Mùa Hè Năm Ấy Thật Đẹp

Chương 75



Buổi sáng ở Đà Lạt rất lạnh, xung quanh sương mù giăng kín lối, Hạ Dương trở mình một cái rồi mở mắt ra. Bảo Trân bên cạnh không biết đã dậy từ lúc nào rồi, Hạ Dương xem giờ trên điện thoại, phát hiện đã muộn nên vội vàng tung chăn ngồi dậy. Vừa bước ra ngoài, trời lạnh đến mức khiến cô phải rùng mình một cái.

Mẹ của Bảo Trân vừa mới đi chợ về, nhìn thấy Hạ Dương đã thức thì đưa cho cô một túi sữa đậu nành "Con uống đi cho ấm."

Hạ Dương nhận lấy rồi mỉm cười "Con cảm ơn cô."

Mẹ Bảo Trân nói cô đừng khách sáo, sau đó chỉ đường cho cô đi đến nông trại của gia đình, Bảo Trân lúc này đang dọn chuồng cừu ở đó.

Hạ Dương dựa theo chỉ dẫn của mẹ Bảo Trân, nông trại cũng khá gần, cô đi bộ tầm mười phút thì đã tới. Vừa đến đã nhìn thấy Bảo Trân đang cầm chổi đứng  một bên nói chuyện với anh chàng nào đó. Hạ Dương trong bụng nghi ngờ, nhìn hai người họ thân thiết như vậy, chắc không phải là người yêu của nhau đi?

Bảo Trân nhìn thấy Hạ Dương đến vội lến tiếng gọi cô "Dương, ở bên này nè."



Hạ Dương mỉm cười đi về phía hai người, cô cũng lịch sự gật đầu với người con trai kia.

Bảo Trân nhanh nhẹn giới thiệu "Đây là anh Chí Khang, là bạn trai của tao." Hạ Dương hiểu ra, cô lại gật đầu với Chí Khang thêm một cái.

Bảo Trân lại quay sang nói với Chí Khang "Còn đây là Hạ Dương, bạn thân của em."

Chí Khang có khuôn mặt rất chững chạc, có thể do quanh năm đối mặt với sương gió, làn da của anh ta còn hơi sạm. Trong lúc Hạ Dương đang âm thầm đánh giá thì Chí Khang đã mỉm cười nói "Chào em."

Hạ Dương mỉm cười gật đầu "Chào anh."

Bảo Trân như nhớ ra cái gì đó, cô cười nói "Dương, mày còn nhớ anh Gia Luân không?"

Nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Hạ Dương, Bảo Trân nói tiếp "Anh Gia Luân hồi cấp ba học trên mình một lớp đó, hồi đó mày còn nói thích thầm anh ấy nữa mà."

Hạ Dương nghe đến chuyện cũ của mình, cô đỏ mặt, ho khan mấy cái ngăn lời của Bảo Trân lại "À nhớ rồi."

Bảo Trân gật đầu "Anh Gia Luân với anh Chí Khang là bạn thân đó." Cũng nhờ Gia Luân mà Bảo Trân mới quen được Chí Khang.

Hạ Dương đã lâu rồi không nhắc tới bạn cũ, ngoại trừ Bảo Trân ra cô cũng không hỏi thăm mấy người khác bao nhiêu. Vừa nghe Bảo Trân nói xong cô liền cười "Vậy sao?"

Bảo Trân nhìn Hạ Dương một lúc, sau đó lại nói "Anh Gia Luân có mở một quán cà phê ở gần đây, hay là bọn mình qua đó chơi đi."

Chí Khang tất nhiên không có ý kiến gì, dù sao Gia Luân cũng là bạn thân của anh. Hạ Dương nhìn nét mặt của Bảo Trân, cũng không biết cô có ý gì, chỉ tò mò hỏi "Mày dọn chuồng xong rồi sao?"

Bảo Trân cầm chổi quét quét "Xong rồi, xong rồi, chờ tao cho cừu ăn cái nữa là đi được."

Hạ Dương có thể nói là lần đầu nhìn thấy Bảo Trân ham vui đến như vậy, lúc trước cô còn tưởng cô bạn này khá là rụt rè và hướng nội, không ngờ mấy năm không gặp đã nhiệt tình như vậy rồi. Hạ Dương cũng không đứng yên, cô cùng Chí Khang giúp Bảo Trân bỏ thêm rơm và thức ăn cho cừu, xong xuôi mọi thứ cả ba người mới bắt đầu rời đi.

Khu vực của Bảo Trân ở cũng coi như là gần khu trung tâm, ngoại trừ đồi núi còn hơi nhiều ra, xung quanh cũng đã được khai thác làm nơi du lịch, xây homestay hoặc là quán cà phê. Nông trại nhà Bảo Trân cũng khá lớn, ngoại trừ nuôi cừu còn có nuôi lợn rừng, phía sau còn trồng cả vườn bông cải, bên cạnh còn có một nhà kính trồng dâu, gia cảnh cũng coi như là khá giả.

Hạ Dương là lần đầu đến đây, cô hiếu kỳ đưa mắt nhìn qua nhìn lại xung quanh, Bảo Trân cũng không rảnh rỗi, cô vừa đi vừa giới thiệu hết cái này đến cái kia cho Hạ Dương biết. Chí Khang ở bên cạnh lâu lâu lại phụ họa thêm, ba người đi bộ rẽ vào mấy cái dốc cao, cuối cùng cũng đến quán cà phê của Gia Luân mà Bảo Trân nói.

Mấy hôm nay thường có gió lớn, Gia Luân cùng với nhân viên quán mình đang gia cố lại mấy giàn che nắng phía trước, nhìn thấy ba người đến anh liền mỉm cười "Sao hôm nay đến sớm vậy?"

Nhìn thấy Gia Luân, Hạ Dương hơi hơi nghiêng đầu né tránh, dù sao cũng là người mình từng thích, đối mặt có hơi ngại ngùng. Mặc dù vậy nhưng lại không nhịn được mà liếc nhìn qua mấy cái, Hạ Dương thấy Gia Luân đang cười nói với Chí Khang, trong lòng không khỏi  thầm khen. Gia Luân vẫn thân thiện như cũ, ngày trước từng là một hot boy, nổi tiếng là người vừa đẹp trai vừa ấm áp, không chỉ riêng Hạ Dương, xung quanh còn có rất nhiều cô gái thích anh.

Có lẽ là nhìn thấy Hạ Dương hơi quen mặt, Gia Luân liền chuyển ánh nhìn về phía cô "Đây là...?"

Bảo Trân nhanh nhẹn đáp "Đây là Hạ Dương, lúc trước từng học chung thời cấp ba với em." có lẽ sợ Gia Luân không nhớ, cô nói tiếp "Anh còn nhớ con bé lớp 11 mà đầu tuần nào cũng điều hành mọi người chào cờ không? À còn có đi thi học sinh giỏi cấp quốc gia nữa, hai người có lẽ là từng đi chung đó."

Được Bảo Trân nhắc nhở, Gia Luân ngẫm lại một chút liền cười "Thì ra là học bá của lớp 11A, anh nhớ ra rồi." Bởi vì mấy năm đó Hạ Dương học rất giỏi, còn thương xuyên được cử làm đại diện cho học sinh toàn trường, nhưng tính tình cô lại có chút kiêu ngạo không có nhiều bạn bè, vì thế mọi người đều gọi cô là "nữ học bá".

Hạ Dương nghe mọi người nhắc đến chuyện xưa của mình liền cười ngại ngùng nói "Học bá gì đâu chứ? Em cũng đâu có giỏi bằng anh."  Gia Luân tuy rằng học trên họ một lớp, nhưng cũng là học sinh ưu tú, không chỉ có mấy cô gái mến mộ, các thầy cô trong trường cũng đều rất thích anh.

Bảo Trân xùy cười "Hai người định tâng bốc nhau suốt luôn sao? Mau vào trong đi, em còn muốn uống thử trà dâu tầm quán anh mới ủ nữa." Nói xong còn chớp mắt ra hiệu với Hạ Dương, sau đó kéo tay Chí Khang đi vào trong.

Gia Luân rất lịch sự, anh mỉm cười nói "Vào đi, anh cũng vừa nướng mấy củ khoai lang mật ngọt lắm."

Không biết có phải Bảo Trân muốn tác hợp cho Hạ Dương và Gia Luân không? Chỉ thấy từ đầu đến cuối cô đều tìm cơ hội để Hạ Dương ngồi cạnh Gia Luân, còn rất ngẫu nhiên mà nói bóng nói gió chuyện Hạ Dương từng thích thầm Gia Luân một thời gian.

Chờ cho Gia Luân và Chí Khang đi vào trong lấy khoai nướng, Hạ Dương liền kéo tay hỏi Bảo Trân "Mày làm cái gì vậy?"

Bảo Trân uống một ngụm nước nói "Chẳng phải lúc trước mày thích anh ấy sao? Tao nghĩ rồi, nếu mày và Gia Luân có thể đến với nhau, sau này mày có thể cũng sẽ ở đây, tao với mày vừa là bạn thân vừa là hàng xóm, không biết chừng bốn người chúng ta còn có thể kết hôn cùng một lúc." Bảo Trân ra dáng một cô gái Đà Lạt đầy mơ mộng.

Hạ Dương cảm thấy đầu mình xuất hiện vài vạch đen, cô không ngờ chỉ mới mấy năm không gặp Bảo Trân đã thành ra như thế này, cô đau đầu nói "Mày bớt suy diễn lung tung đi, mày không phải không biết hoàn cảnh của tao."

Dù nói thế nào đi nữa Hạ Dương vẫn là gái đã có chồng, tuy rằng cô rời đi nhưng giấy kết hôn vẫn còn đó, đối với pháp luật Việt Nam, cô vẫn là vợ hợp pháp của Taishi. Nghĩ đến Taishi, ánh mắt Hạ Dương liền tối lại, cô rời đi lâu như vậy rồi, cũng không biết Taishi như thế nào. Có phải hiện tại anh đang cùng Hiroko ôn lại chuyện cũ không?

Bảo Trân nhìn nét mặt của Hạ Dương, cô thở dài nói "Mày xem anh ta là chồng, nhưng anh ta có xem mày là vợ không? Với lại chỉ đăng ký kết hôn ở Việt Nam, ở Nhật Bản mày nhiều lắm chỉ được coi là một khách du lịch, muốn ở lâu thì phải xin gia hạn Visa thêm. Còn không bằng bây giờ đơn phương ly hôn, sau đó lại tìm một người tốt hơn."

Hạ Dương cười khổ "Mày nghĩ mọi chuyện đơn giản lắm chắc? Mà cho dù vậy thì tao vẫn là người đã có một đời chồng, mày nghĩ tao xứng đáng với Gia Luân sao?" Điều quan trọng ở đây chính là trong lòng cô vẫn còn yêu Taishi, dù thế nào đi nữa cô vẫn sẽ không quên được anh, như vậy đối với một người con trai khác đều sẽ không công bằng.

Bảo Trân không đồng ý "Đã ly hôn thì sao? Tao cảm thấy tình cảm vẫn là quan trọng nhất, nếu anh ấy yêu mày thật lòng thì những thứ đó đều không quan trọng."
— QUẢNG CÁO —