Sau khi Hạ Giác cắt đứt liên lạc với Nghiêm Mạc, cậu mới nhận ra Nghiêm Mạc đã chiếm một phần lớn trong cuộc sống của mình.
Mỗi khi có chuyện thú vị muốn chia sẻ, Hạ Giác lại vô thức mở khung trò chuyện với Nghiêm Mạc ra.
Mỗi lần ai đó đưa cho Hạ Giác món gì ngon, phản ứng đầu tiên theo bản năng của cậu cũng là đem cho Nghiêm Mạc một phần.
Những thói quen trước đây, hiện tại Hạ Giác đều muốn điều chỉnh lại hết. Bắt đầu từ việc trước kia nhìn thấy Nghiêm Mạc liền vui vẻ chào hỏi, bây giờ gặp Nghiêm Mạc thì phải lảng tránh.
Sự thay đổi này khiến Hạ Giác cảm thấy phiền lòng.
Cậu không biết sự phiền lòng của mình bắt nguồn từ thay đổi thói quen, hay vì Nghiêm Mạc.
Dù Hạ Giác không muốn thừa nhận, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng, càng tránh xa, Nghiêm Mạc càng trở thành một sự hiện diện không thể bỏ qua trong lòng cậu.
Sự dằn vặt này kéo dài cho đến một buổi trưa.
Hạ Giác cầm hộp cơm ăn trưa cùng Đồng Miêu Miêu.
“Lạ thật đấy, rõ ràng chúng ta ăn cùng một món, sao đồ ăn của cậu trông ngon hơn vậy?” Đồng Miêu Miêu nói với Hạ Giác.
“Có sao?” Hạ Giác cười cười, đẩy đĩa thức ăn của mình về phía Đồng Miêu Miêu: “Cậu ăn thử xem, chắc cũng giống nhau thôi.”
Đồng Miêu Miêu liền hớn hở, lấy thử một miếng từ đĩa của Hạ Giác.
“Không giống thật mà, không thể nói là đầu bếp thiên vị được, hương vị hoàn toàn khác nhau.”
“Cậu thử món của tôi xem.”
Đồng Miêu Miêu đẩy đĩa thức ăn của mình về phía Hạ Giác.
Hạ Giác cũng thử một miếng, quả nhiên hương vị khác hẳn.
Đĩa thức ăn của Đồng Miêu Miêu mới là hương vị quen thuộc của bữa ăn nhân viên trước đây.
“Hơn nữa cậu xem, đĩa của cậu siêu nhiều thịt luôn, đồ ăn cũng nhiều đến mức không còn chỗ để.”
Đồng Miêu Miêu ngay lập tức bực mình, đập đũa xuống bàn.
“Không được, chị đây phải đi tìm bọn họ tính sổ mới được.”
“Sao lại có chế độ ưu đãi đặc biệt thế này?”
Hạ Giác bị Đồng Miêu Miêu kéo đến phòng ăn, sau một hồi lời qua tiếng lại, cuối cùng một anh nhân viên tiến lại gần Đồng Miêu Miêu.
“Tiểu Đồng, không giấu gì cô, đây là chỉ thị của cấp trên, món ăn của mọi vẫn như thường lệ, nhưng có người tự chuẩn bị riêng cho Tiểu Hạ, chúng tôi chỉ việc đóng gói và gửi tới cho cậu ấy thôi.”
Đồng Miêu Miêu nghi ngờ liếc nhìn Hạ Giác, Hạ Giác cũng ngây ngốc tại chỗ.
“Hạ Giác, là ai vậy? Đối xử với cậu tốt thế, còn âm thầm gửi cơm cho cậu?”
Hạ Giác lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Nhưng trong đầu cậu chỉ hiện lên một cái tên.
Là Nghiêm Mạc, cậu chỉ phàn nàn với Nghiêm Mạc về việc đồ ăn không ngon.
Có vẻ như từ sau tuần thứ hai khi cậu đến nhà Nghiêm Mạc, món ăn trong hộp cơm bắt đầu ngon hơn hẳn.
Từ đó đến giờ, cũng đã hơn nửa năm rồi.
Nghiêm Mạc… không ngờ lại lén lút làm chuyện này.
Hạ Giác cảm thấy đầu óc mình như bị bao phủ bởi sương mù, chặn lại tất cả âm thanh. Cậu thất thần nói với Đồng Miêu Miêu một câu “Xin lỗi” liền chạy đi.
Dù Đồng Miêu Miêu có gọi tên Hạ Giác thế nào, cậu cũng không quay đầu lại.
“Thật là! Người gì mà như mất hồn vậy.”
“Để tôi đoán nhé, chắc là người yêu thầm lén gửi đồ ăn cho Tiểu Hạ rồi, giờ cậu ấy chắc đi tìm người đó thôi” một anh nhân viên bên cạnh lên tiếng.
Đồng Miêu Miêu liền tiến lại gần anh ấy: “Anh này, anh có biết người đó trông thế nào không?”
Anh nhân viên vội vã xua tay.
“Không biết đâu, tôi chưa từng gặp qua, ông chủ bảo sao thì tôi làm vậy, giao cơm theo nhiệm vụ thôi.”
“Ồ, vậy à.” Đồng Miêu Miêu đáp, giọng có chút tiếc nuối.
“Nghiêm Mạc, mở cửa ra!”
Hạ Giác nhấn chuông cửa, rồi lớn tiếng gọi trước nhà Nghiêm Mạc.
Tiếng dép lê dần đến gần, và sau đó Nghiêm Mạc mở cửa.
Hạ Giác hơi lùi lại một bước, ngập ngừng hỏi: “Con cá sấu to kia không có ở nhà chứ?”
“Không có, em đừng sợ.”
Nghe Nghiêm Mạc trả lời, Hạ Giác mới yên tâm tiến lên.
“Chuyện là… hộp cơm trưa mỗi ngày của tôi, là anh nhờ người chuẩn bị sao?”
Giọng Hạ Giác nhỏ xíu, dù trong lòng cậu đã có đáp án, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Nghiêm Mạc nói ra.
Nghiêm Mạc gật đầu xác nhận: “Ừ, em từng nói cơm căn tin không ngon mà.”
“Cảm ơn anh.” Mặt Hạ Giác hơi hồng lên.
Nghiêm Mạc đối xử tốt với cậu như vậy, cậu lại cư xử với anh như thế.
Hạ Giác cảm thấy mình thật không ra gì, liền xin lỗi: “Xin lỗi, Nghiêm Mạc… tôi không nên như vậy.”
“Không sao đâu, Hạ Giác, anh hiểu mà.”
Hạ Giác ngập ngừng một chút nói tiếp: “Nghiêm Mạc, dù tôi không biết có nên nói điều này không, nhưng nuôi một con cá sấu to như vậy thật sự không an toàn chút nào.”
“Hay là để tôi đi cùng anh nộp nó cho nhà nước đi, như vậy sẽ tốt cho anh hơn, lỡ nó làm anh bị thương thì sao?”
Nghiêm Mạc nhìn sâu vào mắt Hạ Giác bằng đôi mắt màu xám xanh.
Hạ Giác cảm giác như mình bị một loài động vật máu lạnh nào đó khóa chặt, cả người cậu cứng đờ.
Nghiêm Mạc tiến lên, ép Hạ Giác vào góc tường, một tay chặn đường thoát của cậu.
Hạ Giác còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Mạc đã kéo cậu lại hôn môi.
Giọng trầm ấm của Nghiêm Mạc vang lên bên tai cậu.
“Hạ Giác, không cần nộp cho nhà nước đâu, anh chính là con cá sấu đó.”
“Em đừng sợ, anh không ăn thịt người, cũng có thể tự kiểm soát bản thân.”
Đồng tử của Hạ Giác co lại, cậu vẫn không thể tin được.
“Anh… anh sao có thể là cá sấu được?”
“Anh đừng nghĩ tôi chưa từng đọc tiểu thuyết huyền huyễn nhé, chuyện này là giả…”
Thấy Hạ Giác vẫn không tin, Nghiêm Mạc hóa ra chiếc đuôi to của mình, đặt vào tay Hạ Giác.
Chiếc đuôi cá sấu siêu bự này khiến Hạ Giác không thể không tin.
Cậu nhẹ nhàng bóp một cái, có chút ẩm ướt nóng bỏng.
Hơi thở của Nghiêm Mạc nặng nề hơn, anh ôm chặt Hạ Giác vào ngực.
“Tiểu Giác, trên đuôi có chỗ nhạy cảm của anh.”
“Anh… anh đừng, không được đâu.”
Cảm nhận bộ phận nhạy cảm của Nghiêm Mạc đã thức tỉnh, Hạ Giác liên tục từ chối.
“Tiểu Giác, những lời trước đây anh chưa kịp nói, hôm nay anh muốn nói với em một lần nữa.”
“Anh rất thích em, em có đồng ý làm bạn trai của anh không?”
Hạ Giác cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Dù khi tìm Nghiêm Mạc, cậu đã muốn giải quyết hiểu lầm trước đó.
Nếu… Nghiêm Mạc đồng ý cùng cậu nộp con cá sấu kia, thì việc họ ở bên nhau cũng không phải là không thể.
Nhưng cậu không ngờ, điều mà cậu từng cho là hoang đường nhất lại trở thành sự thật.
Nghiêm Mạc thật sự là một con cá sấu.
Hạ Giác nhút nhát rụt rè hỏi thêm vài câu: “Em và anh ở bên nhau, thật sự sẽ không bị anh ăn thịt chứ?”
“Anh không có mấy khoảng thời gian động dục là sẽ mất kiểm soát như trong tiểu thuyết đâu phải không?”
“Anh biến thành cá sấu mà vẫn có thể kiểm soát bản năng của mình sao?”
“Xin lỗi nhé.” Hạ Giác vội xin lỗi: “Hình như em hỏi hơi nhiều, nhưng mà…”
Nghiêm Mạc cười ra tiếng, ngắt lời Hạ Giác.
“Không đâu, anh có thể kiểm soát mọi hành động của mình.”
“Trong thế giới loài người, có nhiều động vật giống như anh biến thành hình người, tất cả đều phải đảm bảo hoàn toàn kiểm soát bản năng của mình thì mới được phép hòa nhập vào xã hội loài người.”
“Chuyện này em có thể yên tâm.”
“Chỉ là hình dạng cá sấu của anh không được nhiều người yêu thích lắm.”
“Không có đâu!” Hạ Giác nói lớn, còn nhanh chóng vuốt vuốt đuôi cá sấu trong tay: “Cá sấu siêu ngầu luôn, vừa to lớn vừa dũng mãnh, em thích nhất là cá sấu đó.”
Nghiêm Mạc biết có lẽ Hạ Giác chỉ đang dỗ cho anh vui.
Nhưng dù vậy, anh vẫn thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì Nghiêm Mạc cảm nhận được rằng, trong lòng Hạ Giác, anh đã có một vị trí rất quan trọng.
“Vậy Hạ Giác, em có đồng ý cho chú cá sấu không mấy được ưa chuộng này một cơ hội không?”
“Em đồng ý!”
Hạ Giác đột nhiên lấy hết can đảm, tay phải kéo cổ Nghiêm Mạc xuống, hôn lên môi anh.
“Giờ thì, chú cá sấu Nghiêm Mạc đã chính thức trở thành bạn trai của Hạ Giác rồi.”
Chiếc đuôi của Nghiêm Mạc vui vẻ vẫy nhẹ phía sau.
Là một con cá sấu, cuối cùng anh cũng đã nghênh đón mùa xuân thuộc về chính mình rồi.
Ánh nắng thật đẹp, anh và cậu bạn trai nhỏ của mình còn rất nhiều tương lai tươi sáng đáng mong đợi.