Liêm Huy không hề động, nhưng Mộ Dung Trạm lại động.
Vừa rồi khi hắn tung cho Thông Nguyên Tử một chưởng, cũng đã biết hôm nay hắn không có khả năng mang theo Cố Mi toàn thân rút lui.
Nhưng mà cho dù chết, hắn cũng sẽ không giao Cố Mi ra, càng không thể trơ mắt nhìn Cố Mi bị bọn họ mang đi.
Cho nên trong lòng hắn nhanh chóng có tính toán.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu Cố Mi, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ngoan. Nhắm mắt lại. Ôm chặt ta."
Cố Mi nghe vậy, tuy không biết hắn muốn làm gì, song vẫn nghe lời nhắm hai mắt lại, sau đó vươn tay ôm chặt lấy eo hắn.
Sau đó một tay hắn cũng ôm chặt nàng, tay còn lại điểm nhẹ lên mặt đất, mượn lực đứng lên, chớp mắt, hắn và Cố Mi như mũi tên rời cung, bay về phía vách núi phía sau bọn họ.
Mà gần như trong nháy mắt, bóng dáng hắn và Cố Mi cũng đã biến mất sau vách núi. Biến cố lần này thực sự ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Không chỉ là hai quan sai kia, ngay cả Thông Nguyên Tử và Liêm Huy cũng sợ ngây người.
Chỉ chốc lát, đợi đến khi phản ứng kịp thì sắc mặt Thông Nguyên Tử tái xanh, tay nắm chặt. Chuôi phất trần trong tay ông ta cũng bị bóp nát.
Còn phản ứng đầu tiên của Liêm Huy là xông ra rìa vách núi, không dám tin nhìn xuống dưới.
Nhưng vách núi sương trắng mịt mù, vốn dĩ không nhìn thấy chút gì phía dưới, đâu còn có chút tung tích của Cố Mi.
Giờ khắc này trong lòng Liêm Huy chỉ cảm thấy từng cơn rét run. Hắn cảm thấy gió thổi từ dưới vách núi gần như xuyên thấu thân thể hắn, sau đó tập trung ở một nơi trong cơ thế hắn tả xung hữu đột.
Nơi nào đó trong lồng ngực âm ẩm đau đớn, làm cho khí huyết trong cơ thể hắn quay cuồng, hắn muốn phun ra một ngụm máu lớn. Nhưng cho dù trong lòng đau đớn như thế nào đi nữa, cuối cùng hắn cũng không phun ra. Hắn chỉ có thể vô lực khuỵu xuống rìa vách núi, ngây ngốc nhìn xuống dưới vách núi, mong mỏi sau một khắc Cố Mi có thể bay từ dưới đáy vách núi lên không.
Phía sau hắn, hai quan sai sửng sốt một lát mới liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó không dám tin nói: "Vậy... vậy là chết rồi?"
Một người gật đầu: "Đây là vách núi, nhảy xuống làm sao có thể không chết? Thiếu niên này cũng thật là cứng đầu, tình nguyện tìm cái chết cũng không muốn theo chúng ta quay về."
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Quan sai kia vội la lên: "Quay về phục mệnh đại nhân thế nào?"
"Phục mệnh thế nào?" Quan sai bị hỏi khẩu khí bực bội: "Đương nhiên là nói thật. Người chết hết rồi, Trang gia còn có gì không thỏa mãn? Thời gian này bọn họ giày vò chúng ta chạy đôn chạy đáo. Nếu như bọn họ còn không tin, vậy tự mình xuống vách núi mà tìm thi thể. Đương nhiên, chỉ cần bọn họ có thể tìm được." Hắn không nghĩ là Trang gia còn có thể đi tìm thi thể Mộ Dung Trạm và Cố Mi. Hắn nghĩ rơi từ vách núi cao như vậy xuống, có thể nhặt được khúc xương hoàn chỉnh cũng là một kì tích.
Hai quan sai vừa lắc đầu, vừa quay lại đường cũ. Bọn họ chỉ chắp tay lấy lệ với Thông Nguyên Tử và Liêm Huy mà thôi.
Người trong quan phủ bọn họ cũng không cần để ý đến người giang hồ. Lần này nếu không phải Thông Nguyên Tử chủ động nói, người phạm tội là nghiệt đồ trong môn phái bọn họ, đi theo bọn họ trợ giúp một tay, thì hai người cũng không muốn lên đường với ông ta. Nhưng mà bây giờ người chết hết rồi, vụ án coi như là kết thúc, hai người cũng không muốn chung đường với bọn họ nữa.
Nhưng Thông Nguyên Tử hoàn toàn không có tâm tình theo chân bọn họ khách khí hàn huyên. Trước mắt ông ta chỉ có một suy nghĩ trong đầu, Hồng Dao chết như vậy? Lại chết như vậy sao? Nhưng ông ta không tin Mộ Dung Trạm ngu xuẩn như vậy, biết rõ sẽ chết còn có thể ôm Hồng Dao nhảy xuống vách núi.
Nhìn bộ dạng hắn vừa rồi đầy đắc ý và phách lối, nào có giống bộ dạng muốn tìm cái chết?
Thông Nguyên Tử nắm chặt phất trần trong tay, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trước khi nhìn thấy thi thể Hồng Dao, đánh chết ông ta cũng không tin nàng đã chết.
Quả thực đúng như ông ta suy đoán, Mộ Dung Trạm đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như thế.
Hắn dám ôm Cố Mi nhảy xuống vách núi, thì có bảy tám phần nắm chắc hắn và Cố Mi sẽ không chết.
Nếu hắn không thể mang theo Cố Mi toàn vẹn thoát khỏi tay Thông Nguyên Tử, vậy chi bằng thừa dịp bọn họ không kịp trở tay nhảy xuống vách núi trước. Ít nhất, trước đó không có hi vọng sống thì sau đó xác suất sống sót rất lớn. Trên vách đá, mạn đằng1 mọc thành bụi, có phần rậm rạp mềm mại, xem ra đây là thời kì đầu sinh trưởng.
Thân thể nhanh chóng rơi xuống, đầu óc Mộ Dung Trạm vẫn vận hành rất nhanh.
Hắn không phải thần thánh, nếu như rơi từ trên cao như vậy xuống, cho dù có tuyệt đỉnh công phu như hắn, cũng sẽ ngã chết. Cho nên, hắn phải kìm hãm tốc độ rơi xuống.
Mà vật tốt nhất để giảm vận tốc chính là dây mạn đằng này.
Tay trái hắn vững vàng ôm cổ Cố Mi, mà từ khi nhảy xuống tay phải cũng không có một khắc rảnh rỗi.
Trên vách đá mạn đằng mọc thành bụi, thỉnh thoảng còn có khối đá nhô ra và cây nhỏ mọc ra từ trong vách núi, những thứ này được hắn lợi dụng triệt để, cố gắng giảm tốc độ rơi xuống.
Còn Cố Mi vẫn nhắm mắt không biết chuyện gì xảy ra. Đối với nàng mà nói, nàng chỉ cảm thấy thân thể nhanh chóng rơi xuống, bên tai còn có tiếng gió thét gào. Nàng hoàn toàn không biết nơi này có một vách núi. Mặc dù nhiều người qua lại chỗ này như vậy, nhưng khi nàng đến chỉ vội vã tìm một nơi giải hết hồng tuyến cổ trong cơ thể mà thôi, vốn dĩ không chú ý kiểm tra địa thế xung quanh.
Ngay cả Thông Nguyên Tử và Liêm Huy, ban đầu cũng không để ý tới nơi này còn có vách núi, khi đó mọi ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người Mộ Dung Trạm và Cố Mi.
Chỉ có Mộ Dung Trạm, ngay từ đầu đã để ý tới điểm này. Khi hắn thấy Thông Nguyên Tử và Liêm Huy, trong lòng hắn đã có hai dự định, thứ nhất, gϊếŧ Thông Nguyên Tử và Liêm Huy, sau đó dẫn Cố Mi thản nhiên rời khỏi. Thứ hai, đánh không lại Thông Nguyên Tử và Liêm Huy, vậy nhân lúc bọn họ không chú ý mang theo Cố Mi nhảy xuống vách núi phía sau.
Ai nói nhảy xuống vách núi nhất định sẽ chết? Hắn đánh cược một lần, đánh cược hôm nay không phải ngày chết của hắn và Cố Mi. Hắn thành công rồi. Có thể thấy được rõ ràng đáy vách núi, hắn đã thành công khống chế được vận tốc rơi của hắnvà Cố Mi.
Nhưng biến cố vẫn còn xảy ra, bởi vì Cố Mi đột nhiên mở mắt ra.
Chúng ta đã từng nói, hài tử này nhát gan, còn có chứng sợ độ cao, ban đầu nàng không biết chuyện gì xảy ra, còn có thể trấn tĩnh nhắm mắt núp trong lòng Mộ Dung Tram.
Nhưng bây giờ nàng mở mắt ra rồi. Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là sương mù lơ lửng bên cạnh, sau đó trước mắt là đằng mạn đã khô héo, nhanh chóng rơi xuống huyễn cảnh phía dưới.
Nàng bất tri bất giác phát hiện, nàng đang rơi từ trên cao xuống. Nàng đang rơi xuống vách núi trong truyền thuyết.
Sau đó nàng sợ hãi hét lên một tiếng, ngay cả khóc cũng không khóc được.
Tiếng hét chói tai này cũng dọa Mộ Dung Trạm.
Lúc đó hắn đang vừa tìm kiếm một điểm dừng chân trên vách núi, vừa tìm một dây mạn đằng tốt trên vách đá để giảm tốc độ. Hai cái này cái nào cũng cần tập trung tinh thần, thế nhưng y lại bị tiếng thét chói tai của Cố Mi dọa sợ.
Trong mắt Mộ Dung Trạm, Cố Mi quan trọng hơn những thứ trên. Cho nên lúc này hắn phân tâm an ủi nàng: "Mi Mi, đừng sợ. Nhắm hai mắt lại, không phải sợ."
Thế nhưng Cố Mi sao có thể không sợ? Đối với một người ngay cả máy bay cũng không dám ngồi, chưa bao giờ chơi trò chơi trong công viên mà nói, còn có cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạo hiểm hơn rơi xuống vách núi nữa?
Cho dù muốn nhảy xuống cũng phải chuẩn bị cho mình một sợi dây chứ.
Nét mặt Cố Mi xanh xanh trắng trắng, cánh tay ôm Mộ Dung Trạm đã mềm nhũn, nàng vừa khóc vừa nói: "Ca, có phải chúng ta thật sự sẽ chết không?"
Hơn nữa còn chết kiểu nát thành thịt vụn, thực sự là quá kinh dị rồi.
Vốn dĩ nàng tuyệt đối sẽ không chết, thế nhưng Mộ Dung Trạm bị nàng nháo như thế, vô cùng phân tâm. Mà đúng lúc đó, dây đằng mạn trên tay Mộ Dung Trạm trùng hợp bị đứt. Nhưng y cũng bởi vì bị Cố Mi làm phân tâm, chưa kịp tìm dây tiếp theo để có điểm dừng chân.
Lần này hai người thực sự rơi xuống rồi.
Haizz, đúng là đàn bà thành sự thì ít, bại sự có thừa mà.
May mà cuối cùng, Mộ Dung Trạm chịu đựng chân khí cuồn cuộn trong cơ thể, cắn răng cố gắng thi triển khinh công.
Sống hay chết phải xem lần này rồi. Mặc cho số phận đi.
Sau đó Cố Mi không còn cảm giác nữa. Giây phút sau cùng, nàng mơ mơ hồ hồ nhớ được, hình như Mộ Dung Trạm ôm nàng lộn lại, cố gắng để thân thể nàng không tiếp xúc với mặt đất.
Nhưng nàng vẫn bị động lực cực lớn làm cho hôn mê.
Khi nàng nặng nề tỉnh lại, trước tiên là hoảng hốt. Nàng lắc lắc đầu một lúc mới nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó nàng mở to mắt, định bật dậy nhìn rõ người dưới thân mình.
Mộ Dung Trạm rơi vào hôn mê sâu, nhưng hai tay vẫn ôm chặt nàng.
Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, toàn thân vết máu loang lổ, đây là Mộ Dung Trạm lần đầu tiên nàng nhìn thấy sau khi tỉnh lại.
Lúc đó nàng rất bối rối, nàng đưa tay sờ mặt hắn.
Tay nàng run rẩy, mặt của hắn rất lạnh, sờ vào như khối băng mùa đông vậy.
Lúc đó nước mắt Cố Mi rơi xuống, môi nàng run rẩy, thật lâu sau mới gọi được một tiếng: "Ca."
Nhưng Mộ Dung Trạm làm sao có thể đáp lại?
Cố Mi chỉ cảm thấy giờ khắc này tim nàng dường như ngừng đập. Nàng run run duỗi ngón tay về phía dưới mũi hắn, thăm dò hơi thở của hắn.
Nhưng nàng thực sự choáng váng, ngón tay run run, rất lâu cũng không cảm nhận được hô hấp rõ ràng của hằn. Đầu óc nàng nổ lên một tiếng, trong đầu tràn ngập suy nghĩ, hắn chết rồi, ta đây cũng không sống được.
Cuối cùng nàng cũng chưa ngốc đến mức đó, trong hoảng loạn, nàng nhớ tới mạng nàng và hắn đã hợp với nhau, bây giờ nàng không chết, hắn tuyệt đối sẽ không chết.
Đúng, hắn tuyệt đối sẽ không chết. Hắn từng nói, hắn còn chưa bắt nạt nàng đủ, làm sao có thể chết nhanh như vậy. Nhất định là hắn chỉ bị trọng thương mà thôi, nhất định là vậy.
Cố Mi ngây ngốc an ủi chính mình. Thế nhưng nàng lại bối rối, hắn bị thương, nàng có thể làm những gì? Hình như cái gì nàng cũng không làm được. Ngoại trừ ngồi ở chỗ này nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng trắng, những thứ khác nàng đều không làm được.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình quá vô dụng. Từ trước tới giờ, nàng chỉ mang thêm phiền toái cho Mộ Dung Trạm, thế nhưng nàng còn có suy nghĩ hão huyền muốn thoát khỏi hắn, sau đó đơn thương độc mã lưu lạc chân trời góc biển. Nhưng thực tế, tay nàng không thể xách, vai nàng không thể khiêng, ném tới ngoại ô không tới một ngày một đêm là có thể bị động vật gì đó không biết tên gặm xương làm thịt. Rốt cuộc là lúc trước nàng ngu xuẩn bao nhiêu mới có thể giày vò Mộ Dung Trạm như vậy. Bây giờ hắn thương tích đầy mình, thực chất đa phần là do nàng gây ra.
"Ca, ca." Nàng tựa vào ngực hắn khóc lớn. Khi không có hắn, nàng chợt phát hiện, nàng không làm được gì cả, cái gì cũng không.
Nhưng bây giờ không phải lúc khóc, nàng nhanh chóng thu lại nước mắt.
Lúc đó đã gần đến hoàng hôn, bầu trời mây tía xán lạn. Phía chân trời tươi sáng rực rỡ, sương mù bốc hơi, tựa như tiên cảnh.
Nhưng bây giờ Cố Mi hoàn toàn không có tâm tình ngắm những thứ này, nàng chỉ muốn làm thế nào mới có thể khiến cho Mộ Dung Trạm tỉnh lại.
Dưới vách núi gió không nhỏ. Từng trận gió lạnh khiến Cố Mi bắt đầu run rẩy. Nàng nghĩ, cần phải cõng Mộ Dung Trạm nhanh chóng tìm được một chơi chắn gió, nếu không thì buổi tối bọn họ bị đông đến chết mất. Thế nhưng nàng bi ai phát hiện, nàng vốn dĩ không cõng nổi Mộ Dung Trạm.
Nàng chưa tới mét sáu, còn Mộ Dung Trạm mét tám mấy, nàng chỉ là một cây tăm nhỏ.
Nàng tuyệt vọng nhào vào ngực hắn khóc nức nở.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Nàng thực sự quá vô dụng, cái gì cũng không làm được.
"Ca, ca." Nàng vừa khóc lóc vừa có một ý niệm trong đầu, hắn chết rồi, nàng cũng không muốn sống nữa.
Không biết khóc bao lâu, người dưới thân dường như động đậy.
Nàng vội vàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, nàng nhìn thấy đôi mắt đen sáng như ngọc kia không biết đã mở ra từ bao giờ.
"Ca, ca." Nàng vừa không ngừng lấy tay lau nước mắt trên mặt, vừa kinh hỉ gọi hắn.
Thế nhưng mi tâm Mộ Dung Trạm từ từ nhăn lại, ánh mắt nhìn nàng lạnh nhạt không cảm xúc, hiển nhiên là đang chậm rãi đánh giá nàng. Sau đó, môi mỏng hắn khẽ mở, chậm rãi nói một câu khiến Cố Mi sừng sờ ở đó.