Cố Mi vốn cho rằng, đợi khi nàng thoát được khỏi Mộ Dung Trạm, nàng nhất định sẽ rất kích động rất vui vẻ, thậm chí có cảm giác như sống lại.
Nhưng bây giờ, nàng đã thật sự thoát khỏi Mộ Dung Trạm, nàng lại thấy không làm sao vui nổi không kích động nổi.
Thực ra, trên đường chạy trốn, nàng không chỉ một lần mang suy nghĩ, đó là, quay đầu lại để xem Mộ Dung Trạm thế nào rồi. Lúc đó đầu óc nàng hỗn loạn, đâm một dao lên ngực hắn, sau đó còn trong lúc bối rối điểm huyệt vị hắn.
Hiện giờ nàng nghĩ lại, mơ hồ nhớ tới, huyệt đó là Thiên Trung. Mà huyện Thiên Trung này, hình như là tử huyệt.
Vừa nghĩ tới lúc mình rối loạn liền điểm vào huyệt tử của hắn, Cố Mi sợ đến mức chỉ muốn chạy thẳng về đó.
Tử huyệt mà. Đó là tử huyệt mà. Vạn nhất hắn bị nàng gϊếŧ chết như vậy, thì phải làm sao đây? Nàng nghi trăm phương ngàn kế rời bỏ hắn, nhưng nàng xưa nay không muốn hắn chết. Nàng thậm chí đã quay đầu ngựa, muốn quay lại xem hắn, Nhưng nàng lại nén lòng ghì lại dây cương.
Nàng nhớ rằng giữa hai người còn kết nối bằng Hồng Tuyến cổ. Nàng bây giờ chẳng phải vẫn sống yên sao, vậy Mộ Dung Trạm cũng không có chuyện gì cả. Đúng, hắn lợi hại như vậy, có thể nói là siêu cao thủ, hắn tuyệt đối không dễ chết thế.
Trong lòng nàng hỗn loạn đan xen, nhưng vẫn cứ tiếp tục chạy về trước.
Nàng không thể nào tưởng tượng nếu lần này bị hắn bắt lại, sẽ có kết cục gì.
Mộ Dung Trạm tỏ tình với nàng, thỉnh cầu sự tha thứ của nàng một cách hèn kém, miệng nói sẽ đồng ý với nàng mọi chuyện, nhưng nàng lại hạ mê dược với hắn, đâm dao vào hắn, thậm chí điểm tử huyệt, ba việc này thực đủ để hắn dùng thiên đao vạn kiếm băm vằm nàng ra rồi. Cố Mi thấy mình bây giờ quá phiền. Nàng vừa rồi như thể được ai cổ vũ, cứ chỉ một lòng trốn khỏi hắn vậy chứ? Nàng không thích Mộ Dung Trạm làm thế với nàng, nàng có thể dùng cách khác giải quyết mà, nàng đâu phải không biết hắn là người ưa mềm không ưa cứng.
Nàng sao lại thế này? Lúc đó sao nàng lại xuống tay được? Giờ nhớ lại, nàng thấy mình quá làm vẻ. Mộ Dung Trạm đã thỏa hiệp như vậy, nàng còn vờ cứng rắn cái gì.
Nhưng tên đã bắn không hồi lại. Nàng đã đối với hắn như vậy, nàng sao còn dám quay lại nữa? Nàng bây giờ chỉ có thể vững tâm tới cùng, chạy về phía trước.
Nàng cưỡi ngựa dọc theo con đường đi thẳng lên. Đến một hướng có hai ngã rẽ, nàng tung người xuống ngựa, xua ngựa tới một hướng.
Roi đánh vào mông, con ngựa kia bốn vó tung bay, tro bụi tán loạn, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của nàng. Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía, không đi hướng còn lại, mà chọn một con đường nhỏ toàn bụi gai để chạy vào. Như vậy dù ai theo sau nàng, nhất định sẽ cho rằng nàng cưỡi ngựa chạy con đường kia. Người đó liền dọc theo dấu ngựa mà đuổi bắt nàng. Dù y thấy nàng bày mưu, giương đông kích tây, vậy y cũng nhất định sẽ chạy theo con đường lớn còn lại, mà tuyệt đối không nghĩ rằng nàng chọn con đường nhỏ ở giữa hai ngã rẽ này.
Cố Mi thấy vậy rất hay. Phim truyền hình bao năm qua coi như cũng có ích, nàng có thể tung chút hỏa mù này.
Không quản được việc bụi gai đâm xé y phục nàng, cào lên da thịt nàng, nàng cũng không biết đau.
Chạy dọc theo con đường đó một hồi, đã tới một nơi khá thoáng đãng. Lúc này nàng mới thở hổn hển dừng lại, dự định trước tiên sẽ giải Hồng Tuyến cổ trong người.
Dược liệu giải cổ lúc ở tiểu viện Lạc Dương nàng đã chuẩn bị đủ. Giống như mê dược, nàng giấu chúng trong viên ngọc rỗng ở đóa châu hoa. Lấy châu hoa giấu trong ngực ra, nàng vặn viên ngọc kia, đầu hơi ngửa lên, đem tất thảy những bột nâu nuốt vào miệng.
Dược liệu đã đủ, thứ còn lại, chính là thuốc dẫn.
Chính là thuốc dẫn con cổ trùng kia ra.
Lúc đó bà nội có nói với nàng, Hống Tuyến cổ dùng máu của người nuôi cổ mà nuôi thành, vì lẽ đó người bị trúng cổ không chỉ cần những dược liệu ghi trong sách, quan trọng nhất là, sau đó còn cần máu của người nuôi cổ để làm thuốc dẫn, dẫn con trùng kia ra.
Máu người nuôi cổ. Cố Mi mở tay trái vẫn luôn nắm chặt, lộ ra miếng vải trắng nhuộm đầy máu đỏ tươi.
Đây là miếng vải khi nãy nàng thay hắn băng bó, đã lau vết thương trên đùi hắn.
Vải trắng, máu đỏ. Nhớ lúc đó hắn thấp giọng thở dài bên tai nàng, Mi Mi, muội thật sự muốn rời khỏi ta đến vậy sao? Cố Mi nhất thời thấy miếng vải trong tay nặng tựa ngàn cân. Nàng khịt mũi, kìm nén sự chua xót trong mắt, nghĩ rằng, nếu giờ nàng quay lại, hắn sẽ làm thế nào với nàng.
Hồng Tuyến cổ trong người có nên giải? Nàng đã quyết định.
Sẽ giải, nàng và hắn sẽ cắt đoạn liên quan. Từ đây nàng cao bay xa chạy, trời cao đường rộng, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại hắn nữa.
Nhưng không biết, nếu trở lại cạnh bên hắn thì sao? Cố Mi thấy mơ hồ. Lại quay lại những ngày tháng trước đây sao?
Sau đó nàng nhớ lại một câu thơ rất nổi danh, sinh mệnh đáng quý, ái tình càng trọng hơn. Nhưng nếu vì tự do, cả hai đều có thể buông bỏ.
Đúng. Tự do, tự tôn! Nàng không muốn sống giống trước đây nữa. Nàng thấy quan hệ giữa họ giờ quá sai trái, là một kiểu quan hệ bệnh tật. Mộ Dung Trạm dù tốt với nàng, nhưng cảm giác nàng nhận được, là hằn giống con sư tử. Mà nàng, chỉ là lãnh thổ hằn đã đánh dấu thôi. Nàng và hắn chưa từng trao đổi tình cảm, cũng chẳng có tâm ý tương thông. Hắn chỉ có sự khống chế và bản năng sở hữu dành cho nàng. Nếu như khi trước không cho rằng nàng là muội muội mình, hắn có thể để ý nàng không? Hay sẽ một chưởng gϊếŧ ngay nàng? Như vậy sẽ chẳng có sự đối xử tốt đẹp với nàng ngày sau. Mộ Dung Trạm dành cho nàng mọi sủng ái và chiếm hữu, kì thực đều nằm trên tiền đề nàng là muội của hắn. Nhưng nàng vốn không phải.
Chuyện này nàng không dám nói với hắn, bởi vì lần đầu nàng bỏ chạy, bị y
Hằn giữ lại. Nàng đã thử thăm dò một câu, nếu ta không phải muội ruột của huynh?
Nàng nhớ câu trả lời của hắn lúc đó, gϊếŧ thẳng.
Hai chữ đơn giản, nhưng đủ dọa nàng mồ hôi lạnh toát.
Cố Mi vẫn mở tấm vải ra, sau đó nàng mở miệng cắn ngón trỏ của mình.
Đặt ngón tay lên miếng vải, nàng quay đầu nhắm mắt, không dám nhìn tiếp.
Nhưng đợi mãi lâu, cảm giác đau đớn vô tận trong sách cũng chẳng xuất hiện. Ngược lại, cả người bình lặng, chẳng có chút dấu vết cổ độc.
Cố Mi kinh ngạc mở mắt.
Không phải. Nàng đã làm theo mọi bước bà nội dặn. Đầu tiên là nuốt sạch dược liệu đã tán thành bột, sau đó cắn ngón trỏ của mình, để ngón trỏ ngấm máu người nuôi cổ, như vậy cổ trùng trong người chẳng mấy chốc sẽ tỉnh dậy, sau đó nó sẽ tìm tới máu của chủ nhân. Lúc cổ trùng đi ra, người bị trúng cổ sẽ đau không chịu nổi. Nhưng giờ, tại sao nàng chẳng đau đơn chút nào?
Nàng nhìn chằm chằm miếng vải kia, trong đầu vội nghĩ, nàng đã làm sai gì rồi.
Trong lúc đầu óc mơ hồ, nàng nghe thấy một thanh âm bình bình, không mang chút tình cảm gì vang lên phía sau: "Hồng Tuyến cổ dùng máu trong lồng ngực ta nuôi thành. Không có máu ở đó, muội không thể dẫn nó ra được."
Trong nháy mắt người nàng cứng đờ, kinh ngạc trợn to mắt.
Nàng thậm chí không dám quay đầu nhìn người đi tới.
Nhưng Mộ Dung Trạm vẫn từ từ, từng bước đi đến trước mặt nàng.
Trên đùi hắn, trước ngực hắn đều là máu. Màu đỏ tươi nhuộm ngoại bào trắng. Mà sắc mặt hắn bây giờ, giống như ngoại bào của hắn đều trắng bạch.
Cố Mi ngơ ngác nhìn hắn, sau đó mũi nàng cay cay, nước mắt rơi xuống. "Ca." thanh âm run rẩy của nàng khẽ gọi hắn.
Mộ Dung Trạm nửa ngồi nửa quỳ thở hổn hền trước mặt nàng.
Mê dược, vết thương do dao đâm, tử huyệt, hắn chẳng biết làm sao đỡ nổi. Khó tin nhất, hắn không những không chết, mà còn ngất chẳng bao lâu.
Hắn không sao yên tâm về nàng. Nha đầu ngố này có biết giờ nàng nguy hiểm thế nào không? Lúc ở Lạc Dương, hắn một tay bao trời, cũng không yên tâm để nàng ra ngoài một mình. Mà bây giờ, nàng lại dám chạy khỏi hắn, định một mình độc bước.
Nàng không biết Hoa Sơn đã công bố với cả võ lâm, Hoa Sơn từ đệ tử là nàng. Sau đó, người Hoa Sơn gặp nàng, đều có thể gϊếŧ. Nàng không biết công văn truy nã nàng được quan phủ dán đầy nơi sao? Không thì sao hắn phải đưa nàng đi bằng đường sông?
"Mi Mi, " y đưa tay đặt lên đầu nàng, nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng, khàn giọng hỏi, "Nói ta nghe, tại sao phải rời khỏi ta." Cố Mi cắn chặt môi, không đáp.
Nhưng y vẫn cố chấp hỏi: "Nói cho ta nghe, tại sao phải rời bỏ ta."
Lúc chưa tìm được nàng, hắn thật sự hận không thể tìm ra rồi bóp chết nàng, như vậy ai cũng được yên. Nhưng hắn phát hiện bản thân không thể làm vậy. Hắn không thể gϊếŧ nàng, dù gϊếŧ mình cũng không gϊếŧ được nàng.
Vốn hắn cho rằng, người sống trên đời, chẳng gì là không thể. Nếu có gì không giải quyết được, vậy hắn và nàng sẽ chết chung.
Hắn không sợ chết, nhưng giờ hắn sợ nàng không muốn chết với hắn.
"Mi Mi," cánh tay Mộ Dung Trạm sờ cằm nàng dần mạnh, tiếng nói cũng đanh lại, "Nói ta nghe, rốt cuộc vì sao muốn rời khỏi ta?"
Nói ta biết nguyên do, ta sẽ thay đổi, thay đổi tới khi nàng không còn ý niệm này mới thôi.