Mục Thần

Chương 501: Ông cũng xứng à?



"Nói gì nặng lời thế?", Thạch Trung Nguyên vẫn cười thản nhiên: "Sao ông không chết già ở đế quốc Nam Vân luôn cho khỏe, quay trở lại Trung Châu Đại Lục làm gì thế không biết!"

"Ngươi chưa chết làm sao ta chết được!"

Cam Kinh Vũ bắt đầu nổi giận: "Tụ Tiên Các do chính tay ta sáng lập, ngươi ôm nó trong người không sợ ngủ mơ thấy ác mộng à?"

"Ngủ có ngon đâu, ông còn chưa chết, ta ngủ ngon kiểu gì!"

Thạch Trung Nguyên cười khẩy. Ông ta tiến lên một bước rồi vươn trảo về phía tường thành Đông Vân.

Tiếng nổ ầm dội tới, tường thành bị khoét một cái lỗ với đường kính khoảng một trăm mét, sau đó nổ tung như một lát đậu hũ.

"Giết!"

Thạch Trung Nguyên khẽ quát, đám võ giả bên dưới tức tốc phát động tấn công.

Đây là lần thứ hai thành Đông Vân bị công kích, nhưng kẻ địch lần này mạnh hơn gấp mười lần so với lúc trước.

Vậy mà Mục Vỹ - vị lãnh tụ tinh thần của họ - lại không rõ tung tích.

Trận này biết đánh thế nào đây!

"Thạch Trung Nguyên, ông oai phong quá đấy!"

Giữa lúc này, một tiếng quát chợt truyền đến.

Một bóng dáng đột ngột xuất hiện giữa bầu trời thành Đông Vân.

Người vừa đến mặc trường sam màu xám, chắp hai tay sau lưng và nhìn người của Thánh Đan Tông, Tụ Tiên Các với vẻ uy nghiêm.

"Điện chủ Vương!"

Thạch Trung Nguyên khá bất ngờ khi nhìn thấy người nọ, cười nói: "Điện chủ Vương, có một chuyện làm ta thắc mắc. Điện Tam Cực và năm thế lực bọn ta đã giao kèo với nhau rồi mà phải không? Giờ điện chủ Vương đây lại ra mặt, liệu có tính là vi phạm quy tắc không?"

"Xin lỗi, hôm nay ta tới đây chỉ đại diện cho bản thân ta!", Vương Chí Kiệt lên tiếng: "Lúc này ta chỉ là phụ thân của con gái mình, tới đây để bảo vệ đại bản doanh của Mục Vỹ con rể ta, cho nên nếu ông giết được ta, điện Tam Cực tuyệt đối không trách ông nửa lời!"

"Cha ... "

Vương Tâm Nhã ngơ ngác nhìn người trung niên trên trời, không kiềm được nước mắt.

"Ha ha, Vương Chí Kiệt, chính ông là người nói đấy nhé. Nếu chết dưới kiếm của ta, ông không được đổ tội cho Thánh Đan Tông!"

Tuy nhiên, Vương Chí Kiệt vừa nói xong thì một người bước đến từ trong hư không.

"Bạch Trảm Phong!"

Người mới xuất hiện kia làm Vương Chí Kiệt sững sờ.

Tại sao Bạch Trảm Phong, một trong các trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đan Tông, có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm lại ở đây?

Đây là một người có kiếm thuật tuyệt đỉnh, đã lĩnh ngộ kiếm thế, kết hợp với thực lực cường hãn lại càng mạnh hơn. Có người nói rằng ông ta từng giết một cao thủ Niết Bàn tầng thứ sáu.

Thường thì võ giả cảnh giới Niết Bàn đã đúc ra hồn đàn khó mà chết được.

Dù hơn kém nhau một tầng cảnh giới thì nhiều lắm cũng chỉ đánh trọng thương chứ dễ gì giết chết đối phương. Nhưng Bạch Trảm Phong không chỉ khiêu chiến vượt cấp mà còn giết luôn cả đối thủ.

Vì vậy mà ông ta rất nổi tiếng trong Thánh Đan Tông, trên Trung Châu Đại Lục cũng được nhiều người biết đến.

Vương Chí Kiệt cũng đang ở cảnh giới tầng thứ năm của hồn đàn, nhưng ông ấy tự thấy rằng thực lực bản thân không bằng Bạch Trảm Phong.

"Nếu ông nhắm giết được ta thì cứ tới đi!"

Vương Chí Kiệt tiến lên một bước, khí thế bùng nổ.

Năm tầng hồn đàn lơ lửng dưới chân, uy thế bàng bạc bao phủ toàn bộ thành Đông Vân trong nháy mắt. Những người bên dưới tức khắc khó thở.

Đây chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn (hồn đàn), chỉ mới phát ra uy thế thôi đã khiến họ không động đậy nổi rồi!

"Ái chà, mới đi vắng mấy ngày mà sao thành Đông Vân náo nhiệt thế này? Để xem, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, chậc chậc ... rồi cả cao thủ cảnh giới Niết Bàn nữa, trời đất ơi, tầng thứ năm của hồn đàn luôn. Hai tên bên này cũng ghê gớm, tầng thứ tư của hồn đàn!"

Ngay lúc này, một giọng nói vang vọng trong không trung, một người hiện ra trước mặt Vương Chí Kiệt.

"Nhạc phụ à, ha ha, không ngờ người sẽ ra mặt đó, con cảm động lắm!"

Mục Vỹ cười vui vẻ nhìn Vương Chí Kiệt.

Thật ra hắn rất ngạc nhiên.

Sau lưng Vương Chí Kiệt còn có điện Tam Cực, hắn không nghĩ rằng ông ấy sẽ chịu mạo hiểm, ra mặt ngăn cản năm thế lực này.

Dù đó là vì Vương Tâm Nhã nhưng suy cho cùng vẫn là vì cứu hắn!

'Thằng khỉ kia, tính chết cho con gái ta ở góa hả?", Vương Chí Kiệt giận dữ mắng: "Thằng khốn nhà cậu, còn lần nữa là ta xé miệng cậu!"

"Hì hì ... "

Mục Vỹ gãi đầu, lúng túng cười trừ.

Thấy hắn đã trở về, Vương Tâm Nhã không khóc nữa, mỉm cười.

"Thôi nào nhạc phụ đại nhân, người nghỉ ngơi đi ạ!"

"Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi cái đầu cậu!"

Vương Chí Kiệt tiếp tục mắng: "Cậu vừa về từ Ma Uyên đúng không? Chắc chắn là bị bọn chúng đuổi giết rồi. Đi về nghỉ ngơi đi, bí quá thì chạy, rõ chưa?"

"Cậu thì gì cũng tốt nhưng quá tự đại. Ai gặp chuyện gì quá sức với mình, thực lực chưa đủ cao để giải quyết mà vẫn ương ngạnh chống đối bao giờ cũng chịu thiệt nhiều hơn".

"Con cũng muốn nhẫn nhịn lắm chứ!"

Mục Vỹ ra vẻ bất lực: "Nhưng bọn họ đã xông tới nhà luôn rồi, con biết nhịn kiểu gì? Chẳng nhẽ ngồi nhìn người nhà con bị giết sạch!"


Thạch Trung Nguyên hừ lạnh: "Hai người đủ rồi đấy, tưởng đây là gánh xiếc chắc? Hôm nay, hai người đừng hòng ai chạy thoát. Vương Chí Kiệt, ông đại diện cho bản thân ông, vậy thì đừng trách ai vì phải chết tại đây!"

Thánh Vũ Phong cũng sẵng giọng: "Hai ngươi như cha con ruột thật ấy, tiễn các ngươi đi chung một đoạn đường cũng không sao!"

"Tiễn? Ông cũng xứng à?"

Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong với vẻ khinh miệt, khịt mũi rồi bước tới.