Muội Khống

Chương 52



Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Trạm hôn Cố Mi, quả thực là một loạt động tác trước đó vài ngày của hắn quá nhanh.

Trước sau không quá mấy ngày, đầu tiên là hắn lột sạch y phục Cố Mi, dùng tay tắm sạch sẽ trong ngoài thân thể nàng một lần, sau là cởi sạch y phục mình, bị Cố Mi thấy hết, sau đó hắn mang một tâm lý nghiên cứu nhân tiện làm nàng luôn.

Vốn dĩ không có thời gian dư thừa để hắn nghiên cứu chuyện hôn Cố Mi thế nào.

Cho nên lần này Mộ Dung Trạm hôn cực kỳ dụng tâm.

Đầu tiên là đôi môi nhẹ nhàng lướt quanh môi nàng, lại quấn quýt ở môi nàng một phen, cuối cùng đầu lưỡi cạy hàm răng nàng, lưỡi len vào, khuấy đảo bên trong một lượt, lại tìm đến lưỡi Cố Mi mạnh mẽ cuốn lấy nó, không ngừng mút lấy.

Một loạt động tác này, từ ngoài vào trong, từ nhẹ tới mạnh, quả thực là đánh đâu thắng đó trong truyền thuyết, kẻ đào ngũ Cố Mi ngay lập tức dâng cờ đầu hàng.
Nàng chỉ cảm thấy dường như có hai chiếc lông chim đang không ngừng cù vào lòng bàn chân nàng. Một cái cù vào chân phải, cái còn lại cù vào chân trái, vừa ngứa vừa tê dại, nàng cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung.

Nàng ngây ngốc trợn tròn mắt mặc cho Mộ Dung Trạm hôn nàng như thế, hoàn toàn quên phải nhắm mắt. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Trạm một tay ôm đầu nàng, một tay vươn đến gần nhẹ nhàng che lên hai mắt nàng.

Trước mắt rơi vào bóng tối, cảm giác trên môi lại càng rõ ràng hơn. Lúc trước còn được, Mộ Dung Trạm hôn nhẹ nhàng khiến trong lòng nàng rất nhanh nổi lên những bong bóng màu hồng nhạt, nhưng đột nhiên bong bóng màu hồng "bộp" một tiếng bị người ta chọc thủng.

Bởi vì Mộ Dung Trạm bỗng nhiên mạnh mẽ mút lấy lưỡi nàng, khiến nàng vừa đau vừa tê dại, đau đến nỗi nước mắt nàng chảy xuống.
Nàng bắt đầu giãy dụa, liều mạng rụt lưỡi lại, nhưng dường như Mộ Dung Trạm muốn in dấu lên người nàng, nàng càng giãy dụa, hắn càng mút mạnh.

Cố Mi không thể nhịn được nữa, muốn ân cần hỏi thăm mẫu thân hắn. Nhưng lời kháng nghị nói ra đến miệng cũng chỉ biến thành tiếng nức nở.

Tay Mộ Dung Trạm che trước mắt nàng bắt đầu dời đi, Cố Mi có thể nhìn thấy Mộ Dung Trạm bây giờ đang từ từ nhắm mắt, dường như đắm chìm trong cảm giác hôn môi nàng?

Nàng bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.

Còn Mộ Dung Trạm đã bắt đầu cởi y phục nàng rồi.

Ngay cả là đang nhắm mắt nhưng tốc độ hắn cởi y phục nàng vẫn rất nhanh, căn bản Cố Mi ngay cả phản kháng cũng không kịp.

Rất nhanh nàng đã trong trạng thái bị cởi sạch. Mà lúc này Mộ Dung Trạm cũng bắt đầu cởi y phục mình.
Hiếm có là khi hắn cởi y phục mình, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi đôi môi Cố Mi.

Cố Mi âm thầm hô hấp, nàng nghĩ nếu bị hắn hôn một cái như thế nữa, ngày mai đầu lưỡi này của mình khỏi dùng được luôn.

Nhưng chẳng qua chỉ chốc lát, Mộ Dung Trạm lại cúi người xuống. Nhưng mà lần này mục tiêu của hắn là vành tai xinh xắn của nàng.

Hắn ngậm hoàn toàn vào trong miệng, đầu lưỡi tiến vào, khi thì mút, khi lại dùng răng ngậm cắn. Cố Mi cảm thấy, hơi thở ấm nóng của hắn chui vào lỗ tai nàng, mãi cho đến khi hơi thở kia thổi nàng đến mức tê tê, ngứa ngứa, cả người cũng nổi hết da gà.

Miệng Mộ Dung Trạm vừa ngậm môi nàng, tay phải vừa men theo thân thể nuột nà của nàng đi xuống.

Cố Mi nghĩ, nhất định là hắn có phương diện vô cùng yêu thích thứ nào đó. Ví dụ như nói, tay hắn chỉ di chuyển trên người nàng chốc lát, sau đó lại tới chỗ tư mật.
Sau khi vuốt ve xung quanh, ngón tay hắn tiếp tục chậm rãi dò xét đi vào.

Nhưng mà dù gì cũng có tiến bộ. Hai lần trước đều là hai ngón tay, lần này tốt xấu gì cũng chỉ dùng một ngón tay.

Việc này nàng nên thấy may mắn hay không? Cố Mi ngổn ngang trăm mối ngẩng đầu nhìn đỉnh màn màu xanh nhạt, thầm nghĩ rốt cuộc đây có tính là chuyện đáng ăn mừng không.

Chỉ là lần này hắn đi vào bằng ngón giữa. Chỉ cần nghĩ tới bây giờ ngón giữa của hắn dựng thẳng trong cơ thể nàng, cảm giác này vô cùng quái dị.

Nhưng rất nhanh nàng không còn thừa tâm trí để suy nghĩ những chuyện lung tung này, bởi vì ngón tay Mộ Dung Trạm bắt đầu chuyển động.

Tuy rằng lần này chỉ có một ngón tay, nhưng ngón tay này là dài nhất đó. Vừa vào vừa ra, vô cùng chấn động. Hơn nữa lưỡi hắn bây giờ còn đang cắn vành tai mẫn cảm nhất của nàng, hơi thở ấm nóng từng chút từng chút phả vào lỗ tai nàng.
Rất nhanh nàng đã nghe thấy tiếng nước khả nghi, mặt nàng "ầm" một tiếng, bắt đầu nóng lên.

Nàng an ủi mình, đây nhất định không liên quan đến mình, chắc chắn là nước bọt Mộ Dung Trạm hôn lên vành tai nàng.

Nhưng giọng nói trầm thấp trêu người của Mộ Dung Trạm nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: "Mi Mi, muội lại ướt rồi."

... Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại nói? Tại sao ngươi lại nói đồ khốn kiếp.

Cố Mi nghĩ, mặt nàng hiện giờ có thể dùng làm khay nướng được rồi.

Bất kể là cái gì, vừa đặt xuống lập tức chín ngay.

Nàng rất muốn che mặt. Mặc dù nàng đã chấp nhận mặc cho Mộ Dung Trạm làm chuyện không thích hợp cho thiếu nhi này với nàng, nhưng mà có thể có chút cốt khí đừng xuất hiện phản ứng gì không nên có được không.

Thân thể của nàng rất không có khí khái mà.
Nhưng rất nhanh nàng lại tự an ủi mình, thân thể này là Hồng Dao, không phải của ta. Cho nên việc này không có nghĩa là nàng không có khí khái.

Nàng nắm chặt tay, đúng, chính là như vậy.

Mộ Dung Trạm cúi đầu cười bên tai nàng. Sau đó chậm rãi rút ngón tay ra.

Cố Mi thở phào nhẹ nhõm nghĩ, cực hình này cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng chớp mắt nàng cảm thấy trước ngực mát lạnh.

Nàng đưa mắt nhìn xuống, ngón giữa của Mộ Dung Trạm vừa ra vào trong cơ thể nàng lại quét tới quét lui trên đỉnh núi nàng.

Xem ra như vậy là muốn lau sạch dịch thể vừa chảy ra trong cơ thể nàng lên hai trái ô mai của nàng đúng không?

Cố Mi nghĩ, sau này nàng không sống nổi nữa, thay cái khay sắt này đi thôi.

Nguyên liệu có sẵn, nguyên liệu gì thì cứ để lên mặt nàng là sẽ chín ngay.

Nàng hơi ngửa đầu, chớp mắt nhìn đỉnh trướng, không dám lên tiếng.
Mà môi Mộ Dung Trạm đã từ từ dời xuống phía dưới, bắt đầu ngậm lấy một trái ô mai vào trong miệng.

Khắp người Cố Mi nổi lên cảm giác ngứa ngáy kì dị, giống như đột nhiên có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò lên người nàng.

Nàng mím môi thật chặt, cố gắng không kêu thành tiếng.

Mộ Dung Trạm ngậm lấy một trái ô mai. Ô mai vốn màu hồng, bây giờ trải qua cái hôn của hắn, thoạt nhìn trơn bóng, dưới ánh nến dịu dàng lại thật lóng lánh long lanh.

Hắn nhìn thấy hai mắt Cố Mi nhắm nghiền, lại sống chết cắn môi, chân mày cũng nhíu lại. Nhưng mặt nàng lại đỏ hồng như màu phấn tốt nhất, ngay cả toàn thân cũng hiện lên sắc hồng.

Dáng vẻ quật cường như vậy quả thực là rất ngon miệng.

Khóe môi Mộ Dung Trạm nhếch lên, hắn nghĩ hắn không thể cứ buông tha nàng như vậy. Hằn thích nhất chính là hai người cùng động, tốt nhất là Cố Mi nhiệt tình phản ứng với tất cả hành động của hắn, chứ không phải như bây giờ, bất luận hắn làm gì, cho dù trong lòng nàng xao động thế nào cũng không biểu hiện ra ngoài.
Cho nên hắn lại hôn lên môi nàng lần nữa.

Đầu lưỡi không tốn chút sức thăm dò đi vào, bám đuổi lưỡi Cố Mi thật chặt, ngậm vào trong miệng mút lấy, cuối cùng còn mang theo âm thanh dụ hoặc khàn khàn nói: "Có nếm được mùi vị của chính muội không? Có ngọt không? Hử?"

... Cố Mi nghĩ nàng thật sự sẽ chết, chắc chắn là xấu hổ mà chết.

Đại ca ngươi làm thì làm đi, vô duyên vô cớ lại nói với lão nương những lời khiến ta muốn cào tường này làm gì?

Nhưng Mộ Dung Trạm ắt muốn thấy phản ứng của nàng đối với tất cả những hành động của hắn. Sau đó hắn lại cúi xuống ngậm lấy một trái ô mai khác.

Sau khi cắи ʍút̼ một hồi vẫn thấy Cố Mi không có phản ứng, đôi môi hắn quả quyết hôn một đường dọc theo cái bụng mềm mại của nàng.

Bắp đùi nhẵn nhụi trơn bóng, gò đất nhỏ bên cạnh hơi nhô lên, lưỡi y liếm lên đó rồi lại chuyển hướng về phía đầm lầy kia hôn một cái.
Cố Mi không thể khống chế chính mình, đột nhiên "a" lên một tiếng, sau đó nàng mở mắt ra, hai tay kéo chặt tấm chăn dưới thân, hai chân muốn khép lại đứng dậy.

Nhưng một tay Mộ Dung Trạm không tốn chút sức ngăn cản hai chân nàng khép lại, tiếp tục liếʍ ʍúŧ nơi đầm lầy đó.

Cố Mi phát khóc. Cảm giác này quá mãnh liệt, nàng không có cách nào kiềm chế.

Hơn nữa nàng cảm thấy rất xấu hổ đó. Chỗ kia nàng còn chưa từng nhìn, bây giờ lại bị người thân mình nhìn, cảm giác này quá kinh khủng.

Nàng gần như là vừa khóc vừa nói: "Mộ Dung Trạm, đừng... đừng hôn ở đó."

Mộ Dung Trạm mắt điếc tai ngơ, đầu lưỡi quét qua hạt đậu đỏ của nàng.

Một dòng điện chạy quanh thân, Cố Mi định ngồi dậy lại không chống đỡ được ngã xuống.

Mẹ kiếp, cái cảm giác này. Hắn lại hôn một cái như thế nữa, nhất định quân lính của nàng sẽ tan rã.
Nàng tiếp tục giãy dụa, hai chân chuyển động không ngừng, giọng nói run run nghĩ ra một lý do: "Mộ Dung Trạm, đừng hôn nơi đó của muội. Bẩn lắm."

Chẳng phải hắn có bệnh sạch sẽ sao? Lý do này là tốt nhất, có thể đề phòng về sau hắn lại hôn.

Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn không ngừng lại, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, con ngươi đen như mực có ánh sáng gì đó đang lóe lên: "Trên người muội chỗ nào cũng rất sạch sẽ."

Nói xong hắn lại cúi đầu, đầu lưỡi không ngừng đảo qua hạt đậu đỏ kia, mà đồng thời, hai ngón tay của hắn dò xét đi vào, kịch liệt ra ra vào vào.

Rốt cuộc Cố Mi cũng không nhịn được, nàng khuất phục, cảm giác khuất phục vô cùng lớn.

Tấm chăn đắp trên người bị nàng túm chặt, nhăn lại thành một nhúm, mà trong miệng nàng cũng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Cảm giác này rất đáng sợ, nàng vừa sợ lại vừa chờ mong. Nàng chưa từng có cảm giác thế này, nhưng mà dưới động tác của Mộ Dung Trạm, rốt cuộc cảm giác này đã đạt tới cực hạn.

Giống như nước trong hồ, lúc nào cũng dâng cao, dâng cao, sau đó đột nhiên mở cổng, nước trong cơ thể xao động khắp nơi cuối cùng cũng có thể suиɠ sướиɠ thoát ra ngoài.

Toàn thân nàng rịn một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt hơi sững sờ, không dám tin nhìn chằm chằm đỉnh trướng.

Đầu óc nàng gần như trống rỗng, chỉ có thắt lưng theo bản năng không ngừng cong lên lĩnh hội cảm giác này.

Đây là nàng ư?

A a, thật mất mặt. Trạng thái của nàng bây giờ, cơ bản chính là muốn tìm kiếm hang động xung quanh, sau đó không kịp chờ đợi mà chui vào.

Nhưng Mộ Dung Trạm lại bò lên, lưỡi ướŧ áŧ hôn môi nàng, kịch liệt rong ruổi cùng với lưỡi của nàng.
Cố Mi bất tri bất giác phát hiện một việc, thứ vừa chảy ra từ trong cơ thể nàng, hình như... hình như chính là được vị nhân huynh đang hôn nàng này nuốt hết.

Hay nói cách khác, mùi vị tanh ngọt nàng nếm được trên đầu lưỡi y chính là của nàng?

Nhận ra việc này khiến cho nàng có phần xấu hổ vô hình. Nàng bắt đầu lắc đầu, bắt đầu giãy dụa, trốn tránh nụ hôn của Mộ Dung Trạm.

Nhưng hai tay Mộ Dung Trạm ôm đầu nàng thật chặt, cố định đầu nàng, sau đó lưỡi hắn từ từ tàn sát nàng, cuối cùng chạm lên chóp mũi nàng, ám muội hỏi nàng: "Mi Mi, muội có nếm được mùi vị của mình không? Có ngọt không?"

Ngọt cái đầu ngươi ấy mà ngọt. Cố Mi khóc không ra nước mắt.

Nhưng Mộ Dung Trạm không chờ kịp. Một loạt phản ứng vừa rồi của Cố Mi, tuy ngập ngừng nhưng cũng đủ nhiệt tình, đây là sự cổ vũ cực lớn đối với hắn.
Hơn nữa, khiến nữ nhân của mình lên cao trào trong tay mình, bất kỳ nam nhân nào cũng có một cảm giác vô cùng tự hào trong lòng.

Hiện giờ trong lòng Mộ Dung Trạm ngập tràn cảm giác tự hào này. Mà phối hợp hơn chính là ô tướng quân dưới thân hắn ngẩng cao đầu, khí thế hào hùng tìm kiếm mục tiêu khắp nơi.

Mộ Dung Trạm cắt đứt vọng tưởng muốn khép hai chân lại của Cố Mi, sai khiến ô tướng quân dưới thân hắn bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Ô tướng quân rất nhanh đã khoanh vùng chiến trường của mình, sau đó không chút do dự bắt đầu tiến quân.

Cờ xí vung lên, chớp mắt nó đã đạt tới trung tâm chiến trường, sau đó vũ đao lộng thương bắt đầu mở rộng.

Sắc mặt Cố Mi đỏ hồng, hai mắt bắt đầu trầm mê. Trải qua sự dạy dỗ của Mộ Dung Trạm, hiện giờ nàng không có cách nào quên đi phản ứng trong mỗi tế bào trên cơ thể.
Dường như tế bào toàn thân đều bị y kích hoạt rồi. Loại cảm giác tràn trề suиɠ sướиɠ truyền đến từng dây thần kinh của nàng, thoải mái đến mức đầu ngón chân nàng cũng muốn cong lên.

Mà Mộ Dung Trạm nhìn gò má phấn hồng, vẻ mặt mê man khả ái của Cố Mi dưới thân mình, không nhịn được lại cúi đầu hôn nàng, thế nhưng ô tướng quân dưới thân y lại vẫn không có khuynh hướng chậm lại, ngược lại là càng chiến càng hăng.

"Mi Mi, Mi Mi." Hắn không ngừng khẽ gọi tên nàng. Thực ra hắn cũng không biết tại sao hắn muốn gọi tên nàng. Chẳng qua là cảm thấy chỉ có không ngừng gọi cái tên này, hắn mới có thể dễ chịu một chút.

Bây giờ hắn hận không thể móc trái tim của mình ra, sau đó đút cho người đang ngâm nga dưới thân hắn. Chỉ cần nàng nguyện ý, nàng có thể tùy ý đem nó đi chiên hoặc nướng, muốn ăn thế nào thì ăn.
Nhưng mà lúc này Mộ Dung đại gia của chúng ta hoàn toàn không ý thức được, cảm giác muốn móc tim móc phổi của hắn cho Cố Mi này chính là tình yêu trong truyền thuyết. Hắn chỉ cho rằng đây là chuyện đương nhiên bởi vì Cố Mi là muội muội của hắn, là người thân duy nhất trên đời này của hắn, cho nên hắn...

Mới có cảm giác muốn hòa nhịp với nàng.

Giữa lúc eo không ngừng chuyển động, đang khi ô tướng quân ra ra vào vào, trong đầu Mộ Dung Trạm đột nhiên lóe lên một câu, có một muội muội có thể làm thật sự rất tốt.