Đến tối, chỗ cắm trại lại càng náo nhiệt hơn. Chúng tôi tụ tập ngồi lại với nhau rồi chơi đủ loại trò chơi. Cũng không biết là do ai đề nghị trò thật hay thách mà cả đám lập tức xúm lại tìm một chai thuỷ tinh rỗng, sau đó ngồi xếp thành vòng rồi để chai thuỷ tinh đó ở giữa.
Lượt quay đầu tiên trúng ngay thằng Hùng, người ra điều kiện chính là một cô bạn tên Thuý trong lớp tôi.
"Chọn thật hay thách?"
"Xời, tao chọn thách." Hùng ưỡn ngực tự tin.
"Được lắm." Nam kêu lên.
Thuý lập tức nở một nụ cười tà ác, mở miệng nói ra điều kiện, "Vậy thì tôi thách ông đứng trước thầy cô nhảy một bài."
Có điều Hùng cũng không phải là một tên vừa, nó không hề do dự mà chạy lại chỗ thầy cô ngay. Da mặt này chắc cũng phải đắp được chục lớp rồi, thảo nào không thèm e dè mà chọn thách.
Lần quay tiếp theo được bắt đầu, lần lượt đều chọn thách, đủ trò quái gở lập tức được chúng nó diễn ra hết. Tôi ngồi cười nghiêng ngả, không biết chúng nó nghĩ đâu ra lắm trò thế không biết.
Chiếc bình lại được xoay tròn, nó xoay vòng một lúc rồi dừng lại, đầu nhọn lập tức chỉ về một hướng. Người xui xẻo lần này không ngờ lại là Đăng. Và người hỏi chính là lớp trưởng.
Lớp trưởng xoa tay, cười rất đê tiện, "Thật hay thách nói nhanh."
Đăng liếc nhìn ánh mắt của mọi người dồn về mình, ai nấy đều mang tâm trạng hóng trò vui. Cậu ấy cũng khẽ cười mở miệng, "Thật."
Người chọn thật đầu tiên lại chính là Đăng.
"Gì vậy chứ, ông rén đúng không?" Lớp trưởng nguýt cậu ấy một cái.
"Luật cho chọn thật với thách mà." Đăng nhún vai.
"Hỏi nó khó vào." Có người kêu lên.
"Đúng đúng, phải nói sự thật đấy." Mấy đứa khác cũng phụ hoạ theo.
Lớp trưởng nhìn Đăng một lượt từ trên xuống dưới, suy nghĩ một lúc rồi lập tức cười lên. Nụ cười này cũng không khác nụ cười đê tiện ban nãy là bao.
"Vậy thì tôi hỏi ông, người ông thích là người lớp mình có đúng không?"
Không hề hỏi có người mình thích chưa, mà trực tiếp khẳng định luôn. Như này nếu Đăng phủ nhận không thích ai trong lớp thì không sao, còn nếu thừa nhận thì tức là thừa nhận luôn đang thích ai đó. Đúng là một công đôi việc.
"Ừmmm." Đăng kéo một hơi dài, sau đó dưới ánh mắt của mấy chục người, gật đầu cái rụp.
Cả lớp lập tức ồ lên, thằng Hùng vội chạy qua túm lấy cổ cậu ấy, vặn hỏi, "Khai mau, là ai."
"Chà chà, giấu kỹ quá đó nha." Tú tặc lưỡi cười cợt.
Tôi cúi đầu cố che đi nụ cười của mình, lại bị cậu ấy lén lút khều một cái vào lòng bàn tay. Đăng vẫn bị Hùng ôm, thế nhưng lại nhìn tôi nở nụ cười.
Bạn trai như này, thử hỏi có ai không rung động không.
Đăng bị ép tra khảo một hồi, thế nhưng chẳng có thu hoạch gì hơn, "Bọn mày chỉ được phép hỏi một câu thôi."
"Mau, anh em, lần này phải quay trúng nó."
Thế nhưng có lẽ vận may cũng chỉ đến đây thôi, mấy lần sau không dính tới cậu ấy một chút nào, trái lại lại dính lấy tôi.
"Thật đi." Tôi bình tĩnh nói.
"Được, vậy ông nói xem bây giờ ông đang thích ai?" Quanh đi quẩn lại cái chủ đề tình yêu vẫn là chủ đề mà mọi người quan tâm nhất.
Tôi im lặng một chốc rồi mới trả lời, "Một người mà mọi người biết."
"Cái gì, lại nữa hả?!" Ngọc là người hỏi, cô nàng không chấp nhận câu trả lời này của tôi, "Phải nói là ai mới được."
"Bà cũng đâu bảo phải nói cụ thể đâu." Tôi mỉm cười.
"Ăn gian." Ngọc nhăn mặt.
"Hết thằng Đăng giờ lại đến Huy, bọn mày tẩm ngẩm tầm ngầm quá rồi đó." Nam nheo mắt soi đi soi lại chúng tôi.
"Anh em với nhau mà dám giấu à." Bắc cũng xen vào.
Tôi cũng chỉ biết im lặng cười.
"Bọn mày lắm chuyện quá." Đăng phẩy tay đẩy bọn nó ra chỗ khác.
Sau khi đẩy được hết đám người nhiều chuyện kia, Đăng mới ghé lại gần tôi hỏi nhỏ, "Lát nữa tách lẻ không?"
"Tách lẻ sao?"
"Ừm, hồi chiều tôi để ý thấy có một chỗ khá đẹp." Cậu ấy hạ thấp giọng.
"Được." Tôi cũng khẽ nói.
Nhân lúc mọi người đang phân tâm nói về chuyện khác, chúng tôi bèn âm thầm rút lui. Nhân trời tối, Đăng bèn lớn gan nắm tay tôi, đan hai bàn tay vào với nhau.
Cậu ấy dẫn tôi tới một vị trí cách chỗ cắm trại không quá gần. Ở chỗ này có một phiến đá lớn, mặt đá được bào nhẵn nhụi có thể ngồi xuống một cách dễ dàng, từ vị trí này có thể nhìn toàn cảnh bầu trời.
Tôi chụp một tấm rồi gửi cho Dương, lại chợt nghĩ tới cảnh khi mình chưa kịp hiểu rõ tình cảm của mình.
[Dương]:?
[Dương]: Gì đây?
[Huy]: Người yêu của tao đưa tao đến đây.
Tôi tắt điện thoại trước khi tên kia kịp khủng bố tin nhắn, ung dung thong thả cho điện thoại vào túi.
"Ngồi xuống đi." Đăng kéo tay tôi ngồi cạnh cậu ấy. Cậu ấy cảm thán, "Mãi mới thoát được đám người kia, đúng thật là."
"Thế này có tính là hẹn hò lén lút không?" Tôi bật cười.
"Tính chứ, vất vả lắm mới ở riêng với cậu mà." Đăng nghiêng đầu tựa vào tôi, bàn tay hết nắn rồi lại bóp tay tôi.
"Đừng nghịch." Tôi bị cậu ấy sờ đến nhột.
Tôi nhìn lên bầu trời sao, chợt nhớ tới thời gian đầu khi tôi đặt chân tới vùng đất này. Lúc đó ai mà ngờ được người bạn đầu tiên của tôi bây giờ lại trở thành bạn trai tôi chứ, đúng là sự đời trớ trêu.
"Nghĩ gì vậy?" Đăng chợt hỏi.
"Nghĩ tới khoảng thời gian lúc mới quen thôi." Tôi đáp.
"Cậu biết không..." Đăng nói được một chút rồi ngừng lại.
"Sao cơ?" Tôi cúi đầu nhìn cậu ấy.
Đăng im lặng một lúc rồi cười tươi, "Lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã rất ấn tượng đấy."
"Ấn tượng ư?" Tôi ngạc nhiên.
"Đúng vậy, khi mới nhìn thấy cậu, tự dưng trong đầu tôi lại hiện lên một câu." Đăng liếc mắt nhìn tôi, "Sao lại có một chàng trai đáng yêu như vậy?"
"Sao lại là đáng yêu chứ." Tôi kinh ngạc xoa mặt mình, vẫn không liên tưởng được đáng yêu ở chỗ nào.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Đăng nhổm người dậy, đặt tay lên má tôi rồi khẳng định, "Chỗ nào cũng đáng yêu hết."
Nói rồi cậu ấy cúi đầu, nâng cằm tôi lên, sau đó chậm rãi hạ xuống một nụ hôn nhẹ. Một nụ hôn nhẹ nhàng dưới luồng gió mùa hè khoan khoái.
Chúng tôi hôn nhau một cách chậm rãi, chạm vào đôi môi mềm mại của đối phương, lưu luyến không thể rời.
"Không biết chúng ta sẽ cùng nhau đi qua bao nhiêu mùa hạ nữa." Tôi nhẹ than thở.
Đăng ôm tôi vào lòng, dùng nhiệt độ của cậu ấy để nói với tôi, "Dù trải qua bao nhiêu mùa hạ, tôi vẫn bên cậu."