Giấc ngủ này của Cố Mi thật sự là, không được tốt lắm.
Trong mơ đều là cảm giác eo lưng nhức mỏi, thật sự bây giờ nàng không biết nên khóc hay nên cười để tuyên bố với bản thân mình trước đây, chị đây đã không còn là gà mờ nữa rồi.
....Sau đó nàng đói quá tỉnh luôn.
Mở mắt ra thấy màn vải màu xanh quay quay trước mắt mấy vòng, rồi nghe một tiếng cót két nhẹ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.
Trong ánh nắng màu cam nhạt, có người áo xanh tóc đen đưa một khay đi vào.
Y đứng ngược sáng, ánh nắng khiến gò má y cũng trở nên mềm mại hơn, trông ra thì cũng ôn nhu dễ gần.
Cố Mi trong giây phút đó cho rằng nàng đã nhìn thấy cái vỏ bọc ngày trước, Dung Trạm luôn luôn tao nhã đó rồi. Nhưng sau khi y bước ra khỏi ánh sáng, nàng đã biết, kẻ này chính là súc sinh ác quỷ biếи ŧɦái Mộ Dung Trạm. Dường như tấm mặt nạ kia dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của nàng thì y mới đeo vào. Mà lần này, ngoại trừ sáu chữ tự mình làm bậy không thể sống, nàng không còn cách nói nào cả.
Cố Mi tự mình làm bậy không thể sống ấy đang chớp mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Trạm, sau đó ánh mắt rất tự nhiên nhìn sang cái khay trên tay y.
Nàng vì đói mà tỉnh. Vì vậy giờ nhìn thấy đồ ăn, nàng càng đói.
Lặng lẽ nhấc một góc chăn để nhìn một cái, vẫn ổn, y phục trên người đều chỉnh tề, hình như cơ thể cũng được người ta lau chùi qua, sạch sẽ mát mẻ.
Tuyệt đối là trong giấc mơ đó y đã ăn sạch nàng rồi, nàng còn chẳng biết gì cả.
Nhưng lúc này, trong đầu nàng thật sự không có cách nào để suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ vén chăn lên ngồi dậy, sau đó tiến tới mục tiêu, thức ăn nóng hổi kia. Nàng nâng bát, đũa thoáng cái bát cơm thứ nhất đã vào bụng. Sau đó là chén thứ hai, chén thứ ba...
Ván đã đóng thuyền. Trinh tiết gì đó, bây giờ điều kiện tiên quyết là tính mạng không bị uy hϊếp thì mới có thể suy tính được.
Vì vậy Cố Mi rất thản nhiên. Nói cách khác, nàng không thể không thản nhiên, nàng bây giờ không thể đi cắt cổ được.
Nàng cứ vậy thản nhiên vùi đầu lấp đầy dạ, căn bản không quan tâm gì tới Mộ Dung Trạm bên cạnh.
Nhưng trong lòng y hơi khó chịu. Vừa nãy Cố Mi cũng chỉ tùy ý nhìn y một cái, sau đó trực tiếp hướng thẳng tới bàn cơm nước đằng sau y.
Thiệt cho y tối qua cả đêm mất ngủ, nửa đêm còn lén lấy nước tự tay lau người cho nàng. Sau đó nằm cạnh nàng, mắt trừng trừng nhìn màn, chẳng có tí buồn ngủ nào.
Người bên cạnh y, ngủ lại vô cùng sâu, khiến y trong nháy mắt nghĩ tới heo. Sau đó trời sáng, y một đêm không ngủ nhìn Cố Mi đang ngủ mê mà si ngốc, sau đó không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại tự tay mặc y phục cho nàng.
Nhưng trong quá trình này, nàng vẫn luôn không tỉnh. Mộ Dung Trạm nghĩ xấu xa, lần này nếu như lại đẩy nàng xuống sau đó đè người lên, lặp lại một trận vận động như hôm qua, có khi nàng cũng không tỉnh.
Nhưng y không làm vậy, chỉ đứng dậy ra ngoài nấu cơm cho nàng.
Nhưng làm cơm xong, nàng còn không tỉnh, sau đó y cứ đợi, cứ đợi mãi, đợi đến giờ nàng mới tỉnh.
Nhưng vì sao nàng tỉnh rồi không thèm nhìn y một cái, ánh mắt chỉ dồn lên bàn ăn kia?
Y kiên quyết không thừa nhận mình ghen với cái bàn ăn này. Vì vậy y cau có ngồi xuống, mở miệng lạnh nhạt: "Ăn ngon không?"
Cố Mi bất giác ngẩng đầu nhìn y. Không biết vị đại gia này tại sao bỗng nhiên lại có vẻ khó chịu. Chẳng phải thế nào thì nàng mới nên là người khó chịu à. Bị người ta bỗng nhiên ăn, cho dù đối phương là mỹ nam, thì cũng không thể tha thứ.
Nhưng nàng thật sự bị hơi lạnh quanh người y hù dọa. Cho nên nàng rất chuẩn mực nở nụ cười với y, nhiệt tình mời y: "Đã dùng điểm tâm chưa? Cùng ăn đi."
Khóe miệng y giật giật: "Nhưng giờ hình như chiều tà rồi."
Cố Mi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng, nàng vậy mà ngủ lâu thế sao?
"À." Cố Mi đáp một tiếng. Sau đó lại bưng bát lên bới cơm.
Nếu đã sẩm tối, vậy y nhất định ăn điểm tâm rồi, cũng khỏi cần mời.
Nhưng chỉ nghe "bang" một tiếng, chén trà trong tay Mộ Dung đại gia đặt mạnh xuống bàn.
"Ta chưa ăn cơm."
Cơm tối chưa dùng, cơm trưa chưa ăn, điểm tâm càng không. Kỳ thực y chỉ cần chờ Cố Mi tỉnh lại, sau đó ăn cơm với nàng. Nhưng ai ngờ, nàng lại ngủ cả ngày.
Cố Mi ngẩng đầu nhìn y. Nàng rất muốn đỡ trán bất lực, vị đại gia này, ngài không ăn cơm thì nói sớm, cần gì phải kiêu ngạo thể hiện. Bát đũa có sẵn, sao không tự cầm đi? Nhưng Mộ Dung Trạm ngồi không nhúc nhích. Hoặc là nói, y đang chờ nàng cầm bát đũa cho y, tốt nhất là xới cơm, sau đó gắp món ăn đến miệng y.
.....Huynh đài cứ nói thẳng muốn Cố Mi bón cơm cho rồi.
Nhưng Cố Mi giờ còn chưa ngộ ra. Nàng chỉ ồ một tiếng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu vào ăn cơm.
Dưới cái nhìn của nàng, Mộ Dung Trạm chỉ nói là y chưa ăn thôi, nàng cũng ồ tỏ vẻ biết rồi đấy.
Mộ Dung Trạm thấy Cố Mi vui vẻ ăn cơm chỉ cảm thấy thật là sắt không mài được kim, y lại hối hận, hối hận vừa rồi không thêm độc vào đồ ăn.
Cố Mi dưới cái nhìn khó chịu và tâm tình của người nào đó ăn cơm rất vui vẻ.
Đương nhiên, đối với người đã ngủ cả ngày, mở mắt ra có cơm nước trước mặt, hơn nữa lại còn hương vị không tệ, cảm giác này vui thật.
Nhưng Mộ Dung Trạm y không thoải mái. Y thấy uất ức vô cùng. Vấn đề là y còn biết lí do tại sao. Kết quả của uất ức là khi y còn đang hối hận, hối hận không cho thêm gì đó vào thức ăn. Thí dụ như, Đoạn Trường Tán cũng được. Không thì Hạc Đỉnh Hồng?
Nhưng y lại không nói gì, cứ dùng ánh mắt lạnh lạnh nhìn chằm chằm Cố Mi đang nhìn mình.
Cố Mi bị y nhìn nổi da gà cả người. Y đang làm loạn gì thế? Cả người ta đã bị ngươi hủy xương lột da nuốt vào bụng, ta còn chưa tính sổ khóc lóc đòi thắt cổ, ngươi còn muốn gì?
Nhưng nàng thật sự không có khí cốt. Trong lòng thực sự hận không thể đạp một cước sang, tốt nhất đá tàn luôn em trai mi, nhưng trên mặt nàng vẫn cười, cười vẻ dối trá, đầy nịnh bợ: "Ca?"
Cố Mi ngẩn ra. Nàng thấy, chuyện như vậy, chắc không phải nàng làm chứ?
Mộ Dung Trạm thấy nàng bất động, có chút ác ý nói:"Những thức ăn này đều là muội ăn, ta không ăn chút nào. Muội không rửa hay là ta rửa?" Ý y là? Cố Mi hơi choáng.
Mặc dù y xuống bếp thật, nhưng chẳng phải danh nghĩa là say mê mỹ thực sao. Chẳng qua nghĩ cảnh y rửa bát, Cố Mi ngẩng đầu nhìn trời, làm sao lại thấy không được tốt cho lắm nhỉ.
"Vậy, ca, huynh đều tự mình nấu cơm rửa bát à?"
Nói thế nào cũng là đứng đầu một giáo, cho dù tự làm việc là tốt, nhưng ngài đây cũng tự làm quá nhiều đi.
Sau đó nàng bỗng nhiên nghĩ một chuyện: "Những thức ăn này huynh làm à?"
Nàng ban đầu tưởng là cô nương áo xanh kia làm.
Nhưng Mộ Dung Trạm nghiêng đầu không nhìn nàng, mím môi khó chịu nói một câu: "Ta không có nhàn rỗi mà đi làm mấy thứ này." Lại sợ nàng không tin, nói thêm "Đều là A Thanh làm."
A Thanh là cô nương áo xanh.
Cố Mi cũng không tranh chấp cái vấn đề ai làm cơm với y. Nàng yên lặng đứng dậy bưng khay bát đũa đi rửa. Nhưng mới bước một bước, nàng liền kêu nhẹ một tiếng.
Mộ Dung Trạm vội quay đầu lại: "Sao vậy?"
Cố Mi đỏ mặt. Bảo nàng nói thế nào? Nói thẳng với y, đại ca, hôm qua ngươi dùng sức quá, làm cho bên dưới ta giờ vẫn đau à?
Nàng không nói gì, hơi tức giận bưng khay đi ra ngoài.
Nhưng Mộ Dung Trạm thấy tướng đi của nàng liền đoán được.
Y đứng dậy, động tác nhanh chóng nhận lấy khay trong tay nàng, sau đó không nhìn nàng, thẳng mắt đi qua người nàng.
Cố Mi cũng không phải rửa chén. Nàng quay người, lại nhào tới giường, ngủ tiếp.
Thật sự buồn ngủ mà. Tại sao lại buồn ngủ như vậy? Nàng vừa nhắm mắt vừa nghĩ, hôm qua, rõ ràng nàng không phải hoạt động gì mà. Nhưng Mộ Dung Trạm phải vận động đó tinh thần vẫn tốt vậy? Thật thiếu khoa học.
Sau đó càng vô lí hơn là, vừa ngủ cả ngày rồi ăn cơm, thế mà nàng lại ngủ tiếp. Vì vậy Mộ Dung Trạm quay lại thấy cảnh này, y thật sự ngẩn người, y chưa từng gặp qua người ngủ nhiều như vậy bao giờ.
Y làm việc nghỉ ngơi có quy luật, mỗi ngày giờ mão rời giường, chưa từng lười nhác.
Cố Mi lại khiến hắn liên tưởng một loài vừa ăn xong là ngủ, ngủ rồi sẽ ăn.
Cố Mi khi ngủ vô cùng vui vẻ. Khi nàng tỉnh lại, chỉ thấy ngoài phòng tối đen.
Mấy giờ rồi, nàng cũng không biết.
Thời đại này không có đồng hồ đeo tay. Thôi đừng nhắc cái gì mà đồng hồ nước với gõ mõ cầm canh, nàng đến giờ, còn không biết thời cổ đại 12 canh giờ, mỗi canh là giờ nào. Vì vậy đồng hồ nước hay gõ mõ cầm canh, nàng chỉ có thể nói đặt trước mặt nàng cũng chịu thôi đấy?
Cho nên nàng chỉ biết, giờ đêm rồi. Khả năng còn rất muộn. Bởi vì xung quanh rất tĩnh lặng. Nhưng nàng bỗng nhiên lại có nụ cười tà ác. Bởi vì khi vận may tới trong lòng nàng nghĩ tới một chuyện, nói xem cổ nhân mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn là nghỉ, đêm cũng chỉ có đèn cầy ngọn nến, bởi vậy đêm, không "i i aa" thì còn làm được gì?
Nàng cười, tiếp tục cười rất hèn.
Nhưng nàng rất nhanh cứng miệng. Bởi vì tay phải nàng hình như mò được một cái tay.
Nàng kêu lên một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn sang.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, đập vào mắt nàng chính là Mộ Dung Trạm nhắm mắt ngủ yên.
Cái gì mà phong thái như trăng sáng lại như hoa, thứ lỗi cho nàng không có tâm tình mà quan tâm mấy thứ này, nàng chỉ đang nghĩ, ngươi làm sao lại ngủ trên giường của ta?
Sau đó nàng ngẩn người, đột nhiên nhớ lại, đây, hình như là giường của y, mà nơi này, hình như là phòng của y luôn. Ngày hôm qua sau khi bị y ăn sạch, nàng liền mệt rũ mà mơ màng ngủ thϊếp đi, có vẻ như sau đó vẫn chưa đổi chỗ.
Nhưng nàng không muốn ngủ cùng y. Thịt ở bên miệng, y mở mắt ra lúc nào cũng có thể ăn.
Cho dù là khối thịt, cuối cùng vẫn sẽ bị ăn, nhưng nàng vẫn phải hết sức tránh để bị ăn ít đi hoặc ăn muộn hơn.
Cho nên nàng cẩn thận từng tí một vén chăn lên, cẩn thận từng tí một đứng dậy, cẩn thận từng tí một tìm giày, sau đó nhón chân chậm chạp rời khỏi phòng.
Trong cả quá trình này, trái tim nhỏ bé của nàng, cứ luôn nhảy không ngừng, chỉ sợ Mộ Dung Trạm đang ngủ trong bóng tối đột nhiên mở mắt ra, sau đó tức giận quá độ, trực tiếp đẩy ngã nàng, tiếp theo là cắn xé.
Cũng may là thoát rồi, nàng ôm trái tim nhỏ đã nhảy loạn lên để trấn an, sau đó thả bước nhẹ nhàng tìm tới phòng mình. Nào ngờ vừa đẩy cửa, nàng ngơ ngẩn người.
Gian phòng này nàng ở mấy ngày qua vẫn còn không sao, nhưng sao bên trong bây giờ trống trơn không có giường, cả ghế cũng mất? Sạch không chỉ còn bốn vách tường mà thôi.
Đây là, bị trộm à?
Cố Mi đứng ở cửa vẫn ngây dại. Không giường thì nàng ngủ đâu? Cũng không thể nằm đất một đêm chứ?
Quan trọng là giờ phải chọn quay lại giường của Mộ Dung Trạm, hay là nằm luôn lên đất trong phòng này ngủ một đêm, nàng tuyệt không do dự chọn vế sau.
Nhưng hình như nàng không còn lựa chọn. Bởi vì nàng thấy trên đất có một bóng người bị trăng kéo dài.
Nàng đầu tiên đỡ trán, sau đó quay đầu, đúng như dự đoán thấy Mộ Dung Trạm ở phía sau.
Y một thân trung y màu trắng, khuôn mặt nặng nề, không nhìn ra vui giận.
Nhưng Cố Mi biết y khó chịu. Không phải thì hơi lạnh bốn phía ở đâu ra? "Ca," trên mặt nàng liền xuất hiện nụ cười bợ đỡ, "Huynh cũng không ngủ được, ra ngoài đếm sao à?"
Mộ Dung Trạm đối với cái cớ vớ vẩn của nàng cũng không để ý, y trực tiếp mở miệng giải nghi hoặc cho nàng: "Mọi thứ trong phòng này, ta bảo A Thanh ném đi rồi."
"Tại sao?" Cố Mi đương nhiên phải hỏi nguyên do.
Lẽ nào sẽ nói với nàng ta, ta đem mọi thứ trong phòng ném đi, như vậy nàng chỉ có thể ngủ trong phòng ta à?
"Ta ghét đồ cũ."
Nhưng mọi thứ trong đấy mới cả mà Mộ Dung đại gia.
Cố Mi lại đỡ trán. Nàng đối với kiểu như y không thể đối phó nổi.
Nếu người trước mặt là Liêm Huy, nàng tuyệt đối có gan giáo huấn, khiến hắn khai sạch, nhưng với Mộ Dung Trạm, tha cho nàng đi. Đối với y, ngoại trừ sợ, nàng không dám có suy nghĩ khác.
Ánh mắt y lành lạnh liếc nhìn nàng một cái, sau đó vô cảm nói một câu: "Quay lại ngủ với ta." Cố Mi không dám không nghe. Không thì kết cục chỉ như đêm nàng chạy trốn bị y bắt lại, dùng thứ thủ đoạn lợi dụng thứ gì đó kéo nàng về.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cho nên nàng cũng thức thời đi sau hắn.
Mộ Dung Trạm đằng trước không nhanh không chậm rất tiêu sái, thỉnh thoảng hơi nghiêng đầu nhìn Cố Mi ở sau vẫn cúi đầu.
Nàng nghĩ y là ai, động tác lớn vậy y còn ngủ được à? Kì thực lúc nàng vừa tỉnh y đã biết rồi, chỉ muốn xem nàng định làm gì, vì vậy mới vờ vịt thôi. Nào ngờ nàng lại không chờ được nữa mà quyết không ngủ với y. Mà nhìn bộ dạng nàng, dĩ nhiên là tình nguyện ở trong căn phòng lạnh lẽo đó ngủ một đêm, cũng không muốn ngủ chung giường với y.
Nghĩ đến đây, y lại nổi giận. Y thấy nàng rất không nghe lời, so với lúc mới tới Thanh Bình lâu chả giống gì cả. Y bắt đầu suy nghĩ, có loại thuốc nào khiến người ta uống vào là nghe lời? Hoặc là có loại cổ nào có thể thao túng người? Cố Mi không biết suy nghĩ của Mộ Dung Trạm lúc này. Nếu mà biết, nàng nhất định sẽ như trước, Mộ Dung Trạm bảo nàng đi đông nàng sẽ không đi tây, bảo nàng đứng nàng tuyệt không ngồi. Ngược lại, nàng đang có tâm lí chống đối.
Dựa vào cái gì mà ta cứ phải theo ngươi. Dựa vào cái gì ngươi bảo ta làm sao ta lại làm thế. Dựa vào ngươi ỷ mình lợi hại hơn ta là có thể tùy tiện ăn sạch bà đây. Chưa nói ta muốn giữ gìn cho phu quân tương lai, thì dù sao mà nói chuyện như vậy cũng phải trong lúc kíƈɦ ŧìиɦ mới phát sinh đi. Nhưng tưởng tượng lại chuyện ngày hôm qua, nàng vốn không có cơ hội phản kháng.
Dù có tự an ủi bản thân không phải chỉ là lớp màng thôi sao, nhưng Cố Mi chợt phát hiện nàng thật sự rất để ý nó, cho nên giờ nàng có hơi hận y.
Mộ Dung Trạm hiện giờ cũng không biết suy nghĩ của nàng. Trong lòng y cũng không thoải mái, nguyên nhân khó chịu dù rất nhiều, nhưng tất cả căn nguyên đều tại nàng. Nhưng người khiến y khó chịu sau khi theo y trở về, chẳng hề nói gì, cái mặt gỗ liền cởi giày lên giường, kéo chăn chui sâu vào, sau đó xoay lưng về phía y rồi ngủ.
Mộ Dung Trạm lại bắt đầu giương mắt nhìn màn không ngủ được như hôm qua.
Nhưng người bên cạnh y ngủ rất ngon. Y có thể nghe được tiếng hít thở của nàng.
Bản thân mất ngủ mà người bên cạnh ngủ ngon, đặc biệt nguyên nhân mất ngủ là bởi vì người bên cạnh này, cái cảm giác ấy, khiến Mộ Dung Trạm kích động muốn đưa bàn tay bóp cổ Cố Mi, sau đó kéo nàng dậy chất vất nàng, sao nàng có thể vô lương tâm để kệ ta khó chịu mà ngủ mê man như vậy.
Nhưng y không nhúc nhích, bởi vì y phát hiện, Cố Mi lùi một chút về phía y.
Tuy rằng có một tí xíu, nhưng y vẫn phát hiện ra.
Y nín thở, thân thể cứng đờ không dám động. Nhưng Cố Mi cũng không dám động. Nàng chỉ mơ hồ lẩm bẩm trong miệng một tiếng, lạnh, sau đó lại ngủ thϊếp đi.
Trong lòng Mộ Dung Trạm thật bị đè nén, khiến y không kiềm được mà nghĩ, muốn đá thẳng người trên giường này xuống.
Quá không hiểu phong tình mà.
Nhưng chân y không động, mà tay thì động.
Tay y giơ lên, trực tiếp đem cái chăn che kín hai người ném xuống đất.
Đêm cuối tháng tám đầu tháng chính, tương đối mát mẻ, vì vậy bạn học Cố Mi trong giấc mơ lập tức cảm nhận được. Nàng vừa cuộn người vào, vừa theo bản năng hướng tới nơi ấm áp.
Mộ Dung Trạm ôm Cố Mi đang chủ động trượt vào lồng ngực của y, khóe môi hơi cong lên, muội xem, muội vẫn là chủ động nhào vào ngực của ta.
Y cảm thấy cách này rất hay, vì vậy tối nào cũng làm thế. Cố Mi không biết gì mà đêm nào cũng nhào vào lòng y. Mà y ôm cơ thể mềm mại của nàng, ngủ rất thoải mái, trong lòng cũng không còn cảm giác đè nén. Nhưng sau mười ngày như vậy, Mộ Dung đại gia ngã bệnh.
Y cảm lạnh rồi. Nói thẳng ra, y là bị lạnh đông mà cảm lạnh.
Tối nào cũng rét vậy, dù là thần tiên thì cũng khó cầm cự. Nhưng Cố Mi thì khó tin nổi, nàng thấy, người trong giang hồ, đều không phải bách độc bất xầm mà? Ngươi nói xem ngươi là giáo chủ một giáo, level siêu trâu bò, hiện tại gương mặt đỏ ửng, không ngừng hắt hơi, thật sự không hay.
Cố Mi vô cảm nhận chén thuốc từ tay A Thanh, nàng nghĩ, liệu nó có giống thuốc ngủ có thành phần gây mê không nhỉ? Không thì nhân cơ hội y sinh bệnh nàng có thể cân nhắc vấn đề chạy trốn kiểu gì.
Nhưng nàng lại nhìn qua A Thanh vô cảm trước mặt, sau đó nàng thấy, bỏ đi, cái kế hoạch này cứ nói sau vậy.
Nhưng hầu hạ Mộ Dung Trạm thật sự quá khổ. Y bệnh thì thôi, vấn đề y còn bị bệnh mà dữ hơn, ngày nào cũng nói với nàng muốn ăn này ăn nọ. Cố Mi liền nói, vậy để ta bảo A Thanh làm cho huynh. Nhưng nàng lại nghe, không cần, muội làm đi.
Cố Mi bị làm khó rồi. Nàng mặc dù là người có hứng thú với đồ ăn ngon, nhưng chỉ giới hạn ở việc ăn, không giới hạn ở việc làm.
Nàng chỉ có làm mì ăn liền là được, còn ngoài ra, nếu nàng dám làm, chẳng ai dám ăn. Lần trước nàng ở Liêm gia làm nước ô mai cho Liêm Huy, chắc có thể xem là, nước ô mai độc nhất vô nhị rồi.
Cố Mi cho rằng hắn nói độc nhất vô nhị tức là rất ngon, vốn đang rất vui, ai ngờ tiếp theo hắn lại nói một câu, là khó uống độc nhất vô nhị.
Nhưng nàng vẫn không thắng được Mộ Dung Trạm, đi làm cho y một tô mì.
Nàng cảm thấy, thứ mì này, nước sôi là thả vào, chắc không có gì khó ăn? Chỉ là cần thêm bao nhiêu muối đây?
Sau đó Mộ Dung Trạm bưng chén mì của nàng im lặng ăn sạch, biểu hiện không có gì khác. Cố Mi thấy, thật là có cảm giác thành tựu.
Nàng làm cơm thành nghiện, ngày nào cũng chờ y dặn dò, sau đó chạy tới nhà bếp mê mẩn làm cơm.
Kết quả là, y khỏi bệnh rất nhanh.
A Thanh nhìn thần sắc của y mà mang chút cảm giác thương hại. Trong viện này hoa được bón phân mỗi ngày lớn lên rất nhanh, nhưng chủ tử của nàng, vẻ mặt không ổn lắm.
Cho xin với. Ngày nào cũng hận không thể ôm chén nước không buông, cả người sắp trướng nước rồi.
Nhưng Cố Mi thấy mình rất có thiên phú làm cơm. Bởi vì Mộ Dung Trạm lần nào cũng ăn sạch đồ nàng làm, thậm chí không để lại cho nàng tí nào.
Một khi vui, ngày nào nàng cũng cười nhiều hơn.
Mộ Dung đại gia với sự biểu hiện này thấy rất vui, không uổng mấy hôm nay y ăn nhiều muối vậy. Nhưng trên mặt y vẫn là kiểu không cảm xúc, như thể không thấy nụ cười của Cố Mi. Nhưng y kì thực vẫn hay nhìn tới ngu người.
Thí dụ như hiện tại, Cố Mi ở dưới ánh đèn cười rạng rỡ, cười đến mức lúm đồng tiền cũng hiện.
Mộ Dung Trạm vốn đang ngồi đối diện đọc sách, nhưng y hiện tại không đọc được chữ nào, trong lòng trong mắt chỉ có nụ cười của nàng.
Tim y hơi loạn, có một cảm giác kì lạ đang thay đổi, nhưng bản thân y không biết, y chỉ theo bản năng cảm thấy, y nên làm gì với Cố Mi, mới có thể khiến cảm giác này biến mất.
Kì thực cảm giác đó, chúng ta thường gọi là rung động.
Nhưng đối với Mộ Dung Trạm từ nhỏ lớn lên trong máu đỏ mà nói, y không biết đó là cái gì, y chỉ là đứng dậy ôm ngang Cố Mi lên, sau đó đặt nàng lên giường.
Cố Mi mở to đôi mắt hạnh kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y bỗng nhiên làm vậy.
Chừng mười ngày ở chung hòa thuận, khiến cho nàng thoải mái mà quên mất vài chuyện. Cho nên trong lòng nàng hơi sợ, nàng run rẩy hỏi một câu thừa: "Ca, huynh, huynh làm gì vậy?"