Lê Khả trở nên rộng rãi, không còn bài xích giao tiếp với mọi người, thậm chí còn hẹn đi đá bóng với những nam sinh khác trước khi tiết tự học buổi tối bắt đầu.
Chỉ sau một kỳ nghỉ, một thiếu niên vốn lạnh nhạt và tự bế bỗng chốc trở nên thân thiện và cởi mở, hiển nhiên toàn bộ nữ sinh trong trường đều rạo rực.
Ngoại trừ Ngô Hiện Yêu.
Lê Khả thay đổi quá chóng mặt, tuy Ngô Hiện Yêu mừng thay vì cậu đổi khác, nhưng thâm tâm thật sự không tin rằng tính tình của một người sẽ thay đổi nhanh chóng trong vòng hai tháng ngắn ngủi.
Trước kia, chỉ đối với mỗi mình cô là Lê Khả mới bằng lòng tươi cười, còn khi những người khác tiếp cận thì thái độ sẽ quay ngoắt sang bài xích rõ kịch liệt.
Một kì nghỉ hè thấm thoát trôi qua, vóc dáng thay đổi có thể quy cho tập thể hình, thế còn tính cách?
Ngô Hiện Yêu có một linh cảm mơ hồ, rằng mọi hành động hiện tại đều là do cậu cố tình dựng nên, từ sâu trong xương cốt thì cậu vẫn là một thiếu niên dè dặt và nhạy cảm.
Cảm giác là một chuyện, nhưng nguyên nhân thay đổi của Lê Khả, tiếc là Ngô Hiện Yêu không hiếu kỳ. Dù sao đi nữa, cậu trở nên tốt hơn từng ngày vốn là chuyện đáng chúc mừng.
Từ một đáo hoa lạnh lùng, Lê Khả chuyển mình thành một minh tinh đầy hứa hẹn. Từ đàn chị học cao tam đến đàn em học cao nhất, không ai là không nghe qua danh tiếng thơm phức của Lê Khả ở cao nhị, không chỉ đẹp trai mà còn rất mực thông minh.
Nhân số tới tham quan mỗi ngày một tăng vọt, và hứng chịu nhiều nhất phải kể đến Ngô Hiện Yêu.
Mỗi khi cô ghé đầu xuống bàn để tranh thủ chợp mắt; để có thì giờ nói chuyện với Lê Khả, sẽ có vô số đàn chị cũng như đàn em đầy nóng bỏng và nhiệt tình khom lưng để sát vào trước bàn của Ngô Hiện Yêu, nút áo trên cùng của áo sơ mi bị tháo bung, tha hồ khoe mẽ những đường cong duyên dáng. Có mấy lần Ngô Hiện Yêu bị hỗn tạp mùi nước hoa nồng nặc của bọn họ đánh thức, tức tối trợn mắt thì đập vào mắt là chình ình những bộ ngực trắng muốt của các thiếu nữ.
Mỗi ngày Ngô Hiện Yêu đều cảm thán về độ đào hoa của Lê Khả, Vương Khải Văn thì ngược lại, hâm mộ đến độ muốn khóc.
Ngồi ở kế bên, Vương Khải Văn ngày nào cũng vừa cắn đầu bút vừa bắn luồng nhìn ghen tị về phía Ngô Hiện Yêu, khao khát được thế chỗ của cô.
Ngô Hiện Yêu thì rất có xúc động muốn tẫn cậu một đấm để cho tên thiểu năng trí tuệ này tỉnh táo lại.
Bởi vì Lê Khả trêu hoa ghẹo nguyệt quá nhiều, nên chỗ tốt duy nhất là Ngô Hiện Yêu ngày càng tiếp xúc ít đi với Lê Khả.
Ngô Hiện Yêu trở nên tự tại hơn bao giờ hết, vì thế có một cảnh tượng được sinh ra.
Thấy có nữ sinh lạ mặt sáp đến, Ngô Hiện Yêu sẽ tự giác nhấc mông chạy đến bên cạnh Vương Khải Văn và ngồi cùng một cái ghế với cậu. Sau đó, cô mỉm cười, vứt một cái nhìn thân thiện với hàm ý “Cứ nói thoải mái đi người chị em”. Lờ đi biểu cảm không phục của Vương Khải Văn, Ngô Hiện Yêu dùng sức đẩy mông của cậu, một mình độc chiếm hai phần ba chiếc ghế dựa.
Mắt nhìn nữ sinh trần trụi ý đồ, nhưng sự chú ý của Lê Khả đá sớm bay theo Ngô Hiện Yêu kể từ khi cô rời đi. Thấy động tác ăn ý và cả hành vi đùa giỡn thân mật giữa Ngô Hiện Yêu và Vương Khải Văn, Lê Khả liều mạng siết chặt hai tay rũ bên dưới hộc bàn, sắc mặt dần trở nên hờ hững, nét cười treo trên mặt thu lại, tuy cho phép nữ sinh nọ tiếp cận nhưng cái gục đầu đầy xa lánh đã bán đứng cậu.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn, và một tháng sau kể từ lễ khai giảng, cao nhị rốt cuộc khôi phục lại sự yên tĩnh. Ngô Hiện Yêu có thể yên tâm tranh thủ tận hưởng thời gian ngủ yên bình ở những tiết nghỉ giải lao, và Vương Khải Văn cũng không cần phải chịu cảnh ngồi khép nép mỗi ngày trên chính chiếc ghế của mình.