Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu - Vương Gia Phỉ

Chương 4: Tỏ tình dưới pháo hoa



Hạ Giác hoàn toàn không biết chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Nghiêm Mạc đã có thể tưởng tượng ra đủ thứ viển vông thế này.

Nếu biết Nghiêm Mạc có suy nghĩ phong phú như thế, Hạ Giác nhất định sẽ không yêu cầu để mình tự nấu ăn đâu.

“Trước khi xào thịt tôi thường có thói quen ướp thịt trước. Dùng xì dầu, một chút muối, bột ngô và vài lát gừng băm nhỏ là được.”

Hạ Giác rất tỉ mỉ, vừa làm vừa cẩn thận giải thích cho Nghiêm Mạc.

Mục đích của cậu rất đơn giản, dạy Nghiêm Mạc biết một chút để sau này anh có thể tự nấu vài món đơn giản. Dù sao ăn cơm hộp nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.

Nghiêm Mạc lúc này trông giống như một học sinh ngoan, vừa giúp Hạ Giác làm việc, vừa chăm chú lắng nghe cậu giảng bài.

Cảnh tượng này đặc biệt hài hòa.

Nghiêm Mạc cũng rất vừa lòng, nhưng một vấn đề mới lại khiến anh bối rối.

Liệu Hạ Giác có thể chấp nhận việc anh là một con cá sấu không nhỉ?

Chắc là không thể đâu, ở xã hội loài người, có vẻ như họ thích nhất là động vật nhỏ như chó mèo thôi, hoặc mấy loài động vật có khuôn mặt đáng yêu, lông xù dễ thương.

Nghĩ đến đây, Nghiêm Mạc lại nhớ đến con gấu trúc biên tập viên mà anh vô cùng chán ghét.

Nhưng vẫn phải thừa nhận rằng gấu trúc rất được con người yêu thích.

Còn cá sấu thì không thuộc bất kỳ nhóm nào trong những con vật dễ thương ấy. Chúng còn là động vật ăn thịt, có tính công kích rất mạnh.

Có lẽ khi anh để lộ ra bản thể của mình, Hạ Giác sẽ bỏ chạy mất thôi.

Nghiêm Mạc rõ ràng đang mất tập trung, động tác rửa rau cũng chậm lại.

Hạ Giác chỉ nghĩ rằng anh đang cảm thấy chán, nên cũng không nói gì thêm, thành thạo nấu xong món ăn rồi bày lên bàn.

Đồ ăn mà Nghiêm Mạc đặt trước cũng vừa được giao đến.

Cả bàn đầy ắp những món ngon, cảm giác như một bữa tiệc nhỏ.

“Hình như đồ ăn hơi nhiều thì phải?”

“Chúng ta chỉ có hai người thôi.” Hạ Giác chợt nhận ra, hỏi.

“Không sao đâu, đã mời cậu ăn thì phải chăm sóc khách chu đáo chứ.” Nghiêm Mạc ngọt ngào đáp lại.

Hai người nâng ly nước chạm nhẹ, chính thức bắt đầu bữa ăn.

Lúc này, trên tivi đang chiếu phim tài liệu về thế giới động vật.

Đúng lúc đó, cảnh cá sấu săn lùng linh dương đầu bò xuất hiện, trông vô cùng hung ác và đẫm máu.

Một con linh dương đầu bò đang uống nước đã bị cá sấu tấn công bất ngờ, nhanh chóng bị cắn đứt sự sống. Màu đỏ của máu loang ra khắp dòng sông, như đang kể lại sự tàn nhẫn vô tình của tự nhiên.

Nghiêm Mạc nuốt miếng thức ăn trong miệng, rồi nhìn Hạ Giác định bắt chuyện.

“Hạ Giác, cậu nghĩ sao về cá sấu?”

Hạ Giác hiển nhiên không ngờ Nghiêm Mạc lại đột nhiên hỏi câu này.

Cậu nghĩ chắc Nghiêm Mạc chỉ đang tùy tiện tìm đại một chủ đề gì đó để nói, tránh cho không khí trở nên gượng gạo thôi.

Vì thế cậu thuận theo câu hỏi của Nghiêm Mạc và cảnh tượng vừa chiếu trong phim tài liệu, Hạ Giác đáp: “Có hơi đẫm máu, nhưng cũng không thể trách bọn chúng được, dù sao cá sấu cũng là động vật ăn thịt, vì sinh tồn thôi mà.”

“Cậu không thấy cảnh cá sấu lôi linh dương xuống nước trong nháy mắt rất ngầu sao?”

“Đó là vẻ đẹp đầy sức mạnh.” Nghiêm Mạc cãi lại.

Có sao…..

Hạ Giác liếc nhìn Nghiêm Mạc với ánh mắt nghi ngờ.

Cậu bỗng nhớ ra ảnh đại diện của Nghiêm Mạc là một chú cá sấu đang mặc vest được vẽ bằng vài nét bút đơn giản.

Nghiêm Mạc chắc không phải là… fan của cá sấu đấy chứ?

Vậy những lời cậu vừa nói về cá sấu đúng là sẽ khiến Nghiêm Mạc không vui rồi.

Hạ Giác vội vàng sửa lời: “Đúng vậy đúng vậy, cá sấu quá ngầu, há to miệng kéo linh dương xuống nước chỉ trong chớp mắt, cực kỳ lợi hại.”

Giọng điệu của Hạ Giác nghe rất khoa trương, ai cũng có thể nhận ra cậu chỉ đang khen cho có lệ.

Nhưng Nghiêm Mạc rất dễ bị lừa, thấy Hạ Giác khen là tin ngay.

Xem ra Hạ Giác cũng thích cá sấu.

Nghiêm Mạc trong lòng thấy rất vui, khóe miệng khẽ cong lên, cầm đũa cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ một lúc, Hạ Giác đột nhiên đặt đũa xuống than thở.

“Haizz, anh không biết đâu, cơm hộp ở công ty tôi dở kinh khủng. Nếu ngày nào cũng được ăn những món như hôm nay thì tốt biết mấy.”

Người nói vô tình, người nghe để tâm. 

Nghiêm Mạc cũng ngừng đũa một chút. Anh thầm nghĩ, Hạ Giác không thích đồ ăn ở công ty sao?

“Hay là để tôi gọi thêm một phần cơm trưa cho cậu mỗi ngày nhé?” Nghiêm Mạc dò hỏi.

Dù anh không biết nấu ăn, nhưng Nghiêm Mạc mỗi tháng đều đặt đồ ăn từ một nhà hàng cao cấp, đến giờ sẽ có người giao tận nơi. Chỉ cần thêm tiền đặt một phần nữa thôi, cũng không phải việc gì quá phiền phức.

“Không cần đâu.” Hạ Giác vội vàng từ chối: “Như vậy phiền anh quá.”

“Cơm ở công ty chỉ là không ngon lắm, nhưng chay mặn đều có cả, tôi cũng quen rồi. Chỉ là mình buột miệng than thở chút thôi.”

“Ồ, vậy à.” Giọng Nghiêm Mạc mang theo chút tiếc nuối, nhưng anh cũng không cố nài nỉ.

Thấy Nghiêm Mạc không nhắc lại chuyện này, Hạ Giác mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc hẹn ăn uống lần này với Nghiêm Mạc kết thúc suôn sẻ, Hạ Giác cảm thấy dường như có điều gì đó đã thay đổi trong mối quan hệ giữa hai người.

Có vẻ như… họ đã gần gũi hơn một chút.

Có lẽ, Nghiêm Mạc đã có thể được xếp vào danh sách bạn tốt của cậu rồi.

Ừm, chính là kiểu bạn rất tốt rất tốt ấy.

Hôm nay Hạ Giác vẫn như ngày thường đến văn phòng làm việc.

“Chào ngài, đây là lối vào bãi đỗ xe. Nếu muốn ra ngoài, ông phải đi từ cổng số 3, cứ theo con đường này đi thẳng, rồi rẽ trái…”

“Lắm lời!”

“Mấy cái đứa ranh con này, chỉ là mở cái cổng thôi mà!”

“Cậu chỉ cần ấn nút đó, mở cổng ra là tôi có thể đi từ cổng này rồi. Sao lại không biết linh hoạt xử lý công việc chứ…”

“Mau lên, tôi đang vội đi làm!”

“Thưa ngài, thật sự không thể được đâu ạ.” Hạ Giác đứng cạnh cửa xe, cúi người xin lỗi: “Quy định của công ty không cho phép, hơn nữa ở đây có camera ghi lại toàn bộ công việc của chúng tôi. Mong anh thông cảm và hiểu cho.”

“Thông cảm cái mẹ gì!”

“Ông đây trả phí dịch vụ không phải để mấy người làm khó tôi suốt ngày!”

Chủ xe trực tiếp thò tay qua cửa sổ xe nắm lấy áo Hạ Giác, lực rất mạnh, tay còn lại chuẩn bị tung một cú đấm vào cậu.

Lúc này tránh đi cũng không kịp, Hạ Giác chỉ biết nhắm mắt lại theo phản xạ.

Nhưng cú đấm cậu dự đoán không có giáng xuống.

Hạ Giác cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Mạc vang lên từ phía trên.

“Ông muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề sao?”

“Đau, đau quá!”

Chủ xe ngồi bên trong hét lên.

Thấy kẻ mạnh, ông ta lập tức đổi giọng: “Cậu em à, xin lỗi nhé, là tôi không đúng.”

“Ngại quá, đã gây phiền phức cho cậu rồi, tôi sẽ lái xe đi ngay.”

“Sao không làm sớm?” Giọng Nghiêm Mạc lạnh lùng.

Ông ta vội vàng xin lỗi thêm vài câu, Hạ Giác sợ Nghiêm Mạc sẽ bốc đồng làm điều gì đó không hay nên vội bảo Nghiêm Mạc thả tay ra.

Sau khi chủ xe rời đi, Hạ Giác cảm ơn Nghiêm Mạc.

“Hôm nay thật sự nhờ có anh.”

“Suýt chút nữa là bị đánh rồi.”

Nghiêm Mạc nhíu mày, giọng không vui: “Cậu thường xuyên gặp những chuyện như thế này sao?”

“Không hẳn đâu” Hạ Giác cười với Nghiêm Mạc: “Chúng tôi làm dịch vụ mà, công việc là hỗ trợ giải quyết xung đột giữa các hộ gia đình. Đôi khi gặp phải vài người có tính tình hơi khó chịu là chuyện bình thường thôi.”

“Lần sau nếu gặp loại người này cậu cứ đánh trả đi.”

Giọng Nghiêm Mạc rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

“Như vậy sẽ gây ra họa đấy.”

“Yên tâm đi, bây giờ là xã hội pháp trị.”

“Tôi đã nhớ kỹ biển số xe của ông ta rồi, sẽ báo cáo lại với công ty. Camera ở đây cũng quay lại được, bộ phận pháp lý của công ty sẽ xử lý.”

Nghiêm Mạc gật đầu, nghe vậy mới yên tâm.

Hạ Giác chuyển chủ đề, tiếp tục hỏi: “Vẫn chưa hỏi anh, anh xuống đây mua đồ à?”

“Ừm” Nghiêm Mạc giơ giơ chiếc túi trong tay: “Trong nhà sắp hết giấy vệ sinh với vài món linh tinh nên tôi xuống mua thêm.”

“À, vậy anh mau về nhà đi. Bảo vệ ở đây có chút việc nên tôi mới giúp anh ta trông chừng hai tiếng.”

Nghiêm Mạc có chút bối rối, anh thực sự không muốn về nhà lúc này.

Thế là anh đề nghị: “Hay để tôi ở lại với cậu thêm một lát?”

Hạ Giác nhìn Nghiêm Mạc từ trên xuống dưới, áo ba lỗ và quần short đen, rõ ràng là quần áo thoải mái mặc ở nhà.

Vẫn phải công nhận rằng Nghiêm Mạc quản lý cơ thể thật tốt.

Bộ đồ này làm nổi bật rõ các đường nét cơ bắp trên cánh tay và ngực của anh, cộng với gương mặt đẹp trai kia.

Hạ Giác cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vài nhịp.

Bây giờ đã vào thu, dù có nắng nhưng thời tiết cũng bắt đầu se lạnh.

“Anh cứ về nhà đi, trời lạnh lại bị cảm đấy.” Hạ Giác từ chối.

Lúc này Nghiêm Mạc mới nhận ra, ăn mặc như này đứng ở cổng khu chung cư cũng không hay cho lắm.

Vì thế đành phải luyến tiếc chào tạm biệt Hạ Giác.

Đến trưa, Hạ Giác trở lại phòng nghỉ để lấy hộp cơm của mình.

Không biết có phải do cậu bị ảo giác hay không, nhưng dạo gần đây cơm hộp ngon hơn trước rất nhiều, dù vẫn là những món cũ, nhưng hương vị lại giống như đồ ăn từ nhà hàng cao cấp.

Cậu còn thấy lạ, nên khi gặp anh chàng giao cơm hộp, cậu đã bắt chuyện hỏi thử.

Anh giao cơm chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Giác một lúc lâu, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.

“Đổi đầu bếp rồi, cậu ăn thấy ngon là được.”

Thời gian vội vàng trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Tết.

Hạ Giác vẫn như mọi năm về nhà bố mẹ ăn Tết, cậu vốn là người bản địa, về nhà cũng thuận tiện.

Đến khoảnh khắc cuối cùng của đêm giao thừa.

Cả bầu trời đen kịt bỗng chốc bừng sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ, dưới tiếng đếm ngược vang dội của MC trên chương trình Xuân Vãn, Hạ Giác tính toán thời gian vừa kịp gửi lời chúc mừng năm mới cùng phong bao lì xì cho Nghiêm Mạc.

Tin nhắn từ Nghiêm Mạc cũng tới rất nhanh, anh cũng gửi lại một phong bao lì xì cho Hạ Giác.

Hạ Giác vừa định mở ra thì nhận được cuộc gọi video từ Nghiêm Mạc.

Hạ Giác nghĩ ngợi chút rồi trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa cẩn thận, sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi.

Khuôn mặt quen thuộc của Nghiêm Mạc lập tức hiện ra trên màn hình.

“Sao thế? Còn đặc biệt gọi điện trực tiếp để chúc Tết cơ à?” Hạ Giác cười hỏi.

“Muốn nhìn thấy cậu.”

Giọng Nghiêm Mạc nghiêm túc, bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

Như thể… như thể hai người yêu xa đang gọi cho nhau vậy.

Hạ Giác thấy ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình có chút đáng sợ.

Cậu và Nghiêm Mạc là bạn tốt, sao có thể nghĩ đến chuyện đó được chứ.

Nhưng mà…

Hạ Giác trộm nhìn Nghiêm Mạc thêm một cái, nếu Nghiêm Mạc thật sự là người yêu của mình, cậu nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Gương mặt của Nghiêm Mạc hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Hạ Giác.

Hơn nữa anh còn rất chân thành, đối xử với cậu rất tốt, à đúng rồi, còn vụ giúp đỡ lần trước ở cổng khu dân cư nữa, còn rất có tinh thần trượng nghĩa nữa chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Giác thấy Nghiêm Mạc cái gì cũng tốt.

Trong khi Hạ Giác đang mải mê suy nghĩ, Nghiêm Mạc cũng không cắt ngang.

Anh vốn là người ít nói.

Nhưng anh thật sự rất nhớ Hạ Giác, nên ngay giây phút nhận được tin nhắn chúc Tết từ cậu, anh không kìm lòng nổi mà gọi video cho cậu.

Tính cả hôm nay, anh đã 72 giờ 6 phút 15 giây không gặp Hạ Giác rồi.

Nếu Hạ Giác muốn ở lại nhà ăn Tết, thời gian này sẽ còn kéo dài hơn nữa.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi Nghiêm Mạc đã cảm thấy vô cùng dày vò.

Đột nhiên Nghiêm Mạc như có thêm can đảm.

Tim anh đập nhanh hơn vài nhịp, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Những lời đã đọng trên môi từ lâu, Nghiêm Mạc cuối cùng cũng nói ra hết.

“Hạ Giác, tôi thích em.”