Ngô Hiện Yêu không còn né tránh Lê Khả, và Lê Khả cũng không còn bám lấy cô. Bầu không khí giữa cả hai phá lệ hài hoà. Ngô Hiện Yêu cảm thấy Lê Khả hẳn là đã thông suốt, đã không còn thích cô.
Ngô Hiện Yêu không còn cần bỏ gần tìm xa mà hỏi đề Vương Khải Văn, vì đã có Lê Khả giải thích những chỗ không hiểu. Được hời ở đây có cả Vương Khải Văn, mỗi ngày cậu đều tâng bốc Lê Khả lên thành bậc cha mẹ.
Nhân dịp mùa hè còn chưa kết thúc, cao trung quyết định tổ chức đại hội thể thao. Học sinh khối cao tam không được phép tham gia nên học sinh khối cao nhị được hưởng nhiều nhất. Nghĩ đến học kỳ sau phải chia lớp là cả đám sung sức dồn tất thảy nhiệt huyết vào trận đại hội thể thao này.
Thể loại lười biếng như Ngô Hiện Yêu còn bị buộc phải chạy tám trăm mét.
Cứ đến đại hội thể thao là mỗi lớp phải tuyển ra một người đại diện, và cả biên đạo một bài phát biểu hùng hồn để cổ vũ tinh thần.
Mấy ngày nay Ngô Hiện Yêu thấy tụi con trai cứ hay túm tụm vào nhau, mặt cười đê tiện, thường xuyên soạn ra những lời phát biểu tục tĩu và xấu hổ, tinh thần thì hưng phấn dạt dào, thảo luận xem năm nay nữ sinh nào sẽ bị xui xẻo đề cử và rồi trái ý nhau nên tức giận đến đấm đá ì xèo.
Ngô Hiện Yêu không có quá nhiều hứng thú, trừ chuyện đại hội thể thao không dùng tới ổ khoá, may mắn thì còn có thể chuồn ra bên ngoài chơi thì sức hấp dẫn gần như bằng không. Không bằng nói cô chỉ muốn nghỉ quách cho rồi, ít nhất tranh thủ được hai ngày.
Ngồi trong văn phòng mỗi ngày nhâm nhi nước trà, khổ nỗi Lý Bằng luôn bị quấy rầy, luôn có nữ sinh tới đây hỏi ông khi nào sẽ chọn người đại diện, và người đại diện có thể mặc đồ riêng chăng.
Rốt cuộc quá phiền nhiễu, ông tống cổ cả đám ra ngoài, nói rằng buổi tối cả lớp sẽ bầu chọn.
Vào chạng vạng, Ngô Hiện Yêu uể oải nằm lì trên chồng sách, tay xoay bút lông, nghe Lý Bằng nói câu được câu không. Trái lại, những học sinh khá thì lại háo hức tột độ.
Lý Bằng uống một ngụm trà để nhuận giọng: “Về người đại diện, bây giờ cả lớp cùng bầu cử nhé.”
Cô bạn Bạch Vi Vi xông xáo tự ứng cử: “Dạ thưa thầy, hồi trước người đại diện là Vi Vi, vậy thì cần gì bầu ai nữa ạ.”
Lý Bằng còn chưa cho ý kiến, Ngô Hiện Yêu đã phát hiện cái nhìn “Nhanh nhanh khen con đi mẹ yêu” rất ra dáng học sinh tiểu học đương tranh công vô cùng sởn tóc gáy của Vương Khải Văn. Trong giây lát, Ngô Hiện Yêu như nắm bắt được điều gì, ngay lập tức quay phắt đầu, ra sức trố mắt với Vương Khải Văn, đầu lắc nhẹ, nhưng tiếc là mọi biểu cảm của cô đều bị bỏ lỡ, vì Vương Khải Văn đã lanh chanh ngoảnh đầu và hùng hổ giơ tay lên.
Trời ơi! Muốn một phát đập chết tươi đồ ngu xuẩn Vương Khải Văn này quá đi!!!
“Dạ thưa thầy, em bầu cho bạn Ngô Hiện Yêu. Bạn ấy cao ráo, nghe nói là bạn nữ cao nhất ở lớp bên cạnh cũng chỉ 1m68, lớp chúng ta có Ngô Hiện Yêu vượt qua cả 1m7 lận.”
Mọi tầm mắt tức khắc đổ dồn về phía Ngô Hiện Yêu. Ra sức kiềm chế lửa giận trong lòng, Ngô Hiện Yêu vẫn nặn ra một nụ cười rất chuẩn mực: “Em không được đâu thầy ạ.”
Nói xong, Ngô Hiện Yêu ngó Vương Khải Văn đang cười ngoác miệng, nét cười giờ đây chứa đầy nỗi căm tức, môi hé mở: “Tan học đừng trách tớ đánh cậu đến kêu cha gọi mẹ.”
Lần này, Vương Khải Văn rốt cuộc được một lần tiếp nhận chính xác tín hiệu của Ngô Hiện Yêu, mặt tắt ngúm sự vui vẻ, vứt cho cô một ánh nhìn vừa tủi thân vừa khó hiểu.
Ở một bên, Ngô Hiện Yêu tức đến nỗi hàm răng ngứa ngáy không thôi, đã thế còn phải chịu đựng từng luồng nhìn chất chứa sự thù hận của Bạch Vi Vi ở phía trước.
Người chị em Bạch Vi Vi lập tức hả họng bênh vực kẻ yếu: “Người đại diện thì liên quan gì đến chiều cao, trước đó luôn là Vi Vi, tự dưng lại có Ngô Hiện Yêu vào là sao.”
Ngô Hiện Yêu hoàn toàn đồng ý, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, em không có gì đáng giá hết. Chiều cao của Bạch Vi Vi là quá đẹp rồi!”
Tiếc là, một phen tình ý chân thành của Ngô Hiện Yêu lại không được Bạch Vi Vi tiếp thu theo đúng nghĩa. Cô nàng cho rằng Ngô Hiện Yêu chẳng qua chỉ nói mát và thực chất đang châm chọc mình lùn tịt, thành thử tức đến run lên: “Không cần, tôi không hiếm lạ!”
Bấy giờ, Lý Bằng mới phân xử: “Vậy mọi người đồng ý hết thì chọn Ngô Hiện Yêu nhé.”
Thoạt đầu, có những nữ sinh khác còn có ý tranh giành, nhưng khi biết được danh tính hai ứng cử viên nặng ký thì nhất tề rút lui.
Cứ như vậy, dưới sự cổ vũ nồng nhiệt của Lý Bằng, Ngô Hiện Yêu bất đắc dĩ ẵm lấy chức danh người đại diện.
Tiết học kết thúc, Vương Khải Văn rên the thé như tiếng heo, vừa né từng nắm đấm sắt của Ngô Hiện Yêu vừa khóc mếu máo: “Chẳng phải là tớ không ưa Bạch Vi Vi gây sự với cậu nên mới cố tình chọc giận cậu ta sao. Con làm vậy là vì mẹ mà!”
Ngô Hiện Yêu bị nhức đầu, gắt gỏng quát: “Câm miệng, tôi không phải mẹ của cậu, tôi không sinh ra đồ ngu xuẩn như cậu!”
Trầm mặc nhìn một màn khôi hài trước mắt, trong lòng Lê Khả nhấc lên từng gợn sóng, có thể nhìn thấy một mặt dữ dằn đáng yêu của Ngô Hiện Yêu khiến cậu rất hạnh phúc, nhưng khi chứng kiến mối quan hệ thân mật giữa Ngô Hiện Yêu và Vương Khải Văn thì cậu lại ngăn không được lòng đố kỵ đang sục sôi.
Nhìn Vương Khải Văn đuổi theo Ngô Hiện Yêu, Lê Khả nghiến chặt răng, ra sức lờ đi. Để giải quyết sự khó chịu thì đơn giản chỉ cần chặn lại Ngô Hiện Yêu và mang cô đi, nhưng cậu không dám. Khó khăn lắm Ngô Hiện Yêu mới khôi phục lại thái độ tốt với cậu, cậu sợ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thành ra chỉ đành làm bộ không quan tâm.
Rốt cuộc tóm được Vương Khải Văn, Ngô Hiện Yêu duỗi tay kìm chặt cổ của cậu, gằn ra giọng cười uy hiếp: “Chạy hả con gà mờ.”
Khoảnh khắc nhìn thấy cử chỉ thân mật của Ngô Hiện Yêu, rốt cuộc Lê Khả đứng bật dậy, ghế dựa theo hành động bất chợt của cậu phát ra âm thanh chói tai. Trong một không gian đầy ắp tiếng ồn, động tác tràn ngập giận dữ của người ấy làm Ngô Hiện Yêu ngớ người nhìn sang.
Lê Khả đứng dậy cắm đầu đi ra hướng cửa, hai ngọn lửa tức giận và đố kỵ thi nhau hừng hực thiêu cháy khiến cậu choáng váng đầu óc. Ngô Hiện Yêu tiếp xúc tứ chi với kẻ khác làm cậu thống khổ khôn xiết. Kết cục là cậu đứng phắt dậy, nhưng ánh nhìn ngơ ngác của Ngô Hiện Yêu đã thành công triệu hồi lý trí của cậu.
Nhịn xuống đi nào, đừng làm cô ấy sợ hãi thêm nữa.
Lê Khả cố gắng kìm nén cảm xúc, dợm đi thẳng khỏi lớp và nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng ngờ đâu khi đi ngang qua hai người Ngô Hiện Yêu, Vương Khải Văn đột nhiên túm lấy tay cậu: “Ba à! Ba không thể thấy chết mà không cứu!”
Một câu hoàn toàn dập tắt lửa giận của Lê Khả. Thậm chí cậu còn chưa kịp lấy lại phản ứng.
Nhanh chóng phản ứng lại câu nói bất ngờ nọ, Ngô Hiện Yêu giận càng thêm giận, chen chân vào và dốc toàn lực thúc vào chân Vương Khải Văn, tức muốn hộc máu, mắng mỏ xối xả: “Cậu có bệnh hả!”
Bị đạp một chân, liên hệ đến câu nói ban nãy, Vương Khải Văn vội vàng xua tay: “Ha ha ha, tớ vạ miệng, vạ miệng. Các cậu không phải người một nhà, mà là cha mẹ của hai nhà khác nhau. Là tớ sai!”
Lời nói của Vương Khải Văn chuyển sự phẫn nộ trong Lê Khả sang mừng thầm, cứ việc bị Ngô Hiện Yêu phủ định, nhưng câu nói buộc hai người lại một chỗ làm cậu bất giác nhoẻn miệng cười.
Lần đầu tiên Lê Khả cảm thấy Vương Khải Văn không đến mức quá chướng mắt. Cậu quyết định buổi tối sẽ giảng cho cậu ấy thêm một bộ đề.
Chưa hay biết bản thân sẽ được dạy học thêm, một khắc Ngô Hiện Yêu giở cú đá, Vương Khải Văn đã thức thời trốn đi.
Ngô Hiện Yêu không có tâm tình đánh cậu tới cùng, bèn xấu hổ ngó Lê Khả, sau đó về lại chỗ ngồi.