôi có hơi giật mình vì hành động đột ngột này của Đăng, nhưng lại không có cảm giác khó chịu nào. Trái lại, tôi cảm thấy mấy chuyện như này thật thoải mái.