Mục Thần

Chương 333: Chiến đấu



"Lớp đặc biệt!"

Sự xuất hiện đột ngột của đám người này làm các học trò giật mình bật thốt.

Đệ tử lớp đặc biệt có khả năng chiến đấu cao hơn lớp cao cấp một bậc, còn những người có tên trên long bảng thì ai cũng xuất chúng như nhau, không hề sợ sẽ bị linh thú bao vây.

"Không hổ là cao thủ long bảng!"

'Thấy những người kia xâm nhập bầy linh thú như vào chỗ không người, Lâm Chấp cảm thán.

"Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy!", Mục Phong Hành thản nhiên đáp.

"Đúng vậy. Hơn nữa, dù cao thủ long bảng mạnh đến đâu thì vẫn yếu hơn thầy Mục mình nhiều mài!"

Mặc Dương nói xong, mọi người hướng mắt về trước.

Toàn thể lớp chín như một thanh kiếm chĩa thẳng về phía trước, còn Mục Vỹ chính là mũi kiếm bén nhọn mở đường, mạnh mẽ đẩy lùi bầy linh thú.

Một người một kiếm, sấm sét giăng đầy. Mục Vỹ như lôi thần trên Cửu Trùng Thiên, hùng dũng bất khuất, ngang nhiên không ngại ngần.

Các học trò lớp chín theo sau cũng không tỏ ra sợ hãi.

"Lớp hai, lớp ba cao cấp hỗ trợ lớp mười bảy, lớp mười sáu cao cấp chống lại đám linh thú. Lớp bốn, lớp năm cao cấp hỗ trợ lớp mười lăm cao cấp, theo sát lớp chín ngăn chặn linh thú. Các trò phải nhớ kỹ, đằng sau các trò là lớp trung cấp và lớp sơ cấp, là nhà của các trò, phụ mẫu thân nhân của các trò. Chỉ cần lùi một bước là tai họa ngập trời!"

Giọng nói của Y Chiêm Long lanh lảnh giữa không trung.

Thầy chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền này đang bay lượn trên trời và chỉ huy các lớp cao cấp của Lôi

Phong Viện với phong thái ung dung không nôn nóng.

"Y Chiêm Long, cao thủ cảnh giới Thông Thần, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền và người giám sát long bảng, quả là bất phàm!”

Thấy Y Chiêm Long mặc y phục màu trắng bay trên trời, một số người kinh ngạc nói.

"Lo nghĩ cách chống chọi với bọn linh thú đi! Bọn nó tác oai tác quái quá, chúng ta mà thất thủ là an nguy của thành Nam Vân sẽ bị đe dọa đấy, thảm cảnh trước đây đã chịu quá đủ rồi!"

Ngày trước, khi đội quân bắt đầu dọn dẹp những linh thú đã chết trên thôn trang và thành trấn dọc đường, người còn sống ở những nơi họ đi qua toàn là trẻ còn bú sữa và người già sáu mươi. Còn lại đều bị linh thú tàn nhẫn giết chết.

Linh thú không hề có tình cảm với con người.

"Hừi Thầy lớp chín cao cấp Mục Vỹ, Cổ Minh này sẽ khiến ngươi trả giá đắt!"

Phía trước làn sóng thú triều, Cổ Minh âm trầm nhìn các học trò lớp chín cao cấp dũng cảm chiến đấu dưới sự chỉ huy của Mục Vỹ ở bên kia.

Gào... Chợt một tiếng gầm phát ra từ phía trước đội quân.

Ngay sau đó, một bóng đen cao mười mấy mét như một ngọn núi nhỏ xuất hiện.

"Linh thú cấp tám, sói Địa Tàng!"

Vài người hốt hoảng hét lên khi thấy bóng dáng khổng lồ kia.

Sói Địa Tàng là vua của linh thú cấp tám, cao mười bảy mét, cộng thêm đôi vuốt cứng như kim cương và hàm răng sắc nhọn kia, tất cả đều khiến người ta hãi hùng.

"Cuối cùng cũng tới, Mục Vỹ, ta chống mắt lên xem ngươi tránh thế nào!"

Cổ Minh nhìn con sói Địa Tàng chạy thẳng tới Mục Vỹ ở đằng trước, nhếch mép nói.

"Cổ Minh, trò làm cái gì vậy?"

Ngay lúc đó, tiếng quát của Y Chiêm Long đột nhiên đi vào tai hắn ta: "Đó là linh thú cấp tám đấy, trò là đệ tử long bảng sao còn chưa ra tay mà đứng đấy chơi? Trò muốn làm gì?"

"Y Chiêm Long, đừng có oang oang cái mồm như thế, ai nói ta đứng chơi!" Cổ Minh tung một chưởng đánh bay một con linh thú cấp năm, hờ hững đáp trả: "Ngươi chỉ là một đặc sứ thôi, làm như mình giỏi lắm, đệ tử long bảng có quyền tự do tuyệt đối kia mà. Ngươi xem Mục Vỹ có cần giúp không đã?”

"Trò..."

Trước giờ đệ tử long bảng luôn kiêu ngạo, khó dạy bảo, không nghe lời ai ngoài Lâm Tiêu Thiên, thậm chí một số trưởng lão và người có chức vụ cao trong học viện cũng không làm gì được họ.

"Hừ"

Nghe thấy cách nói chuyện dở dở ương ương của Cổ Minh, Mục Vỹ hừ lạnh rồi giơ kiếm tiến lên.

Roet...

Sau một nhát kiếm, cái đầu to như cái chậu của sói Địa Tàng ầm ầm rơi xuống đất.

Máu đổ ra ồ ạt như thác nước.

Linh thú cấp tám sói Địa Tàng đã bị giết chỉ bằng một nhát kiếm! "Sao cơi"

Khung cảnh này làm Cổ Minh lạnh mặt.

"Huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy!Mới có mấy ngày mà hắn đã đến trình độ này rồi".

Cổ Minh không thể tin nổi.

Dạo trước Mục Vỹ chỉ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, mới qua mấy ngày đã đến tầng thứ bảy rồi.

Y Chiêm Long cũng lộ vẻ ngạc nhiên. Sự tiến bộ của Mục Vỹ quả là nhanh đến khó tin. Thảo nào Lâm Tiêu Thiên bảo hắn đảm nhiệm chức giám sát long bảng.

Khi nghe y nói vậy, Y Chiêm Long còn tưởng y nói đùa, nhưng bây giờ thấy Mục Vỹ cũng có năng lực lắm chứ.

"Toàn bộ lớp cao cấp nghe lệnh, tập hợp thành một đường thẳng, lấy lớp chín cao cấp làm trung tâm tiến hành công kích, đẩy linh thú vào trong dãy núi, cố gắng thu nhỏ phạm vi chiến đấu lại!"

Phải nói rằng Y Chiêm Long ra lệnh rất chính xác.

Việc liên tục ép phạm vi hoạt động của linh thú nhỏ lại sẽ làm mấy nghìn người trong mười mấy lớp cao cấp thu hẹp phạm vi chiến đấu. Bằng cách đó, mọi người sẽ có thể thay phiên nhau lên.

Nhận được mệnh lệnh của Y Chiêm Long, các lớp nhanh chóng lại gần lớp chín cao cấp rồi dàn ra thành hình quạt với trung tâm là lớp chín, sau đó tiếp tục chém giết.

Gào...

Một tiếng gầm thét đỉnh tai vang lên, một bóng dáng cao trăm mét xuất hiện ở nơi sâu trong dãy núi.

"Thiên linh thú cấp một!"

Gầm...

Nhưng trong lúc mọi người thảng thốt, lại có tiếng rít gào khác vọng đến.

"Thiên linh thú cấp baI"

Hết thiên linh thú này đến thiên linh thú khác xuất hiện làm cho mọi người sững sờ.