Cố Mi thấy, chỉ có nàng xuống địa ngục, hắn thì còn lâu.
Ngoại trừ vẻ mặt lạnh hơn chút, so với trước đây còn ít nói hơn, hắn có thay đổi gì đâu?
Không thay đổi gì.
Nhưng nàng thì sao? Từ sau lần kia, Mộ Dung Trạm hoàn toàn hạn chế hành động của nàng. Nếu như ở trong tiểu viện thành Lạc Dương nàng bị giam lỏng trong phạm vi lớn, vậy lần này hoàn toàn bị bao vây toàn thân rồi.
Mộ Dung Trạm giờ dính lấy nàng như hình với bóng.
Cố Mi tính, hắn hiện tại không có xích trong tay, nếu mà có, chắc sẽ đeo luôn lên người nàng.
Ngược thân quá. Ban ngày bị theo sát như hình với bóng, đến đêm còn chịu đủ hành hạ.
Nàng thật sự hoài nghi hắn có phải người máy không. Đêm nào cũng vậy, hắn không mệt sao?
Nhưng nàng thật sự rất mệt. Nàng chỉ hận một ngày không thể ngủ luôn, chẳng muốn mở mắt ngữa. Mộ Dung Trạm hiện tại đang dẫn nàng về. Cũng chính là y định sẽ đưa nàng về khu tiểu viện ở Lạc Dương.
Cố Mi có linh cảm, lần này trở lại tiểu viện kia, nàng sẽ chẳng có cuộc sống nhàn nhã như trước nữa.
Chí ít, Mộ Dung Trạm sẽ không thi thoảng đưa nàng đi dạo, cho nàng hóng gió chút. Nàng có phải sẽ chết già trong cái tiểu viện đó.
Nàng rất sợ. Đối với nàng mà nói, chẳng có gì khổ hơn mất tự do.
Nàng hết sức giải thích với hắn lời nói hôm đó chỉ là câu vu vơ mà thôi, nàng kì thực không nghĩ rời bỏ hắn. Nhưng dù nàng nói sao, hắn vốn không tin.
Khoảng thời gian này, Mộ Dung Trạm ngược thân nàng, mà nàng thì ngược tâm hắn, đồng thời Mộ Dung Trạm cũng ngược thân chính mình.
Hắn mỗi thời khắc đều bị ý nghĩ, "Cố Mi chỉ thích Liêm Huy, Cố Mi chán ghét mình, lúc nào cũng muốn rời bỏ mình" quấy rầy. Hắn cả đêm gần như thức trắng. Hai mắt hắn ngày càng đỏ, đã sắp chịu hết nổi rồi. Mỗi buổi đêm hắn đều bị tỉnh giấc. Tuy rằng hắn chẳng nói gì với nàng, cũng không muốn thừa nhận, nhưng mỗi đêm hắn đều mơ thấy nàng rời bỏ mình, đầu vùi vào lồng ngực Liêm Huy. Sau đó hắn bi thương, hắn khổ sở, trong mơ hắn gào thét xin nàng ở lại bên mình. Chỉ cần nàng ở lại, hắn có thể đáp ứng mọi điều với nàng. Hắn cầu xin nàng thật ti tiện, nhưng Cố Mi chẳng nghe một câu, nàng kéo tay Liêm Huy xoay người rời đi.
Mỗi lúc vậy, hắn đều sợ hãi cả người đẫm mồ hôi mà tỉnh lại. Sau đó hắn thấy Cố Mi đang ngủ cạnh mình, hắn lại thấy đây chỉ là giả, chỉ là mơ. Cố Mi thực ra đã rời bỏ hắn, bên cạnh hắn chỉ là người hắn tưởng tượng ra mà thôi.
Mộng cảnh và hiện thực khiến hắn mê man, không phân được thật giả, mỗi lúc như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào sự điên cuồng giữ lấy nàng, để lão nhị của mình mạnh bạo chôn vào cơ thể nàng, cảm thụ sự ấm áp của nàng, như vậy hắn mới thấy, Cố Mi vẫn chưa rời bỏ hắn. Mi Mi, Mi Mi, hắn gọi nàng từng tiếng, đừng rời bỏ ta, đừng rời bỏ ta.
Nhưng ngay cả khi hắn cam nguyện làm mọi thứ vì nàng, hắn đều không một lần nói với Cố Mi. Vì vậy Cố Mi chẳng thể đoán được lòng hắn nghĩ gì.
Mộ Dung Trạm đúng là đối tốt với nàng, ở một mức độ nào đó hắn còn hết mực dung túng nàng. Nhưng mà, hắn cũng sẽ có thể đối với nàng như hiện tại. Giam cầm nàng, hành hạ nàng, không kể ngày đêm quấn lấy nàng, thậm chí như muốn nhốt nàng lại bên cạnh cả đời.
Nàng khác gì con thú cưng? Chủ nhân vui vẻ thì đùa giỡn nàng, thậm chí dung túng nàng. Chỉ khi nàng không nghe lời, chủ nhân liền trở mặt, giở ra đủ trò trừng phạt.
Nhưng nàng là người, không phải thú cưng! Nàng có tự trọng. Nàng muốn được người khác tôn trọng.
Hơn nữa quan trọng nhất, Cố Mi cảm thấy, Mộ Dung Trạm khiến nàng thấy quá sợ hãi. Đối với hắn mà nói, gϊếŧ người quá đơn giản. Hắn có thể tùy tiện gϊếŧ A Thanh, gϊếŧ Thúy Nhi, hắn có thể ngứa mắt là phái người truy sát người khác. Ở trong mắt hắn, mạng người rốt cuộc là gì? Mạng người thật sự như cỏ rác vậy sao? Vậy liệu có ngày nào hắn tìm ra thú cứng mới, không còn hứng thú với nàng, hắn có phải cũng gϊếŧ luôn nàng như vậy.
Khỏi nói quan hệ ruột thịt gì, Mộ Dung Trạm với nàng là anh em ruột gì đó. Đầu tiên, nàng và hắn vốn không phải. Mộ Dung Trạm giờ chưa biết, nhưng nếu đến lúc hắn biết rồi thì sao? Kết cục của nàng thật sự thảm không dám nghĩ. Còn nữa, là anh em ruột thì sao? Cố Mi khẳng định, trong mắt Mộ Dung Trạm, hắn căn bản chẳng hề quan tâm việc này. Thời điểm hắn muốn gϊếŧ nàng, cho dù nàng là thiên vương đi nữa, phỏng chừng hắn cũng sẽ ra tay. Việc này quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm. Cố Mi không kham nổi.
Vốn từ khi rời Lạc Dương, cả một đường, Mộ Dung Trạm đối với nàng thật sự là che chở trăm bề, đối với nàng ôn nhã như gió xuân tháng ba. Kì thực bản thân nàng không thể phủ nhận, nàng sắp yêu hắn rồi. Không có người nữ nhân nào được hắn đối xử như vậy mà không động lòng.
Nàng thích buổi tối nằm nghiêng trong lồng ngực hắn, để hắn ôm nàng từ phía sau rồi ngủ. Đêm mùa đông, bên ngoài gió lạnh gào thét, nhưng nằm trong lồng ngực hắn, nàng thấy rất ấm áp. Nàng còn thích mỗi lần vận động trên giường cùng Mộ Dung Trạm, hắn từng tiếng dịu dàng gọi bên tai nàng, Mi Mi, Mi Mi. Nàng mê đắm, chết tiệt là nàng lại chìm đắm trong sự ôn nhu này của hắn rồi. Nhưng nàng lại quên, sen trắng trên nước dù thanh bạch, không vướng bụi trần, nhưng dưới nước thì sao? Rễ của nó ở trong bùn đất đen sì mà. Ngày ngày tháng tháng, bản chất của hắn vốn là độc ác gϊếŧ người không chớp mắt. Nàng sao lại bị chút ôn nhu của hắn làm mờ mắt?
Cố Mi thấy, nàng phải chăng cần nghĩ trăm phương ngàn kế thực hiện kế hoạch chạy trốn trước đây của mình.
Vốn định rời Lạc Dương, tìm cơ hội bỏ chạy. Nhưng sau đó nàng thấy cứ ở bên hắn thế này tốt vô cùng, vì vậy không nghề triển khai kế hoạch chạy trốn đó.
Nếu không có việc lần này, có lẽ cả đời nàng đều an ổn bên hắn.
Nhưng giờ nàng không thể không chạy. Nàng không muốn cứ về Lạc Dương thế này, sau đó cả đời cứ ở trong tiểu viện đó không thể bước chân ra cửa ngẩng đầu nhìn trời.
Mộ Dung Trạm theo nàng rất sát, nàng thấy hắn không tha cho nàng, nàng sẽ không thể trốn.
Luận võ công, nhìn Mộ Dung Trạm xuất thủ với Thúy Nhi trong nháy mắt, nàng đã không nghĩ thêm rồi. Vì vậy, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực.
Ngày hôm đó trời trong, Mộ Dung Trạm tìm khách điếm, bế Cố Mi đang suy nhược từ trong buồng xe đi ra ngoài.
Cố Mi tựa đầu vào ngực hắn, không dám liếc nhìn ánh mắt của ông chủ, tiểu nhị và quan khách trong khách điểm.
Nàng cảm thấy mất mặt chết mà. Thật sự, nàng thấy dây dưa cùng Mộ Dung Trạm thế này, hắn không điên, nàng cũng phát điên.
Mộ Dung Trạm dạo này còn ít nói hơn trước. Phần lớn thời gian gương mặt hắn chỉ lạnh lùng trầm mặc. Mà Cố Mi cũng lười nói.
Thứ nhất vì mệt, thứ hai là nàng nói gì hắn cũng chẳng tin. Vì vậy tốt nhất cả hai cùng im lặng đi.
Mộ Dung Trạm ôm nàng vào phòng, đặt nàng lên giường.
Cố Mi cuối cùng đã mở mắt, nàng nhìn thấy bóng lưng Mộ Dung Trạm sắp rời đi, đưa tay kéo tay áo hắn. Cả người hắn cứng đờ. Cả mấy ngày qua, Cố Mi không để ý gì hắn. Nàng chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì. Đa số thời gian nàng chỉ nhắm mắt ngủ, thậm chí ngay cả lúc trên giường, nàng cũng không lên tiếng, không hề phản ứng với hắn.
Nếu không phải nàng còn hơi thở, hắn có lẽ đã cho rằng nàng chết rồi.
Xác chết di động! Mộ Dung Trạm bỗng nghĩ tới lời này. Trong lòng hắn cả kinh. Hắn cũng không hiểu tại sao họ lại thành như hôm nay. Rõ ràng quan hệ đôi bên khi trước hài hòa tới vậy. Cố Mi cả ngày cười nói với hắn, từng tiếng gọi hắn là ca ca.
Nhưng giờ, đã qua bao lâu hắn chưa được nghe thanh âm mềm mại của nàng gọi hắn ca ca? Hắn biết nàng gần đây rất mệt, hắn cũng biết là hắn dằn vặt nàng đến mệt mỏi. Nhưng hắn không thể khống chế bản thân. Cố Mi hôm đó nói vậy, "ta không muốn ở cạnh huynh nữa," câu nói đó như ma chú nguyền rủa, cứ mãi lặp lại trong đầu. Hắn thật sự sắp điên rồi. Hắn cũng không muốn trở thành như bây giờ, nhưng hắn nên làm thế nào? Có thể, hắn nên bình tâm lại nói chuyện tử tế với nàng. Nói rằng hắn yêu nàng, nói rằng hắn không thể thiếu nàng. Hắn bây giờ làm những chuyện này đều vì ghen tị. Hắn ghen tị Cố Mi còn yêu Liêm Huy, ghen tị Cố Mi vì Liêm Huy mà tra hỏi hắn. Kì thực hắn muốn nàng thích mình. Chỉ cần Cố Mi chịu yêu hắn, vậy hắn đồng ý từ bỏ mọi điều nàng ghét.
Cố Mi không muốn gϊếŧ người, được, sau này hắn không gϊếŧ nữa. Cố Mi không muốn hắn lừa nàng, được, vậy hắn sẽ nói với nàng mọi điều. Cố Mi không muốn bị hắn ràng buộc, hắn nghe lời, sau này sẽ không ràng buộc nàng, nàng muốn đi đâu thì đi đó.
Chỉ cần nàng đồng ý ở cạnh hắn, hắn sẽ đồng ý hết. Hắn thậm chí có thể chờ, chờ một ngày nàng không yêu Liêm Huy nữa. Mà trước khi đó, hắn sẽ không bức ép nàng làm bất kì điều gì nàng chán ghét. Dù nàng không muốn gặp mặt hằn, hằn cũng đồng ý. Chỉ cần, chỉ cần Cố Mi không đối xử với hắn như vậy nữa.
Hắn không thể chịu được nàng làm ngơ mình, cũng chẳng nói gì.
"Mi Mi," hắn từ từ xoay người lại, hai mắt cúi xuống, khàn giọng gọi nàng.
Hiện giờ hắn không chờ nổi mà muốn nói hết thảy với nàng mọi suy nghĩ.
Cố Mi ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn gầy gò. Gương mặt vốn gầy nay còn gầy hơn, gương mặt trắng trẻo ấy giờ lại tái nhợt.
Nàng đột nhiên thấy mình có một cảm giác đau lòng. Thì ra, hắn đối với nàng như vậy, nàng vẫn đau xót vì hắn.
"Ca," Nàng nhẹ kêu tên hắn.
Mộ Dung Trạm kinh sợ nhìn nàng.
Bao nhiêu ngày rồi. Đây là lần đầu nàng nói chuyện với hắn.
"Mi Mi, Mi Mi." Hắn cảm giác mình sắp khóc rồi. Hắn bỗng nhiên cứ quỳ bên giường như vậy, nắm tay nàng, vui mừng kêu tên của nàng. Cố Mi cũng mỉm cười với hắn, xoay tay nắm chặt tay hắn.
"Ca." nàng lại khẽ gọi hắn một tiếng.
Mộ Dung Trạm suýt nữa thì khóc. Hắn cảm thấy mấy ngày qua hắn luôn căng thẳng như dây cung, lại vì sự căng thẳng đó mà hủy hoại mình và Cố Mi. Nhưng giờ, Cố Mi cứ nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng ca như vậy, trong nháy mắt hắn thấy mình đã được giải thoát, thật nhẹ nhàng.
Hắn vùi mặt vào hai tay nàng, giọng nói buồn thảm: "Mi Mi, xin lỗi muội. Nhưng ta thực sự yêu muội. Ta không muốn muội rời bỏ ta. Một chút ý nghĩ cũng không được. Ta thừa nhận ta ghen tị với Liêm Huy, ta ghen tị vì muội yêu hắn mà không yêu ta, thậm chí vì hắn mà bỏ rơi ta, vì vậy mấy ngày nay ta đối xử với muội như kẻ điên vậy. Ta sai rồi, sau này sẽ không thế nữa. Vì vậy, muội có thể tiếp tục cười với ta, còn gọi ta là ca ca không?" Cố Mi nghe xong hắn nói những điều này, nàng thấy lòng đã run rẩy. Nàng chưa từng nghe hắn nói yêu, hắn cũng chưa từng nói bản thân để tâm chuyện Liêm Huy như vậy. Hắn thậm chí còn hạ mình chôn mặt trong bàn tay nàng, xin nàng cười với hắn, gọi hắn là ca ca.
Nhớ lại từng việc xảy ra trên đường, Cố Mi thực ra đã động tâm. Nàng thật sự động tâm.
Nhưng nàng cũng sợ. Nàng thật sự không thể đoán biết được hắn. Nàng không biết Mộ Dung Trạm rốt cuộc có mấy lớp nhân cách. Hiện tại hắn đối xử với nàng thế này, giống đứa trẻ đáng thương xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ. Vậy sau này thì sao? Sau đó hắn lại tức giận thì khi đó, hắn sẽ làm gì nàng?
Cố Mi thấy nàng không thể đánh cược. Nàng không có lựa chọn.
Cho nên nàng khẽ nói: "Ca, muội hiểu. Muội hiểu cả. Vì vậy muội không giận huynh." Nàng thật sự không oán hắn. Nhưng nàng vẫn muốn rời bỏ hắn. Nàng thấy trái tim mình không ổn, Mộ Dung Trạm nếu tiếp tục thế này, nàng sợ sẽ bị hù dọa tới mức đi gặp Diêm Vương không chừng.