Phóng như bay rời khỏi Ma Uyên, Mục Vỹ vô ý quay đầu nhìn lại.
Chẳng hiểu sao hắn có cảm giác lưng cứ lành lạnh như có ai nhìn hắn chẳm chẳm ngay từ khi bước chân ra khỏi Ma Uyên. Cảm giác đó làm hắn rùng mình.
Giờ phút này, tại vực sâu trong Ma Uyên, ma khí điên cuồng chuyển động quanh thạch đài. Cả thạch đài liên tục nổi lên cao như sôi trào.
Bên dưới thạch đài là một lối đi có đường kính dài trăm mét.
Lối đi như nối thẳng vào lòng đất, ma khí hùng hậu từ từ tỏa ra từ trong đó.
Phong ấn trên thạch đài từ từ rộng ra, các khe nứt dần lan tỏa.
"Khà khà ... Khặc khặc khặc khặc ... "
Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới thạch đài đen tuyền, vang vọng cả lòng đất.
Không một ai biết chuyện này!
Phía đông Trung Châu Đại Lục, tại thành Đông Vân nắm trong sự quản lý của điện Tam Cực.
Hiện tại, hàng chục nghìn võ giả đang xếp hàng ngay ngắn trên tường thành Đông Vân nhìn phía dưới.
Bên ngoài thành Đông Vân, bóng người trùng trùng di chuyển trên mặt đất, nhìn kỹ lại đó là một đội quân với mấy trăm nghìn người nối đuôi nhau.
Trên trời thì có mấy trăm người đứng lơ lửng.
Có hai kẻ đứng trước bọn họ.
Một trong hai người đó mặc trường bào màu trắng với tám viên đan dược được thêu nơi ngực, dễ thấy là một thầy luyện đan tám sao.
Người còn lại chắp hai tay sau lưng, có chiều cao trung bình, trông khá bình thường nhưng khí chất rất mạnh mẽ.
"Thạch Trung Nguyên, đừng nói lần này ông đích thân ra mặt là vì Mục Vỹ đấy chứ?", người có chiều cao trung bình cười hỏi.
"Tất nhiên là không rồi!"
Thạch Trung Nguyên lạnh giọng đáp: "Ta cứ đinh ninh Cam Kinh Vũ không sống được bao nhiêu năm nữa, ai mà ngờ ông ta cứ như con châu chấu vậy, nhảy qua nhảy lại mãi, rồi nhảy lại về đây luôn!"
"Lần này ta sẽ giết Cam Kinh Vũ. Lão già này sao không chết luôn cho rồi, chướng mắt thật sự".
"Ha ha!"
Người đàn ông trung niên cười sảng khoái, trên mặt lộ vẻ tự mãn.
"Thánh Vũ Phong, ông đến đây vì Mục Vỹ à?"
"Rõ là thế!", Thánh Vũ Phong thôi không cười nữa, oang oang nói: "Mục Vỹ giết đệ tử chân truyền đệ nhất Thánh Đan Tông ta, tội đáng muôn chết. Mà chắc hắn chết trong Ma Uyên rồi. Không dám giấu gì ông, ta đến nơi này vì bảo bối hắn lấy được từ Vạn Quỷ Phủ Quật".
Lần trước đi Vạn Quỷ Phủ Quật, cả tám thế lực đều về tay không.
Sau đó cả đám ngồi phân tích mới thấy có điều kỳ lạ.
Số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật nhiều gần bằng lượng thiên tài địa bảo Thánh Đan Tông dành dụm, sao lại không có được.
Sau khi loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, cuối cùng, họ chắc chắn rằng toàn bộ kho báu đó đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Vì chỉ có hắn an toàn trở ra sau khi vào Vạn Quỷ Phủ Quật.
Đích thị là hắn chứ không ai cả!
Thánh Vũ Dịch biết thừa điều đó.
Bởi vậy ông ta mới lệnh cho Thánh Vũ Phong dẫn người vây quét thành Đông Vân.
Trong lần tiến công này, Thánh Vũ Phong dẫn binh mã của ba thành thị lớn đến đây, thành Đông Vân có mạnh đến đâu cũng chỉ có một mình, song quyền khó địch bốn tay.
Đấy là con chưa tính đội quan của hai thanh thị lớn do Thạch Trung Nguyên kéo đến.
Với đại quân cùng những võ giả có thực lực cao hơn gấp mấy lần, thành Đông Vân ắt sẽ diệt vong.
Mà họ tới đây cốt muốn Mục Vỹ ló mặt ra chứ không phải muốn diệt trừ thành Đông Vân.
Đợt này bị Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các và Lục Anh Huyết Tông, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ gây áp lực cùng một lúc, điện Tam Cực không biết nên giải quyết làm sao.
Họ cũng đâu thể vì một mình Mục Vỹ mà gây thù chuốc oán với cả năm thế lực khổng lồ.
"Cha ơi!"
Trong điện Tam Cực, Vương Tâm Nhã kéo tay áo Vương Chí Kiệt van nài: "Cha, xin người hãy cứu lấy thành Đông Vân, nếu không, Vỹ ca trở lại mà thấy thành Đông Vân bị diệt sẽ điên mất!"
"Cứu ư? Làm sao cứu đây?"
Vương Chí Kiệt hừ lạnh: "Năm thế lực lớn đồng thời gây áp lực như thế, hai tông môn Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thì điều động một lượng lớn nhân mã đến, ta biết cứu làm sao hả con?"
"Nhưng cha à, lẽ nào người định đứng nhìn thành Đông Vân bị chúng tàn sát sao?"
Đôi mắt Vương Tâm Nhã ngấn lệ.
"Ta đã nói với tiểu tử kia là đừng có huênh hoang như thế rồi, giờ thì sao! Nếu như chỉ là Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các thôi thì ta sợ gì chúng, nhưng lần này ... Cha không thể vì con mà để điện Tam Cực rơi vào nguy hiểm được!"
"Được, con hiểu rồi!"
Vương Tâm Nhã rơi nước mắt, gần giọng nói: "Con không cần người giúp, con và thành Đông Vân cùng sống cùng chết, chết cũng không cần người lo!"
Trong cơn giận dữ, Vương Tâm Nhã phất tay bỏ đi.
"Tâm Nhã!"
Vương Chí Kiệt miệng thì mắng, vẻ mặt lại lo âu.
Cùng lúc đó, Thạch Trung Nguyên ở bên ngoài thành Đông Vân quát lớn: "Cam Kinh Vũ, năm xưa ta và ông bái sư cùng lúc, hiện tại ta và ông đều là thầy luyện đan tám sao nhưng lại sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch, đúng là thế sự khôn lường!"
"Sư huynh đệ tương tàn, gặp lại nhau ở thế đối địch?"
Cam Kinh Vũ tỏ ra trêu tức, cười khinh miệt: "Ngươi mà xứng làm sư huynh đệ với Cam Kinh Vũ này? Thứ cặn bã!"