“Cho nên là, lúc anh đưa tài nguyên lại còn ép giá, ván này đánh khá đấy.”
Khâu Y Dã gục đầu vào bụng Hạ Khôn, mệt đến nỗi không muốn đứng dậy.
“Nếu giá cao thì cậu sẽ nhận được nhiều hơn, vượt qua công ty chủ quản mà đưa thẳng cho cậu không phải càng tốt hơn sao?”
“Lời này nói cứ như chúng ta mới là người một nhà vậy. Tôi thấy hơi căng thẳng, giống như kẻ phản bội vậy đó, Hạ tổng.”
Hạ Khôn mỉm cười, cơ bụng phập phồng, đầu của Khâu Y Dã cũng vì thế mà xóc nảy theo. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác mình như đang ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ cũ kỹ vượt núi băng đèo về vùng nông thôn. Khâu Y Dã trở mình, tai dán lên bụng Hạ Khôn, nghe thấy bên trong đủ loại âm thanh kỳ quái, giống như một nhà xưởng bận rộn, cót két, òm ọp, lộp bộp.
Khâu Y Dã nói ra phát hiện này với Hạ Khôn, Hạ Khôn cũng rất thích thú, để Khâu Y Dã nằm ngay ngắn, dùng chiếc chăn bẩn lau sạch phần tinh dịch đã khô trên bụng cậu rồi dán tai lên đó. Quả nhiên hắn cũng nghe thấy rõ ràng những âm thanh tạp nham. Hạ Khôn vỗ lên cơ bụng cậu: “Người rất ngoan, nhưng bụng lại không ngoan.”
Khâu Y Dã vặn lại: “Con người tôi cũng không ngoan như thế đâu.”
Hạ Khôn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại như Khâu Y Dã vừa rồi. Những âm thanh hỗn loạn kỳ lạ trong bụng Khâu Y Dã có một sức hút khó tả, hắn muốn thế giới an tĩnh lại để lắng nghe thêm một lúc nữa. Khi Khâu Y Dã ngừng di chuyển, hắn cảm nhận được nhịp tim của cậu, một nhịp rồi lại một nhịp, gần trong tầm tay, rõ ràng, kiên định, có lực, đinh tai nhức óc.
Làm sao đây, hình như hắn có thể nằm im như vậy hoài.
Ấm áp đến lưu luyến.
Vào đúng lúc này Khâu Y Dã lại nói: “Anh có nghe thấy tiếng tạo phân không?”
Hạ Khôn quay đầu đi với vẻ mặt xanh mét.
“Tiết Thanh minh có được nghỉ không?”
“Không nghỉ, chúng tôi làm gì có kỳ nghỉ chân chính đâu. Hôm nay được tan làm chính là cho thời gian để tảo mộ sớm rồi.”
“Cậu có quay về tảo mộ không?”
“Năm nay không về, tôi đã nhờ chị gái giúp tôi và em trai mang hoa rồi.”
Không quay về thăm mẹ là bởi vì thời gian đều dành cho mình, Hạ Khôn nghĩ thầm. Nhưng hắn lại không thể dành nguyên một ngày cho Khâu Y Dã được.
Buổi tối vẫn còn công việc, là buổi tụ họp của hội con nhà giàu sang quyền quý.
Tiết Thanh minh chắc chắn là phải ở cùng người nhà, mùng một tháng tư trở thành ngày tốt nhất để tụ họp sớm – nhưng không quan trọng dù điên hay khùng, dù sao cũng không ai tin.
Có đôi khi lòng người phức tạp như vậy đấy, nói là không có ai tin, nhưng thường thì bữa tiệc một ngày mà mang bạn đồng hành theo mới là người được quan tâm nhất. Những người trong cuộc chơi đều biết giấu người mình yêu, sợ bị vạ lây, cũng sợ lộ khuyết điểm. Nhưng hầu hết đàn ông đều có chút bản tính thích khoe khoang, vì vậy ngày này đã trở thành ngày để khoe khoang cục cưng của mình: Đoán xem anh ấy/cô ấy có bao nhiêu quan trọng với tôi? Bằng cách nào đó, chuyện này đã trở thành một truyền thống.
Hạ Khôn cũng hơi do dự muốn đưa Khâu Y Dã đi cùng, nhưng sau đó nghĩ vẫn là thôi, để Vương Thành Tịch chiếu theo thông lệ của những năm trước mà chuẩn bị người đầu bảng của Kim Huyên Thủy Vận.
Không ngờ Khâu Y Dã lại nhắc đến chuyện này trước: “Buổi tối Hạ tổng không ở nhà nhỉ?”
“Đúng.”
“Buổi tối tôi cũng không ở nhà.” Khâu Y Dã do dự chốc lát rồi nói thêm một câu: “Không có gì, chỉ báo cho anh một tiếng thôi.”
Lúc Khâu Y Dã ngồi trong xe của Tạ Nghiêu, cậu vẫn còn đang nghĩ về chuyện lúc chiều.
Câu báo trước kia nghe có vẻ kỳ kỳ, cậu cũng không phải người nào đó của Hạ Khôn, mà Hạ Khôn cũng không có phản ứng gì, khiến cậu cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng nếu không báo trước, lỡ như buổi tối Hạ Khôn trở về thì sao?
Lúc chiều Khâu Y Dã không suy nghĩ sâu xa, tại sao sẽ cho rằng Hạ Khôn phát hiện cậu không ở nhà thì không được tốt lắm. Bây giờ ngẫm lại, dường như cũng không có vấn đề gì, hôm nay cậu đã hoàn thành nhiệm vụ và nghĩa vụ của mình, trừ phi Hạ Khôn nửa đêm về nhà còn muốn chịch choạc. Lẽ nào Hạ Khôn không phản ứng gì là thực sự do buổi tối còn định làm một lần nữa? Điều này không có khả năng lắm nhỉ…
Trong đầu Khâu Y Dã tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn nên không nghe thấy Tạ Nghiêu gọi mình.
“Khâu! Y! Dã!”
“Ơi… ơi?” Cuối cùng Khâu Y Dã cũng tỉnh táo lại: “Có chuyện gì?”
“Hồn thả đi đâu thế? Gọi cậu mấy lần rồi.”
“À, không có gì, mấy ngày nay mệt quá, tôi đang thả lỏng một chút.” Khâu Y Dã vừa nói vừa ngáp.
Tạ Nghiêu chưa từng thấy những năm tháng khó khăn nhất của Khâu Y Dã, cho rằng Khâu Y Dã quá mệt mỏi khi gần đây phải ứng phó với những chuyện kia, lại còn phải đóng phim nên hắn dễ dàng bị cậu lừa cho qua chuyện.
“Buổi tụ họp tối nay tôi có thiệp mời, mà cậu thì được Chung Lạc Cương mời. Chiều nay đạo diễn Chung tìm cậu nhưng không thấy, buổi tối ông ấy có việc không đi được, lát nữa nếu bảo vệ không cho vào thì cậu cứ xem như đi cùng tôi, đảm bảo không ai dám cản cậu.” Vừa nói vừa ra vẻ ông lớn dạo lầu hoa.
Khâu Y Dã rất tâng bốc mà cúi đầu khom lưng: “Vậy lão gia nhất định phải chiếu cố thiếp thật tốt nha.”
Tạ Nghiêu diễn đến nghiện: “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, muốn cái gì thì lão gia cho nàng cái đó!” Nói xong còn tự vui vẻ một lúc lâu.
“Còn chưa uống rượu mà sao đã tự vào trạng thái rồi?”
“Khụ khụ, làm nóng trước thôi mà. Nhắc mới nhớ, hôm nay gặp Chung Lạc Cương tôi mới biết Thái Hợp và Thư Dư đã nói tốt về cậu trên Weibo của ông ấy, bản thân ông ấy chắc chắn không có hành động mang chỉ số thông minh này đâu.”
Hôm trước, khi chủ đề nóng về Khâu Y Dã đã hơi lắng xuống, fan của Tống Cảnh Dương chống trả, Chung Lạc Cương đăng Weibo nói rằng bộ phim mới đang được bắt đầu, ngoài đội ngũ chế tác chính còn có Khâu Y Dã. Ngay lập tức, phim mới của Khâu Y Dã và Chung Lạc Cương đều lên hot search, thời điểm này không phải là ngẫu nhiên.
“Hai người bọn họ mấy năm nay một người chuyên tâm quay phim, một người chuyên môn giám chế, sự ăn ý này quả thực rất hiếm có. Hôm nay Chung Lạc Cương không đến là bởi vì mẹ của nhà sản xuất Thái đang nằm viện, hai người bọn họ đã bay đến thành phố C để thăm bà cụ rồi.”
Sau một hồi tán gẫu chuyện hóng hớt của Chung Lạc Cương, Tạ Nghiêu nhắc nhở Khâu Y Dã: “Mặc dù đạo diễn Chung không đến nên ít đi một người tiến cử, nhưng vẫn có vài vị đạo diễn và nhà sản xuất đáng để trò chuyện. Ngoài ra, đáng chú ý hơn cả vẫn là Vạn Kính Tiên và Lý Dịch Trác.”
Khâu Y Dã xoa lông mày: “Lý Dịch Trác?”
Vạn Kính Tiên vẫn còn đỡ, đại thiếu gia tập đoàn Vạn Phương đích thân ra trận, có lẽ là không yên tâm về Tưởng Thanh Duy. Lý Dịch Trác cũng đến lại có hơi kỳ lạ: mặc dù anh ta thường xuyên xuất hiện trên các bản tin giải trí nhưng trên thực tế, anh ta không cùng lĩnh vực phim ảnh như bọn họ. Tạ Nghiêu với Lý Dịch Trác có chút giao tình nhưng không sâu. Trái lại, Vạn Kính Tiên và Tạ Nghiêu có quan hệ thân thiết hơn một chút, dù sao cũng là phú nhị đại lớn lên ở thành phố.
Nếu có cả Lý Dịch Trác vậy thì càng náo nhiệt rồi. Có thể tưởng tượng rằng ban tổ chức vì để phục vụ cho sở thích của Lý đại thiếu gia, ngoài các ngôi sao điện ảnh, ngôi sao ca nhạc, ngôi sao chương trình tạp kỹ, còn có thể có một nhóm người nổi tiếng trên mạng cũng tham gia buổi tụ họp này.
Bọn họ vừa mới xuống xe, lập tức đã có một tiểu hoa mới của giải trí Minh Sơn đi theo bên cạnh.
Khâu Y Dã liếc mắt nhìn Tạ Nghiêu, Tạ Nghiêu ‘khụ’ một tiếng, nắm tay lại đưa đến bên miệng, nhỏ giọng nói với Khâu Y Dã: “Không thể đưa Tiểu Sênh đến những chỗ thế này được, đưa một hai người theo làm lá chắn rất có tác dụng đấy, cũng thuận tiện dìu dắt người mới nữa, hãy tin tôi!”
Khâu Y Dã còn có thể nói được gì nữa?
“Tin cậu tin cậu cái gì, còn không mau đi, đừng đứng đây chặn cửa.”
Hẳn là Chung Lạc Cương đã nói trước với ban tổ chức nên Khâu Y Dã quét mặt là có thể vào.
Cô gái bên cạnh Khâu Y Dã tên là Tiết Uyển Trạch, sở hữu đôi mắt hạnh tròn, mới gia nhập công ty giải trí Minh Sơn được ba tháng, đã đóng một bộ phim chiếu mạng nổi tiếng thể loại đô thị huyền huyễn. Ấn tượng của Khâu Y Dã với cô gái này khá tốt, cảm thấy tên của cô rất hay, con người cũng hoạt bát.
Tiết Uyển Trạch cẩn thận đi theo Khâu Y Dã từng bước, cả người đều đề phòng. Khâu Y Dã nhớ lại lúc mình vừa gia nhập giới giải trí, được Thư Dư dẫn theo tham gia hội tiệc, 80% cũng là trong trạng thái này. Không cần biết lúc mới đầu thuần khiết ngây thơ tới mức nào, qua vài năm rồi cũng sẽ trở nên xảo quyệt láu cá như nhau thôi. Cậu hiểu được tâm trạng lo lắng hiện tại của Tiết Uyển Trạch, thỉnh thoảng quay đầu lại nói một hai câu với cô thì biết được cô học múa dân gian và vẫn đang theo học tại Học viện múa.
Chưa tới một năm kể từ lần cuối cùng Khâu Y Dã đến một nơi như thế này, đãi ngộ của Khâu Y Dã quả thực đã khác một trời một vực. Năm ngoái, những người từng liếc nhìn và đi ngang qua cậu thì bây giờ ít nhất họ đã mỉm cười với cậu, nhưng càng nhiều hơn là đến để hàn huyên. Thật ra Khâu Y Dã có biết những người này, cậu đã tham gia nhiều đoàn phim như vậy, khoa trương mà nói thì gần như đã hợp tác cùng non nửa số người ở cái giới phim ảnh rồi.
Chỉ là lẽ thường tình của việc dẫm đạp lên nhau để nổi tiếng, không phải bàn cãi nhiều.
Khâu Y Dã cũng khách sáo với bọn họ, nếu cảm thấy ai đáng tin cậy một chút thì sẽ cố gắng giới thiệu người bên cạnh mình là Tiết Uyển Trạch.
Sau gần hai tiếng, trạng thái của Tiết Uyển Trạch đã thoải mái hơn rất nhiều, cười cũng tự tin hơn, lưng cũng thẳng hơn. Khâu Y Dã nghĩ, cô gái này cần được khích lệ nhiều hơn.
Tiết Uyển Trạch như chú chim non, theo sát bên cạnh Khâu Y Dã. Khâu Y Dã muốn đi chào hỏi một hai vị đạo diễn và nhà sản xuất, nhưng cậu cảm thấy mình chỉ là một diễn viên tuyến ba, đã không có người tiến cử thì thôi đi, bên cạnh còn dẫn theo một diễn viên càng không biết tên tuổi, như vậy có vẻ không được tốt lắm, cũng rất đáng thương cho cô gái nhỏ nếu bị bỏ lại một mình. Vì vậy dự định trước đó coi như bỏ, cậu chỉ cùng đồng nghiệp tán gẫu, trao đổi một vài thông tin.
Lúc Khâu Y Dã đang nói chuyện thì vai bị vỗ một cái, “Anh Khâu!”
Khâu Y Dã quay đầu lại, Tưởng Thanh Duy cười tủm tỉm nhìn cậu, bên cạnh là Vạn Kính Tiên và một quý cô xinh đẹp lộng lẫy.
Vạn Kính Tiên không giống với công tử bột đời thứ hai, anh ta được huấn luyện trong quân đội, mang đến cho người ta cảm giác áp bức hơn cả Hạ Khôn. Tưởng Thanh Duy lại không hề phát giác, mang hình tượng nam sinh thông minh, vẻ mặt ngốc nghếch mà giới thiệu bọn họ với nhau. Vạn Kính Tiên nhìn chăm chăm Khâu Y Dã mấy lượt, đợi đến khi sau lưng Khâu Y Dã ớn lạnh mới vươn tay ra bắt tay với Khâu Y Dã.
“Cảm ơn Khâu tiên sinh đã luôn quan tâm Thanh Duy.”
Mồ hôi của Khâu Y Dã sắp chảy ra, cậu bật cười: “Nào có nào có, Thanh Duy rất có năng lực, ở đoàn phim tiến bộ rất nhiều.”
Vạn Kính Tiên có vẻ hài lòng, cầm lấy hai ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, đưa cho Khâu Y Dã một ly.
Tưởng Thanh Duy thấy thế, liếc nhìn Vạn Kính Tiên rồi nói: “Chốc nữa chúng ta hãy uống. Anh Khâu, em giới thiệu cho anh người này.” Sau đó nhìn sang Tiết Uyển Trạch một cách ân cần: “Uyển Trạch cùng chị Sương đi ăn chút gì trước đi nhé? Chúng tôi xin vắng mặt một lát.”
Có lẽ Tiết Uyển Trạch vừa mới nhận ra mình đã theo rất sát Khâu Y Dã nên làm chậm trễ việc của cậu, cô đỏ mặt nói: “Anh Khâu không cần để ý đến em, em đi theo chị Sương là được rồi.”
Khâu Y Dã khá thích cô gái này, nhờ Vạn Song Sương quan tâm một chút. Đợi khi bọn họ đã đi xa, Tưởng Thanh Duy nháy mắt với Khâu Y Dã: “Anh Khâu thích cô ấy à?”
“Tính cách cô gái nhỏ này khá tốt, mới vào nghề mà, để ý người ta một chút là điều nên làm.”
“Aiz, anh ấm áp như vậy, chắc chắn sẽ làm tổn thương trái tim thiếu nữ.”
“Hả?”
Tưởng Thanh Duy không giải thích cho Khâu Y Dã mà nhìn chếch ra sau lưng cậu: “Không ngờ nhanh như vậy đã tìm thấy anh ta. Nào, đó là người mà em muốn giới thiệu với anh, Lý Dịch Trác.”
Khâu Y Dã quay đầu lại.
Bữa tiệc đã bước sang nửa sau, âm nhạc trở nên gợi cảm và lôi cuốn. Lý Dịch Trác ngồi dưới ánh đèn nhấp nháy thay đổi, vòng tay ôm hai người đẹp ăn mặc mát mẻ, đang nói chuyện cùng Tôn Gia và Hạ Khôn. Có một chàng trai xinh đẹp trắng trẻo, nhìn từ sườn mặt thì thấy lông mi dày mà mảnh, mũi hơi hếch, đang ngoan ngoãn nép vào lòng Hạ Khôn.