Tạ Nghiêu nhìn biểu cảm của Khâu Y Dã, xác định cậu thực sự không rõ sự tình: “Nếu cậu đã không biết thì chúng ta có thể yên tâm rồi, chắc chỉ là bị người khác dính líu đến mà thôi.”
“Cậu nói rõ xem nào, cậu đã biết được những gì?”
“Đài Hoa Quả không muốn trở mặt với Tống Cảnh Dương, là bên Thành Hân nói chương trình nên cắt như thế nào thì cắt. Sau đó bài thông báo của cậu cũng là Thành Hân dùng một chương trình tạp kỹ và một bộ phim hài Tết xem thành một canh bạc để đổi đấy.”
Khâu Y Dã nheo mắt: “Tại sao nhất định phải liên quan đến Hạ Khôn?”
“Mặc dù Thành Hân là của Hạ Khôn nhưng cũng không nhất thiết có liên quan đến Hạ Khôn. Lúc Bình Yến Thu nói với tôi, tôi nhớ lúc trước cậu nói với tôi rằng cậu với Hạ Khôn có gặp gỡ vài lần, chẳng phải cậu còn bắt gặp Tôn Gia dây dưa với hắn sao? Cho nên tôi tưởng hắn muốn chỉnh cậu.”
Khâu Y Dã không nói gì, trên mặt cũng không nhìn ra đang nghĩ gì.
Ngược lại, Tạ Nghiêu tự mình nói rồi đột nhiên phản ứng lại: “Đệt, lại bị bà già Bình Yến Thu tính kế rồi! Nghe chị ta nói tôi còn tưởng thực sự đã đắc tội Hạ Khôn, tưởng mình dẫm nhầm lên vết bánh xe hiện tại của hắn rồi. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể bà già kia đã tự thương lượng điều kiện với Thành Hân, muốn tài nguyên. Đệt! Sao chị ta lắm thủ đoạn thế chứ, nghệ sĩ của mình mà cũng tính mưu cho được!” Tạ Nghiêu tức đến hộc máu: “Đệt! Đệt! Đệt! Chờ đấy, chị ta muốn chơi thì tôi chơi với chị ta!”
Tạ Nghiêu nói xong thì cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, bị Khâu Y Dã túm lại: “Còn chưa hết jetlag đã hấp ta hấp tấp lái đến đây, chưa ngồi được bao lâu lại muốn quay về, không mệt hả? Lỡ xảy ra tai nạn thì sao? Vả lại, nếu cậu đi bây giờ thì vừa khéo giờ cao điểm buổi tối, còn ngại hỏa khí không đủ rừng rực à? Chờ tôi tầm một tiếng, chúng ta ăn cơm tối xong thì tôi bảo Tiểu An đưa cậu về.”
Khâu Y Dã ấn Tạ Nghiêu ngồi xuống ghế, đặt cốc nước vào tay hắn rồi nói: “Đừng nói đây chưa chắc là chủ ý của Bình tổng, cho dù có đúng thì mặc dù tôi cũng bất mãn việc chị ấy hy sinh lợi ích của tôi, nhưng chị ấy cũng là vì công ty mới lấy được tài nguyên. Cậu không phải là cổ đông của công ty sao, công ty kiếm được tiền thì cậu phải vui vẻ mới phải chứ?”
Tạ Nghiêu sắp bị logic của Khâu Y Dã chọc cười: “Tại sao cậu lại còn nói giúp bà già Bình Yến Thu nữa!?”
“Tôi cũng không cao thượng đến mức đó. Thứ nhất, thực lực và thủ đoạn trước mắt của cậu không đủ để đối phó với Bình Yến Thu, đi tìm chị ấy nói chuyện không khéo lại bị lừa trở về; thứ hai, theo sự hiểu biết của tôi về Bình Yến Thu, chị ấy sẽ không tính mưu với nghệ sĩ của mình, chuyện này chưa chắc là do chị ấy làm; cuối cùng, không phản hồi lại thực ra rất phù hợp với tính cách của tôi, tôi cũng không cảm thấy mình chịu thiệt thòi gì nhiều. Người như Tống Cảnh Dương thì nên âm thầm xem một mình hắn làm trò, hà tất phải cùng hắn diễn xiếc khỉ chứ?”
Tạ Nghiêu thích cười thích đùa nhưng tính khí lại hung, hồi học đại học suýt nữa đã đánh nhau với người ta, đều là Khâu Y Dã khuyên ngăn, qua nhiều năm như vậy, tình cảnh đâu chỉ giống như từng xảy ra.
Cơm nước xong xuôi rồi tiễn Tạ Nghiêu, sau đó Khâu Y Dã lại đi quay cảnh đêm. Nửa đêm trở về khách sạn nằm trên giường, cậu mới bắt đầu suy nghĩ và tiêu hóa thông tin mà Tạ Nghiêu mang đến.
Cho nên sự việc lần này Hạ Khôn hẳn là có nhúng tay vào. Hai tài nguyên kia rất có khả năng Bình Yến Thu tưởng mình đã xử lý ổn thỏa nhưng thực tế chúng đều nằm trong kế hoạch của Hạ Khôn.
Hạ Khôn muốn làm gì?
Đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió, sau đó mặc kệ cho gió thổi, khiến sóng tự ập xuống. Dường như chính là để cậu đi ngang qua sân khấu lộ mặt trước công chúng, sau cùng còn nhét vào hai cái tài nguyên. Nếu như cậu nghĩ không sai thì hai cái tài nguyên đó cuối cùng cũng có ít nhất một cái sẽ rơi vào tay cậu.
Nếu như đây là kịch bản để Hạ Khôn lăng xê ai đó thì quả thực là hơi cao.
Sau trận chiến mắng nhiếc đơn phương của fan Tống Cảnh Dương, mọi người đều trở nên quan tâm đến Khâu Y Dã, sau khi phim phát sóng, độ quan tâm vẫn ở mức cao, áp đảo nam hai và nam ba. Không chỉ vậy, fan của họ Tống còn cảm thấy đau mặt.
Bộ phim phát sóng trên mạng thì hội viên được ưu tiên xem đến tập bốn mươi, nội dung đáng xem có năm mươi phần trăm là kỹ năng diễn xuất của Khâu Y Dã, hai mươi phần trăm là nhan sắc của nữ chính, hai mươi phần trăm là nữ phụ sau mười tập biến chuyển hình tượng, mười phần trăm cuối cùng mới là gương mặt liệt của Tống Cảnh Dương.
Đương nhiên cũng có người nói Khâu Y Dã cướp đất diễn. Bình luận có nhiều người thích nhất trong khu bình luận là: “A a, Khâu Y Dã không cướp đất diễn, bộ phim này còn có cách xem khác à?”
Nhân vật của Khâu Y Dã lang thang giữa giao điểm của ánh sáng và bóng tối, ngoài ánh sáng là một người đàn ông đáng thương có trái tim thiên thần, trong bóng tối là một kẻ phản bội bị quỷ ám, dụ dỗ không để lại dấu vết, sau đó đẩy người ta xuống vách núi, còn chính mình thì cười đến rơi lệ.
Người hâm mộ cắt những cảnh diễn của Khâu Y Dã trong bộ phim làm thành một video khiến nó ở mục video hot hai ngày qua. Đoạn video cắt ghép một năm trước ‘Hoàn toàn không ngờ là cùng một người!—29 sắc thái của Khâu Y Dã’ cũng bị đào lại, hơn nữa còn được đổi thành 31 sắc thái của Khâu Y Dã. Hóa ra ngoài câu ‘Kỹ năng diễn xuất cứ như thật sự hủy hoại dung nhan vậy” còn có thêm câu ‘Công lý ở đâu, vì sao Khâu Y Dã chưa từng diễn nam chính?!!!”.
Khâu Y Dã xem một tập phim bằng Ipad của Tưởng Thanh Duy, khiếp sợ đến mức hoài nghi bản thân có phải đã đóng một bộ phim giả hay không: Lúc đóng phim cậu không cảm thấy có sự chênh lệch lớn về trình độ giữa các diễn viên. Mặc dù kỹ năng diễn xuất và ghi nhớ lời thoại của Tống Cảnh Dương không tốt nhưng cũng không đến nỗi quá tệ để diễn viên lồng tiếng cố gắng cứu vớt. Còn nữa, biên tập viên của bộ phim này có lẽ cũng phải rút gân hoán cốt cho bộ phim gốc chứ nhỉ? Tại sao cậu lại cảm thấy hình tượng của nhân vật mình diễn không quá khác nhau?
Phim là tự mình diễn, Tống Cảnh Dương còn có thể nói gì chứ? Chẳng nhẽ nói ‘Biên tập viên cấu kết với diễn viên lồng tiếng hãm hại tôi’ sao? Cậu ta với kẻ thao túng phía sau thực lực chênh lệch, bị đánh rớt răng chỉ có thể nuốt máu vào.
Bộ phim do Thành Hân đầu tư quay, Khâu Y Dã vô cùng bội phục lòng dũng cảm của Hạ Khôn, ngay cả khi phải phá hỏng bộ phim mà hắn đã đầu tư.
Khâu Y Dã ý thức được rằng Hạ Khôn dùng bộ phim này để cho cậu một lời cảnh cáo. Nói một cách bá đạo thì chính là: Thuận theo tôi thì sống mà chống lại tôi thì chết. Bầu không khí trẻ trâu nồng đậm này khiến Khâu Y Dã vừa bất lực vừa cạn lời.
Đối phó với một tên điên dám đem bộ phim mà mình đầu tư ra để chơi thì còn có thể làm gì? Dỗ dành ư?
***
Anh Sóc hào hứng gọi điện cho Khâu Y Dã, nói rằng lớp men cuối cùng của bình rượu đã hoàn thành ở nhiệt độ cao, không ngờ ba màu men mà Khâu Y Dã trộn lẫn với nhau cuối cùng lại cho ra màu đỉnh như vậy, mối nối quá tự nhiên và mượt mà, đẹp hơn gấp nhiều lần sau khi nung. Lúc Khâu Y Dã nhìn thấy vật phẩm, nội tâm bắt đầu đấu tranh: đột nhiên cậu không nỡ tặng cho Hạ Khôn. Do dự đến phút cuối, Khâu Y Dã vẫn mua một chiếc hộp ở chỗ anh Sóc, bọc từng thành phẩm một bằng vải lụa rồi để vào trong.
Chị Hà đứng sau lưng cậu: “Tiểu Khâu, nghĩ kỹ rồi hả? Hơn một tháng nữa sẽ có cuộc đấu giá tác phẩm nghệ thuật đồ gốm Tử Nhiên, cho dù cậu là người chế tác giấu tên tuổi, thận trọng mà nói, bộ đồ uống rượu này có thể lên đến sáu con số đấy.”
Khâu Y Dã nghĩ đến dáng vẻ phát điên của Hạ Khôn, chợt cười: “Không nỡ để một đứa trẻ bắt sói.”
Cuối cùng thì Hạ Khôn cũng đợi được Khâu Y Dã chủ động liên lạc, lúc bắt đầu hắn còn kiềm chế tích chữ như vàng ‘ừm’, ‘được’, ‘ồ’, ‘thế à’, sau đó Khâu Y Dã nói rằng vào ngày Cá tháng Tư cậu được nghỉ, hỏi Hạ Khôn có muốn ăn bánh kếp không.
“Tôi không có đùa anh, ngày hôm đó thực sự được nghỉ, đạo diễn Hồng có lẽ sợ chúng tôi buông thả bản thân, cho dù có làm việc cũng lãng phí cơm hộp. Tôi muốn ăn bánh kếp từ lâu rồi, hay là cùng nhau ăn đi?”
Hạ Khôn cuối cùng cũng hạ mình hỏi: “Đi đâu ăn?”
“Tự làm, hai ngày trước tôi xem được một công thức làm bánh kếp, muốn thử xem sao.”
Cho nên Khâu Y Dã là muốn lôi hắn ra làm chuột bạch sao? Có điều Khâu Y Dã đã đích thân xuống bếp, không cần phải so đo thêm nữa, bèn miễn cưỡng ân chuẩn.
Hạ Khôn chưa từng nghĩ rằng bánh kếp có thể làm ra thành hình dạng giống như ở trước mắt hắn bây giờ.
Màu sắc thì bình thường, nhưng lại được bày biện vô cùng bắt mắt: một chồng bánh kếp nhỏ tròn tròn trắng trong được xếp trong lồng hấp bằng trúc, ở giữa là bốn chiếc đĩa sứ làm thủ công đơn giản với hoa văn màu nâu và xanh ngọc bích đặt cẩn thận bốn món ăn màu sắc: khoai tây Kim Sa thái sợi, trứng xào hẹ, thịt băm sốt tương Bắc Kinh, ớt sừng trâu Ngọc Nha. Đĩa nhỏ cùng bộ đựng tỏi băm nhuyễn và dưa chua, còn trong bát sứ nhỏ hơn phân nửa bát là súp ngô. Rượu sake được ủ trong bình rượu hình lá sen, chiếc cốc nhỏ hình lá sen đáng yêu nằm một bên.
Một bàn món ăn cơm nhà phương Bắc, đúng nghĩa bày ra đẳng cấp của một nhà hàng năm sao.
Hạ Khôn liếc nhìn Khâu Y Dã rồi ngồi xuống.
Bánh kếp mỏng và dai như giấy, khoai tây xào bào mỏng được phủ một lớp lòng đỏ trứng muối, thịt băm mềm, nước sốt đậm đà, ớt Ngọc Nha giòn rụm và hơi cay. Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là đĩa trứng xào hẹ: hẹ rất tươi, kết hợp với trứng gà được xào ở nhiệt độ vừa phải, quả là trời đất tác hợp. Hạ Khôn không biết Khâu Y Dã lấy đâu ra loại bột ngô mới trong mùa này, hương thơm giản dị của ngô lưu lại trên môi răng khiến người ta có cảm giác như trở về đồng ruộng.
Không có một chi tiết nào là tầm thường.
Lồng hấp bằng trúc đã nhìn thấy đáy, Hạ Khôn mới mở lời: “Làm diễn viên đúng là mai một tài hoa của cậu.”
Khâu Y Dã cười: “Chỉ là kỹ năng sống để giải tỏa mệt mỏi cho bạn bè thân thiết mà thôi.”
“Chỉ có bạn bè thân thiết?”
“Đúng vậy, xưa nay chỉ có bạn bè thân thiết đến thì tôi mới xuống bếp. Có điều tôi nghĩ, Hạ tiên sinh ăn qua đồ mà tôi nấu, hẳn cũng có thể xem như là bạn bè thân thiết nhỉ?”
Trên người Khâu Y Dã dường như có một sức mạnh thần bí nào đó, nói vài câu khiến hắn tức giận, xa cách một tháng, chỉ một câu là đã có thể hoàn toàn dỗ được hắn.
Hạ Khôn không tỏ ý kiến, cầm lấy bình rượu ấm lên rồi rót hai ly.
Thoạt nhìn hắn cảm thấy bình đựng rượu này rất hợp lòng người, hình dáng tự nhiên màu sắc táo bạo, men gốm trắng xanh phủ vân nâu đen, dọc theo đường vân được kết nối tự nhiên với màu xanh lá đậm nhạt không đồng đều. Nó gợi cho người ta liên tưởng đến trời xanh, đất dày, rừng trúc, núi xa.
Hạ Khôn uống cạn ly rượu rồi nghịch cái ly trên tay. Đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, lật ngược ly lại, nhìn thấy dưới đáy có in một chữ ‘Dã’ tròn xoe.
“Cậu làm à?”
Khâu Y Dã chỉ vào tủ trang trí phía chéo đằng sau mình: “Tôi vẫn luôn cảm thấy chỗ kia hình như thiếu mất cái gì đó, cho nên đã làm nó.”
Không nói là tặng cho anh, nhưng đúng là tặng cho anh, anh có cần không?
Hạ Khôn nhìn cậu, ánh mắt sắc như dao, tia lửa và tia chớp quẩn quanh trên mũi dao, quấn lấy sóng biển và hoa hồng.