Mục Thần

Chương 332: Một đêm phong ba



"Thầy Mục, làn sóng yêu thú lần này cũng xoàng nhỉ?", Cảnh Tân Vũ vừa ăn thịt nướng vừa nói: "Bọn chúng bị đội quân một trăm nghìn người đè ép cả bốn hướng rút lui nhanh ghê luôn!"

Chuyện này cũng làm Mục Vỹ thắc mắc.

Thường thì làn sóng yêu thú tới thì rào rạt nhưng đi thì chẳng dễ.

Nếu như đây là cuộc tranh chấp giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ sẽ gây ra ảnh hưởng không khác gì trời rung đất lở, tất cả linh thú sẽ điên cuồng theo.

Cho dù đây chỉ là cuộc tàn sát quy mô lớn do chính linh thú tạo ra mà không phải cuộc chiến giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ thì cũng không thể nào đơn giản thế này được.

Mục Vỹ có ngạc nhiên cũng không đoán ra được gì.

Muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, chỉ có cách duy nhất là lẩn vào trong bầy linh thú để tìm hiểu thôi.

Nhưng không biết bao nhiêu linh thú đang tụ tập trong dãy núi Phá Vân lúc này, vào trong đó khác nào tự đào mồ chôn cho mình chứ.

"Đêm nay phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được chủ quan, không được đi một mình, rõ chưa?"

"Vâng!"

Được Mục Vỹ dặn dò, những học trò lớp chín xốc lại tinh thần, nghe ngóng xung quanh mọi lúc.

Trời đêm nay đầy mây, mặt trăng bị những đám mây che lấp không thể rọi sáng. Trừ ánh sáng tỏa ra từ đuốc thì cả vùng rìa dãy núi Phá Vân chìm trong màn đêm.

Rắc rắc...

Một tia chớp giáng xuống bầu trời đen như mực, trên không trung nổi lên một vầng sáng quái quỷ và chói mắt.

Uỳnh... Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên, đất trời rung chuyển.

Gào...

Hú...

Đột nhiên một loạt những tiếng rít gào đỉnh tai vang vọng khắp khu vực bên ngoài dãy núi Phá Vân. Hơn một nghìn chủng loại linh thú cùng nhau kêu lên. Mặt đất lắc lư dữ dội.

"Không ổn rồi, bọn linh thú tập kích, tất cả chuẩn bị!"

Đêm nay Mục Vỹ không ngủ mà đứng ở nơi đầu đội ngũ.

Làn sóng yêu thú vừa ập đến là hắn phản ứng lại ngay, lập tức tổ chức cho lớp chín phòng thủ.

"Làn sóng yêu thú đến rồi, tất cả mọi người cảnh giác!"

Trong tiếng sấm và những tia chớp giáng xuống, một tiếng gầm vang vọng. giữa trời đêm. Trong chốc lát, đại đội trải dài mười mấy dặm dần chuyển động.

Đuốc cắm nối tiếp nhau thành một hàng dài, toàn bộ đội ngũ bắt đầu rối loạn.

Dù sao đây là lần đầu các đệ tử tham gia cuộc chiến lớn thế này. Một lớp thôi còn đỡ, đẳng này những mười mấy lớp cao cấp cùng đi với nhau, bản thân mỗi người đã không ai phục ai, đương nhiên không thể đồng lòng với nhau trong tình cảnh này.

Không xảy ra mâu thuẫn đã là không tệ rồi.

Thùng thùng thùng...

Tiếng thú gào dài đằng đãng. Không lâu sau tiếng gầm vang trời, cả mặt đất lay động, tiếng ùng ùng văng vẳng bên tai không dứt.

Bầy linh thú phản kích lần thứ nhất! "Giết!"

Đội ngũ trải dài mười mấy dặm thoáng chốc cũng bộc phát ra tiếng gào thét như dời núi lấp biển.

Trong đợt chiến đấu này, lớp đặc biệt và lớp cao cấp của học viện Thất Hiền đứng ở đầu chiến tuyến, lớp trung cấp và lớp sơ cấp thì phụ trách hậu cần, dọn

dẹp tàn dư chiến trường cũng như vận chuyển nhu yếu phẩm.

Bởi mới nói tuyệt đối không thể để bọn linh thú phát động công kích phá tan tuyến phòng thủ, nếu không hậu phương sẽ thành một mớ hỗn loạn.

Tất cả những người ở đây đều hiểu điều đó. Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn màn đêm ngày càng u tối rồi mỉm cười.

Đây sẽ là một đêm phong ba. Đối với hắn, sấm sét không còn đáng sợ nữa mà thật đáng mong chờ.

"Giết!"

Mục Vỹ nhìn biển mắt xanh trước mặt quát, lệnh cho lớp chín cao cấp toàn quân xuất kích.

Hắn thi triển toàn bộ chiêu thức trong Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm lấp lánh trong đêm.

Đi một bước, vung một kiếm, nhấc một đường, giết một linh thú!

Những tia sấm sét nhấp nháy trên thân kiếm của Mục Vỹ, mỗi một lần chém linh thú, sấm sét trên thân kiếm lại bùng lên dữ dội.

"Mặc Dương, kiếm thuật của ngươi đúng là tài hoa thật nhưng chưa chắc đã hơn được thân pháp của ta trong trận chém giết quy mô lớn này đâu, hay đua với nhau thử xem nào?", Mục Phong Hành vui vẻ nói với Mặc Dương.

"Chơi luôn!"

"Hai ngươi vui ghê, đua nhau cũng không gọi ta, tưởng thương thuật của ta dùng để giết heo hả?"

Lâm Chấp cười há há, sau đó đâm trường thương một phát vào đầu một con linh thú.

"Dân chơi không sợ mưa rơi, ta nữa!", Cảnh Tân Vũ cũng hùa theo. "Ta luôn!"

Nhất thời, những học trò của lớp chín cao cấp thi triển tài năng của mình, tinh thần của họ đều dâng cao.

Nhưng dù vậy, họ cũng đang dần thấy áp lực hơn.

Số lượng linh thú trong làn sóng yêu thú quá nhiều, chúng cũng không sợ chết chút nào, con nào con nấy đâm đầu xông lên như không thiết sống nữa.

Vù vù vù...

Giữa lúc đó, mấy bóng người xuất hiện trước họ và đám linh thú.

Những người đó lướt qua đội ngũ trải dài trăm mét, trong nháy mắt đã đến đầu chiến tuyến.

"Cao thủ long bảng!"

Mấy bóng dáng xuất hiện, mỗi một người vừa đặt chân xuống đất là mười mấy con linh thú toi mạng.

"Giết!"

Bất chợt mấy tiếng thét vang lên ở sau lưng, một đội ngũ khoảng trăm người ầm ầm lao đến.