Mùa Hạ Chớm Nở

Chương 20



Sáng sớm, mọi người tập trung đông đủ ở trường. Tất cả đều có vẻ hồ hởi dù phải dậy sớm, mỗi người ai nấy đeo trên lưng mình một chiếc túi to đùng.

Tôi được mẹ chở tới, theo sau đó là Đăng. Sáng sớm mẹ tôi đã nhồi cho tôi một đống thức ăn kèm nước uống rồi, tôi cũng chỉ có thể nhận lấy trong sự bất lực.

"Muốn ăn gì không?" Đăng đi cạnh tôi, mở miệng hỏi.

Tôi lắc đầu ngáp một cái, "Tôi chỉ buồn ngủ thôi."

Không biết mọi người lấy năng lượng ở đâu ra lúc năm giờ sáng chứ tôi thì chỉ thấy hai mắt díp lại với nhau. Tiếng lớp trưởng hô to kêu gọi tập hợp, mỗi lớp sẽ có một xe riêng, chúng tôi xếp hàng lần lượt đi vào.

Tôi và Đăng chọn ghế ở gần cuối, sau khi cất hết đồ đạc thì ngồi vào chỗ.

"Các em ổn định vị trí!" Cô chủ nhiệm cầm một cái loa nhỏ hô lên.

Chờ cho tất cả mọi người đều ngồi xuống hết rồi cô mới quay sang nói chuyện với bác tài xế. Đúng sau giờ đoàn người xuất phát.

Lúc xe chạy tôi lại càng buồn ngủ hơn, mặc cho mọi người đang nói chuyện rôm rả. Tôi chống tay lên cửa kính, nghiêng đầu tựa vào đó.

"Buồn ngủ hả?" Đăng dịch lại gần tôi.

"Ừm." Tôi gật đầu.



"Vậy thì tựa vào vai tôi mà ngủ." Nói xong cậu ấy đẩy đầu tôi sang phía cậu ấy. Bờ vai Đăng rắn chắc chứ không phải toàn xương xẩu, vậy nên tựa vào rất thoải mái.

Hơi thở quen thuộc khiến tôi dễ dàng thả lỏng cơ thể, tôi tựa người vào Đăng rồi chậm rãi nhắm mắt lại. Giấc ngủ của tôi hơi chập chờn, thỉnh thoảng tôi có cảm giác có một bàn tay đang xoa nhẹ lên đầu tôi, bảo tôi ngủ tiếp đi. Thế là tôi lập tức thiếp đi ngay.

Tôi tỉnh lại khi cả lớp đang cùng nhau hát bài gì đó. Tựa mãi vào một bên khiến cổ của tôi bị tê nhức khó chịu, tôi đưa tay bóp lấy khiến cho Đăng để ý.

"Không ngủ nữa à?" Cậu ấy hỏi nhỏ.

"Hết buồn ngủ rồi." Tôi lắc đầu, rồi lại nói tiếp, "Đau."

Tôi chỉ cho cậu ấy chỗ vai bị nhức của mình, Đăng liền đưa tay qua bóp giúp. Bàn tay cậu ấy vừa to vừa mạnh, bóp rất dễ chịu.

"Mọi người muốn bài gì tiếp nào?" Lớp trưởng cầm luôn loa của cô để nói.

Tất cả liền nhao nhao.

"Sắp đến nói chưa?" Tôi ngó qua cửa sổ, toàn những cảnh vật lạ lẫm.

"Chắc là sắp đến rồi, nãy giờ đã hơn hai tiếng." Đăng vừa xoa bóp vai cho tôi vừa trả lời.

Nghe thấy thế tôi liền ngạc nhiên, "Hơn hai tiếng á? Tôi ngủ lâu thế sao?"

Không thể ngờ được là tôi lại có thể ngủ dài như vậy, nếu như lớp không ồn ào hát hò thì có khi tôi còn ngủ tiếp được.

"Ừ, cậu ngủ say như chết ấy." Đăng cười xoa tóc tôi.

"Ô Huy tỉnh rồi à, nãy giờ ông ngủ bỏ lỡ bao nhiêu chuyện hay." Nhìn thấy tôi ngồi thẳng người, Tú từ phía sau ló đầu lên.

Tôi ngáp một cái, hỏi lại, "Chuyện gì?"

"Mấy chuyện vớ vẩn của chúng nó thôi." Đăng chẳng thèm nể nang.



"Có mày vớ vẩn ấy." Nam đạp lên chân cậu ấy một cái.

"Mà bọn mày, sắp đến nơi chưa vậy?" Thằng Hùng cũng quay xuống nói chuyện.

"Thấy trên định vị thì sắp rồi, chắc tầm mười phút nữa thôi." Tú nhìn điện thoại rồi nói.

Đúng như dự đoán, mười phút sau xe liền đi chậm lại, sau đó đỗ ở hầm, đồng thời lúc đó loa thông báo liền vang lên.

"Tất cả các em xuống xe, tập hợp thành hàng!"

Chúng tôi xếp hàng đi ra bên ngoài, khu cắm trại ở ngay gần đây. Ở đây người ta làm riêng thành một khu lớn để mọi người có thể tới cắm trại qua đêm, vậy nên khung cảnh rất yên bình. Lần đầu tiên tôi được tham gia thú vui này, vậy nên không thể tránh khỏi cảm giác háo hức.

Ban nãy ở trên xe được ngủ đủ giấc nên bây giờ tôi có tâm trạng tận hưởng cảnh quan hơn. Bãi cỏ xanh được chăm sóc kỹ càng, gió thổi nhè nhẹ luồn vào tóc mai sảng khoái đến lạ. Tôi vui vẻ hít một hơi thật sâu.

Đăng đứng đằng sau vươn tay bóp lấy tay tôi, "Vui đến vậy à?"

Tôi nắm tay cậu ấy một cái rồi thả ra, gật nhẹ, "Ừm, hiếm khi mới được như vậy."

Chúng tôi được hướng dẫn viên hướng dẫn cách dựng lều, Đăng vừa nghe theo vừa làm thoăn thoắt, còn tôi chỉ biết đứng bên cạnh ôm đồ.

"Cậu từng dựng lều rồi à?" Tôi thắc mắc.

"Ừa, trước nhà tôi cũng đi cắm trại vài lần, ba tôi dạy mãi thành biết thôi." Cậu ấy gật đầu.

Có lẽ con trai khi lao động thì sẽ có một sức hút cực kỳ đặc biệt, tôi nhìn cậu ấy một cách chăm chú, tự cảm thấy bạn trai mình đẹp trai quá đỗi.

Đúng vậy, cậu ấy là bạn trai của tôi.

Khác với Đăng, mấy bạn nữ không được nhanh nhẹn như thế, chỉ có thể chạy sang cầu cứu nhờ giúp đỡ.

"Cậu vào ngồi thử đi, tôi đi giúp các bạn kia một chút." Đăng kéo tôi vào bên trong, nhân lúc không ai để ý bèn hôn lên trán tôi một cái.

Tôi giật mình ngẩn tò te nhìn cậu ấy vẫy tay cười tươi. Người này luôn thích chơi kiểu đột kích như vậy, mỗi tội tôi cũng không ghét.

Sau khi dựng xong lều cũng đã quá giờ trưa, mọi người bèn ăn tạm gì đó để chờ đến tối nướng thịt. Mấy đứa lớp tôi mang đủ loại đồ ăn theo, từ đồ ăn vặt cho đến đồ ăn sống, có vài đứa còn lén mang bia tới.

Tôi và Đăng bị thằng Hùng dúi cho hai lon, sau đó nó còn cười nói thầm, "Mãi là anh em."

Tôi cầm lon bia lại nhớ đến lần say kia, lúc đó cũng may chỉ nói mấy lời xấu hổ với Đăng thôi chứ không làm mấy trò điên khùng.

"Nếu bị phát hiện sẽ bị mắng mất." Tôi nhìn lon bia trên tay.

"Uống lén thì không sao đâu mà." Đăng cười kéo tôi lại gần.

"Cậu hào hứng cái gì đấy?"

Cậu ấy cười hì hì ghé vào tai tôi rồi nói, "Tôi muốn thấy cậu say một lần nữa."

Nghe vậy tôi liền lườm cậu ấy, "Chưa đủ xấu hổ à."

"Không hề, cậu đáng yêu lắm." Đăng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của tôi, truyền hơi ấm vào đó.