Mộ Dung Trạm nghe nàng nói vậy, đầu đang tựa trong tay nàng liền ngẩng lên, vui mừng nhìn nàng.
Trong mắt hắn có sự vui mừng, nhưng cũng có sự kinh hỉ khó tin.
Cố Mi nhìn ánh mắt hắn, bỗng nhiên thấy lòng hơi chua xót. Mộ Dung Trạm thế này, thật sự khiến nàng không đành lòng.
Nhưng nàng vẫn dùng tay đỡ trên giường, nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Trên môi nàng có mê dược vừa bôi lúc ở trên xe ngựa.
Kì thực nàng đã sớm chuẩn bị sẵn mê dược khi rời tiểu viện ở Lạc Dương rồi. Khi đó nàng tính toán nửa ngày, biết nếu giấu mê dược ở người mà bị hắn phát hiện sẽ nguy hiểm, cho nên nàng giấu hết vào một đóa châu hoa.
Châu hoa nàng mua ở Lạc Dương. Bên trong viên trân châu là rỗng, có thể xoay tròn ra, nhét gì vào đó.
Cho nên nàng liền đem mê dược nhét vào trân châu. Hơn nữa, nàng còn có thuốc giải. Ở trong xe ngựa, nàng đã uống một viên thuốc giải. Trước mắt việc quan trọng nhất, chính là làm Mộ Dung Trạm bất tỉnh.
Kì thực nếu là trước kia, Mộ Dung Trạm chưa chắc đã không nhận ra nàng có gì đó bất thường. Nhưng gần đây hắn chỉ tâm tâm niệm niệm rằng nàng không để ý tới mình, vậy nên lúc nàng chủ động lấy lòng hắn, còn chủ động hôn hắn, hắn đã mừng như điên, đây là đôi môi mềm mại của Cố Mi, còn cả tiếng gọi ca ca mềm mại nàng khẽ kêu bên tai, ngoài nàng ra, hắn sẽ chẳng còn để tâm gì, cũng chẳng có tâm tình gì mà để ý.
Không nói là mê dược, cho dù hiện tại cho hắn Đoạn Trường tán, chắc hẳn hắn cũng không phát giác.
Nhưng hắn vẫn thấy có gì đó không đúng.
Hắn cảm thấy đầu óc hơi mê man, ngay cả Cố Mi trước mặt cũng thấy ba bốn cái bóng chồng lên nhau.
Nhưng trong lúc đó cảm giác rõ rệt nhất với hắn là, tan nát cõi lòng. "Mi Mi," hắn vẫn nhẹ nhàng hôn môi nàng, cọ xát mân mê, thấp giọng thở dài, "Vậy mà muội lại hạ mê dược với ta. Muội thật sự muốn rời khỏi ta như thế này sao?"
Cố Mi nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, vội dùng lực đẩy hắn ra, có chút khó tin nhìn hắn.
Việc này không đúng. Tống Sở Minh từng nói, dược tính của mê dược này vô cùng lợi hại, chỉ cần một liều là có thể mê man bất tỉnh. Nhưng tại sao vậy, mê dược chẳng có hiệu quả gì với Mộ Dung Trạm.
Mà khắc sau, Cố Mi liền biết nguyên do.
Nàng thấy một cây chủy thủ đang cắm trên đùi hắn.
Dao găm xuyên qua bắp đùi hắn, chỉ chừa chuôi dao bên ngoài.
Máu đỏ tươi, từ từ thấm ướt y phục trắng như tuyết của hắn.
"Ca, ca."Trong lòng Cố Mi hoảng hốt, tay chân luống cuống bò qua, muốn cầm máu cho hắn.
Cái tên điên này! Nàng đã hiểu nguyên nhân tại sao hắn không té xỉu rồi. Chắc là trong lúc phát giác hắn đã dùng dao găm đâm xuyên qua bắp đùi của mình, muốn dùng cơn đau để bản thân tỉnh táo. "Huynh điên rồi à?" Cố Mi vừa luống cuống tay chân cầm dao găm trên đùi hắn rút ra, để cầm máu cho hắn, vừa gào lên với hắn, "Huynh sao lại dùng dao găm đâm bản thân bị thương? Huynh chán sống rồi à, hay chê mạng mình dài quá?"
Nhưng Mộ Dung Trạm chỉ đau thương vô hạn nhìn nàng: "Mi Mi muội vẫn muốn rời bỏ ta à? Nếu như muội thật sự rời xa ta, một mình ta sống có nghĩa lí gì? Trên đời này có nhiều người như vậy, nhưng ta chỉ có muội. Vì vậy, Mi Mi, xin đừng rời bỏ ta."
Cố Mi còn làm sao được? Nàng nên làm sao? Nàng thấy không phải hắn điên rồi, mà là nàng điên. Hai người họ sao lại thành ra thế này?
Nàng vừa biết tình cảm hắn dành cho mình, nhưng tình cảm đó khiến nàng sợ hãi.
Muốn dùng cái chết giữ nàng lại, đại ca không phải đang quay phim chứ? Nhưng Mộ Dung Trạm à, ngay cả tính mạng bản thân cũng không coi trọng, vậy sao ta tin huynh sẽ coi trọng mạng của ta? Tình cảm như vậy, ta nhận sao nổi? Cố MI cảm thấy nàng phải rời khỏi hắn. Không thì trong hai người họ sớm muộn cũng có một người phát điên mất.
Dùng vải đè chặt nơi đang chảy máu, Cố Mi trở tay nhặt dao găm nàng vừa tiện tay ném lên giường.
"Mộ Dung Trạm," nàng rất bình tĩnh nhìn hắn, lời nói cũng bình thản, "Xin lỗi. Nhưng ta phải rời khỏi huynh. Huynh thật sự khiến ta sợ hãi, ta thật không dám ở cạnh huynh. Còn nữa, tính mạng của huynh thuộc về mình. Nếu bản thân huynh còn không xem trọng, vậy thì chẳng ai xem trọng cả."
Nói xong, nàng bò xuống giường, muốn rời đi.
Nhưng Mộ Dung Trạm ở phía sau ôm chặt nàng.
"Mi Mi," hắn tựa đầu vào cổ nàng, khí tức ấm áp lọt vào tai nàng, "Ta sai rồi. Đừng bỏ lại ta, đừng mà."
Trước mắt nàng mờ mịt, trong hốc mắt đã có nước mắt muốn rơi. Nhưng nàng vẫn hơi ngẩng đầu, giữ chặt nước mắt ở lại. "Mộ Dung Trạm," nàng dần dần, dùng sức tách từng ngón tay hắn ôm nàng, bình tĩnh nói, "Buông tay đi. Chúng ta không hợp."
Nghĩ một lát, nàng lại nói, "chỉ là tính cách không hợp mà thôi. Không liên quan tới ai cả, kể cả Liêm Huy."
Nhưng Mộ Dung Trạm không tin, hắn thấy Cố Mi trăm phương ngàn kế muốn rời bỏ hắn, nàng vì muốn đi tìm Liêm Huy.
Nàng không cần hắn nữa. Nàng muốn tìm Liêm Huy, suy nghĩ này khiến ác ma trong lòng hắn lại trỗi dậy.
"Cố Mi," tiếng nói của hắn vừa như bất lực, lại vừa như lấy lại sự lạnh lùng khi trước, "Đừng quên. Mạng của chúng ta là một. Ta chết, muội cũng không sống nổi."
Hắn biết nàng sợ nhất là chết, hắn đã muốn dùng tính mạng bản thân uy hϊếp nàng. Nhưng Cố Mi sắp bị hắn bức điên rồi, cho nên nàng cảm thấy giờ nàng không quan tâm mạng của mình nữa. Hoặc là hai người cùng chết, hoặc là nàng rời bỏ hắn. Nếu không nàng quay lại tiểu viện ở Lạc Dương kia tiếp tục để hắn đối xử thế này, nàng thật sự thấy sống không bằng chết.
Cho nên nàng cũng lấy lại vẻ lạnh lùng: "Chỉ cần huynh đủ tàn nhẫn, vậy thì hai chúng ta cùng chết."
Nếu là trước đây, theo tính cách của hắn, nhất định sẽ không do dự đâm thẳng vào tim mình một nhát, tác thành câu nói của nàng. Nhưng giờ hắn không muốn vậy, hắn thật sự quá mong muốn cảm giác đôi bên tình nguyện.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có người yêu thương quan tâm hắn, đối với điều đó hắn cũng không bận lòng. Nhưng giờ hắn khẩn thiết muốn Cố Mi yêu thương mình.
"Mi Mi, Mi Mi," thấy chiêu uy hϊếp này vô dụng với nàng. Mộ Dung Trảm hoảng hốt. Hắn thật sự hoảng hốt, ngoại trừ việc cứ ôm siết không cho nàng đi, hắn chẳng còn cách nào. Nhưng Cố Mi lại quyết tâm rời đi rồi. Nàng nói đầy căm hận: "Buông tay, Mộ Dung Trạm. Huynh không buông ra, đừng trách ta không khách khí."
Thế nhưng hắn làm sao có thể buông? Kì thực hắn có thể đánh ngất nàng, đưa nàng về tiểu viện ở Lạc Dương, sau đó cả đời giam cầm nàng.
Nếu là trước đây, hắn nhất định làm vậy, hắn không quan tâm nàng vui hay không, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ làm. Nhưng giờ khác rồi, hắn sợ nếu giữ Cố Mi lại như vậy, Cố Mi sẽ không quan tâm tới hắn nữa.
Nếu nàng không còn cười với hắn, cũng không gọi hắn tiếng ca ca, vậy thì cưỡng ép nàng ở lại có ích gì? Hắn không muốn thế. Hắn so với trước đây còn tham lam hơn. Hắn trước đây chỉ cần bản thân vui là được, chẳng cần quan tâm nàng nghĩ gì, nhưng giờ hắn lại tham lam muốn Cố Mi yêu mình quan tâm mình. Nhưng hắn nên giữ nàng lại thế nào?
Cố Mi thấy Mộ Dung Trạm không buông tay. Nàng thật sự giận. Nàng dùng sức đẩy tay hắn ra, muốn hắn buông tay. Nhưng nàng lại quên trên tay mình đang cầm thanh chủy thủ kia.
Trong lúc hốt hoảng, chỉ nghe âm thanh phập vang lên, chuôi dao đã vừa đâm trúng ngực trái Mộ Dung Trạm.
Cố Mi đầu tiên ngẩn người, lúc phản ứng lại, nàng suýt chút đã sợ hãi đến hồn bay phách lạc.
Nàng nhanh chóng xoay người, gương mặt xanh xám không còn huyết sắc: "Huynh, huynh sao không né?"
Mộ Dung Trạm cười khổ. Đầu tiên hắn chỉ tâm niệm ôm chặt không cho nàng rời đi, căn bản không để ý gì khác, thứ hai nếu có biết, hắn cũng không tránh.
Nếu hắn bị thương, Cố Mi liệu có ở lại chăm sóc y?
Hắn trơ mắt nhìn nàng. Nếu như nàng có thể ở lại, vậy hắn tình nguyện cả đời thương tật. Nhưng Cố Mi đúng là sắp bị hắn bức điên rồi. Nàng thấy hắn quá đáng sợ. Hắn làm sao có thể đùa với tính mạng bản thân, chỉ để giữ nàng ở lại?
Xin tha cho nàng. Vốn đã nói, Cố Mi nàng chỉ là người thường. Nàng sẽ sợ hãi, cũng sẽ ích kỉ. Mộ Dung Trạm với tình tính hủy thiên diệt địa mãnh liệt như vậy thực sự hù dọa nàng.
Trời đất chứng giám, nàng thật sự chỉ cần một tình cảm bình thường. Những thứ gọi là oanh oanh liệt liệt, bi thương ly hợp, đa đoan khổ ải, nàng thật sự không chịu nổi.
Cho nên trong đầu nàng lúc này, chỉ có ý nghĩ chạy trốn.
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn tỉnh táo.
Nơi dao găm đâm vào, mặc dù cách tim rất gần, nhưng chẳng phải chưa đâm vào tim sao? Hơn nữa võ công của hắn là thượng thừa. Nội lực cường đại của hắn có thể chấp nhận mọi thương tổn chí mạng bên ngoài. Vì vậy hắn vẫn có thể dùng sức nắm tay nàng, không cho nàng rời đi.
Sau đó Cố Mi trong lúc bối rối lại gây ra thương tổn cho hắn.
Mộ Dung Trạm đã dạy nàng điểm huyệt, nhưng chỉ dạy nàng nhận biết huyệt tử mà thôi. Vì vậy trong đầu của nàng chỉ nhớ tới những tử huyệt đó.
Bây giờ tay nàng đang bị y nắm chặt, không thể may mảy di chuyển. Mà nàng vừa quay lại, đã thấy trong con ngươi đen như mực của y tích tụ bão tố.
Cho nên nàng theo bản năng liền kéo tay điểm bên ngoài.
Chính giữa huyệt Thiên Trung của hắn.
Mộ Dung Trạm liền nôn ra ngụm máu.
Nhưng Cố Mi còn chưa biết, tại sao lại vậy, trong đầu nàng không có khái niệm tử huyệt. Nàng thật sự chỉ dựa theo huyệt vị hắn dạy, sau đó theo bản năng mà ấn vào thôi.
Nhưng trong đoạn thời gian ngắn, Mộ Dung Trạm chịu ba lớp thương tổn. Hắn rốt cuộc đã không chống chịu nổi, cảm thấy tâm trí hỗn loạn, rất muốn ngã khuỵu rồi không tỉnh lại nữa. Hắn cuối cùng đã buông cánh tay nắm chặt nàng ra. Mà Cố Mi vừa được giải thoát, lập tức liền kinh hoàng chạy trối chết.
Nàng căn bản đã sợ hãi tới mức không quay đầu nhìn hắn. Nếu như nàng quay đầu, có thể nàng sẽ ở lại như hi vọng của hắn, ở cạnh chăm sóc hắn không chừng.
Ba lần chấn thương, nơi đùi cũng thôi đi. Vết trước ngực dù hung hiểm, nhưng không đến nỗi lấy mạng y. Nhưng còn huyệt Thiên Trung...
Trong lúc hắn chẳng hề phòng bị đã bị Cố Mi điểm ngay tử huyệt. Tuy Cố Mi lười nhác, tuy võ công chiêu thức kém cỏi, nhưng trong cơ thể nàng vẫn có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực là ai? Khi còn trẻ đã là nhân vật phong vân, là Vô Cực công tử náo loạn giang hồ. Vì vậy uy lực của bảy phần công lực này, dĩ nhiên có thể lường được. Mà không khéo, trong lúc bối rối, bảy phần mười công lực của nàng lại quá hiệu quả.
Xưa nay kết cục người luyện võ bị điểm huyệt tử chỉ có một chữ, chết. Quanh thân có 36 tử huyệt, phàm là người luyện võ, lúc so chiêu luôn chăm chú phòng thủ.
Nhưng hôm nay, Mộ Dung Trạm lại dễ dàng bị Cố Mi điểm trúng huyệt Thiên Trung. Nếu không phải nội lực hắn khinh người, chỉ sợ hắn đã trực tiếp đi gặp Diêm vương rồi.
Nhưng dù mạng đã giữ, hắn vẫn bị thương rất nặng.
Nhưng nghiêm trọng nhất không phải vết thương thân thể, mà là tim của hắn.
Cố Mi hóa ra tình nguyện gϊếŧ hắn, để trốn thoát khỏi hắn.
Mi Mi, muội thật sự, chán ghét ta như vậy, sợ hãi ta như vậy sao?