Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu - Vương Gia Phỉ

Chương 5: Thì ra anh là cá sấu lớn



Trùng hợp thay, khi Nghiêm Mạc đang nói chuyện, một quả pháo hoa lớn vừa đúng lúc nổ ở gần cửa sổ của Hạ Giác. 

Tiếng nổ ầm ĩ khiến Hạ Giác không nghe rõ lời của Nghiêm Mạc.

Khi pháo hoa dừng lại, Hạ Giác mới tiếp tục hỏi: “Nghiêm Mạc, lúc nãy anh nói gì vậy, tôi không nghe rõ.”

Những gì vừa nói ra, Nghiêm Mạc lại khó lòng lặp lại lần thứ hai.

“Ừm… À.”

“Tôi muốn hỏi cậu khi nào trở lại.”

“Tôi sao? Có lẽ phải sau Tết, ít nhất là ở lại đến mùng năm.” Hạ Giác đáp.

À, vậy là ít nhất còn năm ngày nữa mới được gặp Hạ Giác.

Nghiêm Mạc lặng lẽ nghĩ trong lòng, sắc mặt có vẻ buồn bã khổ sở rất nhiều. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Giác cũng nhận ra tâm trạng của Nghiêm Mạc thay đổi, bèn thăm dò thử: “Nghiêm Mạc, anh không về nhà ăn Tết sao?”

Vì Hạ Giác đã từng đến nhà Nghiêm Mạc, bối cảnh trong video của Nghiêm Mạc vẫn là căn hộ ở chung cư.

Nghiêm Mạc cứng đờ cả người, phải nói với Hạ Giác thế nào đây, nói rằng ba mẹ dòng họ anh vẫn là những con cá sấu hoang dã chưa thuần hóa sao?

Không không không, tuyệt đối không thể nói vậy được.

“Ờm… tôi không có ba mẹ, à không phải… chỉ là họ không ăn Tết ở bên này.”

Hạ Giác nghe Nghiêm Mạc lúng túng nửa ngày, trong lòng thầm hiểu, có lẽ gia đình Nghiêm Mạc có vài điều khó nói.

“Vậy sao, một mình anh ăn Tết có thấy cô đơn không?” Hạ Giác lo lắng hỏi.

“Không sao, năm nào cũng vậy thôi.”

Thì ra, trong những mùa đông giá rét nhộn nhịp, giữa những hồi đếm ngược hào hứng. 

Nghiêm Mạc chỉ có thể lặng lẽ đếm ngược một mình. 

Hạ Giác bỗng cảm thấy đau lòng cho anh.

Cúp điện thoại với Nghiêm Mạc, Hạ Giác bỗng nhiên tâm huyết dâng trào. 

Cậu lao ra cửa, vớ lấy một chiếc áo khoác treo trên giá, la lên với ba mẹ: “Ba mẹ ơi! Con có chút việc, con về phòng bên kia trước đây!”

“Ấy ấy, đã khuya thế này rồi, ngày Tết con chạy về bên ấy làm gì?”

Mẹ Hạ từ phòng ngủ bước ra, Hạ Giác đã đi giày đứng ở cửa, bèn nói: “Dạ dạ, mẹ đừng lo, con đi trước đây.”

Hạ Giác xỏ giày vào, không nghĩ ngợi nhiều, đóng cửa lại rồi chạy ra bấm thang máy.

Khi đến trước cửa nhà Nghiêm Mạc, Hạ Giác mới nhận ra mình vừa làm một việc ngốc nghếch như mấy thằng nhóc mới biết yêu. 

Cậu tự cười nhạo bản thân một phen, nhưng đến cũng đến rồi, cậu vẫn lấy hết can đảm gõ cửa.

Trong một giây khi cửa mở ra, Hạ Giác nhìn thấy nét mặt Nghiêm Mạc từ bình tĩnh chuyển sang dại ra, rồi lộ ra sự vui sướng hiếm thấy.

Trong nháy mắt, tất cả đều xứng đáng.

Nghiêm Mạc xông lên ôm chầm lấy Hạ Giác.

Hạ Giác bị ôm chặt trong vòng tay Nghiêm Mạc, tay anh đặt ở mông cậu, khiến Hạ Giác hơi ngượng ngùng.

Tại sao lại có cảm giác Nghiêm Mạc… thái độ của anh có vẻ hơi kỳ lạ?

Hạ Giác thay giày bước vào nhà.

Nghiêm Mạc hỏi: “Sao đột nhiên lại quay lại?”

Nhưng thực ra đáp án không cần nói cũng biết.

Hạ Giác ho khan hai tiếng: “Không phải anh nói ăn Tết một mình sao, làm bạn tốt của anh, tôi sợ anh cô đơn.”

“Nhanh nhanh, làm chút đồ ăn ngon, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

“Ừ.” Giọng nói của Nghiêm Mạc ngập tràn vui vẻ, nhưng vì đứng quay lưng lại, Hạ Giác không nhìn rõ mặt anh.

“Em thật tốt.”

Giọng Nghiêm Mạc rất nhỏ, nhưng lời này vẫn rõ ràng cẩn thận chui vào tai Hạ Giác.

Cậu thấy mặt mình nóng ran.

Nghiêm Mạc có biết mình đang nói gì không vậy?

Câu này… rất khó để người khác không hiểu lầm đấy.

Hạ Giác còn đang ngẩn ngơ, Nghiêm Mạc liền bước vào bếp.

“Em cứ ngồi trước đi, nếu muốn uống nước thì tự rót, tôi hâm nóng mấy món ăn.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đêm giao thừa chắc giờ chẳng có mấy nơi bán đồ nướng, em chịu khó chút nhé, đồ ăn đều là cơm tất niên của khách sạn giao đến, tôi cũng chưa ăn nhiều.”

Hạ Giác đáp: “Tôi không kén chọn đâu, đột nhiên không báo trước đã chạy đến, làm phiền anh rồi.”

Nghiêm Mạc hâm nóng đồ ăn xong, mang rượu đến.

Hai người tận hưởng không khí ngày Tết, uống rượu ăn tối, trò chuyện đến tận khuya.

Khuya đến nỗi Hạ Giác không biết mình đang mệt mỏi vì buồn ngủ hay do say rượu, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đang bị nhòe đi, mí mắt không có cách nào mở ra được.

Sau đó nữa, hình như cậu rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hương vị ngọt ngào của một viên kẹo như đang tan trên đầu lưỡi cậu.

Toàn thân Hạ Giác run rẩy, nhưng không thể cưỡng lại được, nhẹ nhàng liếm láp viên kẹo trước mặt.

Viên kẹo này dường như có ma lực kỳ diệu, vì mỗi lần cậu liếm láp, nó càng trào ra nhiều nước sốt hơn, mà nước sốt này còn ngọt ngào quyến rũ mê người hơn cả viên kẹo.

Nhưng tiếp theo còn xảy ra một điều cực kỳ đáng sợ.

Viên kẹo tiến vào cơ thể cậu.

Hạ Giác chỉ có thể liên tục kêu cứu, nhưng không có ai đáp lại.

Nhiệt độ xung quanh tăng lên, Hạ Giác nhìn thấy mình bị bao phủ trong một thế giới đỏ như nụ hoa.

Giống như cậu đang rơi vào một suối nước nóng tự động làm ấm.

Mà viên kẹo, ở trong cơ thể cậu từ từ tan chảy, như hòa vào làm một…

Sáng hôm sau, Hạ Giác tỉnh dậy vì cảm giác kỳ quái trên tay.

Da thịt mềm mại nhưng không giống cơ thể của con người, cảm giác cứng cáp và lạ lùng.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu giơ tay  sờ soạng, cảm nhận rõ ràng những hoa văn gồ ghề trên đó, làn da rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến Hạ Giác muốn mở mắt ra nhìn xem đó rốt cuộc là thứ gì.

Kết quả, cậu thấy một con cá sấu khổng lồ gần như chiếm hết chiếc giường hai mét đang nằm cạnh mình.

Con cá sấu đang nhắm mắt, hai chân và cái đuôi thô kệch còn treo lơ lửng.

Hạ Giác suýt chút nữa là ngừng thở, hình ảnh các bộ phim về cá sấu ăn thịt người như đèn kéo quân hiện lên trong đầu, đầy máu me và bạo lực.

Và bây giờ, cậu vô tình trở thành người bị nuốt chửng.

Hạ Giác trong nháy mắt nảy sinh sức mạnh mãnh liệt, dùng tốc độ nhanh nhất bật dậy chạy như điên ra khỏi nhà Nghiêm Mạc.

Ngay khi cửa nhà Nghiêm Mạc khép lại, cậu mới tìm được cảm giác sống sót sau cái chết.

Hạ Giác dựa lưng vào bức tường trắng bên cửa, đôi chân yếu ớt, thở hổn hển, người toát mồ hôi lạnh.

Lúc này cậu mới nhận ra mình đang mặc duy nhất cái quần lót.

Cơ thể cậu trải đầy vết đỏ lớn nhỏ, cộng với cảm giác đau nhức ở thân dưới, tất cả đều tố cáo những chuyện đã xảy ra tối qua.

Nhưng Nghiêm Mạc đâu?

Con cá sấu từ đâu đến, chẳng lẽ nó là thú cưng của Nghiêm Mạc?

Thắc mắc này khiến Hạ Giác choáng váng hơn cả việc Nghiêm Mạc không phải trai thẳng.

Hạ Giác cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung, hàng tá nghi vấn cộng với cơn say và cú sốc từ cảnh tượng sáng nay khiến cậu không biết phải đối phó thế nào.

Tiêu đời, chìa khóa và điện thoại đều nằm trong áo khoác ở nhà Nghiêm Mạc. 

Hạ Giác chửi thầm trong lòng.

Nhưng giờ quay vào là không thể nào.

Cũng may nhà cậu cách nhà Nghiêm Mạc chỉ hai tầng, đây là tòa nhà có thang máy, cầu thang thường ít người qua lại, nếu cậu chạy nhanh thì sẽ không bị ai nhìn thấy.

Vì đề phòng những trường hợp không may phát sinh, Hạ Giác đã giấu một chìa khóa ở tủ giày trước cửa nhà.

Về nhà trước rồi tính vậy.

Sắp xếp xong suy nghĩ, Hạ Giác nhanh chóng chạy về nhà.

Sau Tết, Hạ Giác bắt đầu cố tình tránh mặt Nghiêm Mạc.

Nghiêm Mạc thấy quần áo và điện thoại Hạ Giác để lại, anh vừa định giải thích về sự cố ngoài ý muốn hôm đó, Hạ Giác đã vội tìm cớ bỏ chạy.

Không cho Nghiêm Mạc bất kì cơ hội nào để trình bày.

Ngày hôm đó sau khi trở về, Hạ Giác suy nghĩ rất nhiều khả năng.

Kết hợp với việc Nghiêm Mạc dùng hình đại diện là cá sấu và việc thử dò hỏi xem cậu có thích cá sấu không, chỉ có hai khả năng, hoặc là Nghiêm Mạc đang nuôi một con cá sấu làm thú cưng, hoặc là Nghiêm Mạc chính là con cá sấu kia.

Khả năng sau cũng quá hoang đường rồi, nên Hạ Giác nghiêng về khả năng đầu tiên nhiều hơn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng… cá sấu có thể được nuôi làm thú cưng sao?

Luật pháp nước mình không được phép đâu, Nghiêm Mạc biết pháp mà vẫn phạm pháp sao?

Hơn nữa, một con cá sấu lớn như vậy, vừa nhìn là biết rất hung dữ, không biết là chủng loại gì.

Tình cảm nhỏ nhoi vừa chớm nở dành cho Nghiêm Mạc không quan trọng bằng mạng sống của chính mình được, Hạ Giác quyết định không qua lại với Nghiêm Mạc nữa.

Trong khoảng thời gian này đối với Nghiêm Mạc càng thêm khó khăn.

Anh không ngờ phản ứng của Hạ Giác với bản thể của mình lại lớn đến vậy.

Rõ ràng… Hạ Giác trước đây nói thích cá sấu mà. 

Thì ra đều là lừa mình.

Không gì đau đớn hơn việc người ta nói thích mình, nhưng khi nhìn thấy con người thật của mình thì lại bỏ chạy.

Nghiêm Mạc buồn bã và ngừng cập nhật truyện suốt mấy tuần liền.

“Tổ tông ơi, ông nội ơi, tôi cầu xin ông!”

“Đừng chán nản nữa, văn vẫn phải viết, cơm vẫn phải ăn, nhìn xem đám độc giả của cậu đi, họ đã kêu gào đòi chương mới, đòi đến tận Weibo của tôi rồi kìa.”

Hùng Duệ Tư than vãn, suýt nữa thì hiện nguyên hình để làm mặt dễ thương. Nếu cách này có tác dụng với Nghiêm Mạc thì tốt biết mấy.

“Hùng Duệ Tư, sao cảm xúc của con người lại phức tạp thế.”

“Một giây trước tôi còn nghĩ em ấy thích tôi, giây tiếp theo em ấy đã lập tức vứt bỏ tôi.”

Nghiêm Mạc buồn rầu, nằm sấp trên bàn, dưới mắt có quầng thâm rõ rệt do mất ngủ.

“Quan trọng là em ấy còn chẳng cho tôi cơ hội giải thích.”

“Chúng tôi đã làm chuyện đó với nhau rồi, không phải cậu đã nói, chuyện đó chỉ được làm với người mình thích thôi sao?”

“Em ấy thích tôi, đã làm với tôi, rồi lại bỏ đi.”

“Thì ra ngay cả cậu cũng lừa tôi.”

Giọng Nghiêm Mạc đầy oán trách đối với Hùng Duệ Tư.

Hùng Duệ Tư tức giận nghẹn một họng máu.

“Rốt cuộc là các cậu đã xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng cho tôi.”

“Các cậu đâu phải vui chơi qua đường, người yêu cậu không thể nào chỉ làm một lần đã bỏ chạy như vậy được.”

“Tôi…” Nghiêm Mạc ấp úng muốn nói lại thôi.

Hùng Duệ Tư nhìn vào mắt Nghiêm Mạc, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó.

“Đừng có nói cậu đã để cậu ta thấy bản thể của mình đấy nhé?”

“Ừ.”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể được!” Hùng Duệ Tư kéo ghế ngồi cạnh Nghiêm Mạc, “Có rất ít người có thể chấp nhận việc người yêu của mình là cá sấu khổng lồ.”

“Nếu cậu muốn cậu ta tiếp nhận chuyện này, cậu phải làm từng bước một.”

“Tôi đã làm rồi mà.” giọng Nghiêm Mạc không tự tin lắm: “Tôi hỏi em ấy có thích cá sấu không, em ấy còn nói cá sấu khá ngầu.”

“Hơn nữa hôm đó tôi cũng uống rượu, quá kích động nên mới…”

“Tóm lại, cậu không thể cái gì cũng không làm, tốt nhất là nên tập trung vào sự nghiệp đi, viết văn cho tốt.” Hùng Duệ Tư đứng dậy.

“Cậu tự xem xét đi, tôi cho cậu thêm ba ngày, điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, tiếp tục trở lại làm việc, có nghe không.”

“Ừ.” Nghiêm Mạc yếu ớt đáp lại.