Nhất định là hắn đang trêu đùa nàng, nhất định là vậy. Làm sao hắn có thể không nhớ nàng là ai, hơn nữa cũng không biết chính mình là ai.
Nhưng bộ dạng Mộ Dung Trạm dường như không có một chút đùa giỡn. Lông mi dài của hắn khẽ nhíu, nhìn Cố Mi, ngập ngừng nói: "Cô nương gọi ta là ca ư? Vậy cô là muội muội của ta sao?"
Cố Mi tiếp tục giật giật khóe miệng. Nàng nghĩ đây thực sự là chuyện vô cùng hoang đường. Con mẹ nó đây là chuyện gì? Khó khăn lắm hai người bọn họ mới xóa bỏ hiềm khích lúc trước, sau đó lại thoát khỏi tay Thông Nguyên Tử, hơn nữa hai người đều hoạn nạn không chết, sau này dù thế nào cũng là một con đường hạnh phúc rộng thênh thang, nhưng tại sao ông trời lại cho nàng một con đường nhỏ hẹp thế này, còn là con đường khúc khuỷu vốn dĩ không thấy tương lai. Cố Mi vừa khóc vừa nói: "Ca, huynh không nhớ cái gì sao?"
Ông trời nhất định là đang trêu ta. Con mẹ nó ta xuyên tới đây chơi trò mất trí nhớ đó là không có cách nào khác, nhưng bây giờ ông cũng khiến cho Mộ Dung Trạm chơi trò mất trí nhớ theo ta.
Nhưng Mộ Dung Trạm nghe xong lời nàng, dĩ nhiên rất nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Ngay cả mình là ai ta cũng không nhớ rõ. Xin hỏi cô nương có biết ta là ai không?"
Cố Mi run rẩy vươn ngón trỏ chỉ vào mình, sau đó vô cùng mong chờ nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Vậy huynh có nhớ muội là ai không?"
Mộ Dung Trạm quan sát nàng một lát. Trong quá trình này, Cố Mi vẫn luôn trông chờ nhìn hắn, sau một khắc mong đợi hắn có thể cúi đầu thở dài một tiếng, nhẹ giọng gọi nàng Mi Mi, sau đó một tay kéo nàng ôm vào lòng.
Thế nhưng Mộ Dung Trạm quan sát nàng một lát, vẫn chậm rãi lắc đầu: "Không nhớ." Cố Mi mang theo trái tim kia ngồi lên xe, thoáng cái từ điểm cao nhất đến điểm thấp nhất. Trong quá trình này không cho nàng đeo đai an toàn, đi một mạch khiến trái tim nàng vừa đau vừa hoảng.
Cố Mi lại thấp thỏm hỏi một câu: "Vậy huynh có cảm thấy ta quen mắt không?"
Mộ Dung Trạm lại cẩn thận xem xét nàng một hồi, sau đó lại chậm rãi lắc đầu: "Hoàn toàn không có ấn tượng."
Lần này Cố Mi cảm thấy trái tim kia lên lên xuống xuống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu tiên là từ điểm cao nhất "bịch" một tiếng rơi xuống điểm thấp nhất, sau đó nàng còn chưa kịp kêu thành tiếng, lại khiến nàng từ điểm thấp nhất về tới điểm cao nhất.
Cảm giác mất trọng lực khiến lòng nàng lập tức biến thành tim thủy tinh trong truyền thuyết, đoán chừng tùy tiện đâm một cái cũng có thể vỡ vụn. Việc này thật phản khoa học! Trong phim truyền hình và tiểu thuyết chẳng phải đều nói, nam chính hay nữ chính mất trí nhớ, quên cả bản thân mình, nhưng sẽ không quên người mình yêu, cho dù quên mất người mình yêu thì vẫn sẽ cảm thấy đối phương vô cùng quen thuộc, theo bản năng muốn thân cận.
Nhưng bây giờ Mộ Dung Trạm ngay cả ngồi cùng nàng cũng không muốn?
Từ lúc hắn tỉnh lại bắt đầu có chút xa cách nàng.
Cái này Cố Mi có thể hiểu được, hắn có bệnh sạch sẽ, mà bây giờ bộ dạng nàng quả thực rất nhếch nhác, toàn thân toàn là bụi đất.
Nhưng mà ca, huynh lại có thể quên ta triệt để vậy sao.
Vốn dĩ nàng còn suy nghĩ, chờ bọn họ thoát nạn lần này, nàng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Nàng sẽ theo Mộ Dung Trạm sống một cuộc sống ngọt ngào bình dị của bọn họ, ai ngờ đến bây giờ ông trời vẫn không tha cho nàng. Cố Mi khóc không ra nước mắt, nàng bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cánh tay Mộ Dung Trạm, thút thít nói: "Ca, tại sao huynh có thể quên muội."
Nhưng Mộ Dung Trạm theo bản năng hất bàn tay nắm lấy cánh tay hắn ra. Sau đó quay sang vẻ mặt bi thương của Cố Mi, lãnh đạm nói một câu: "Cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân."
Nàng nên giải thích với hắn thế nào đây, trước đây động tác thân mật kiểu gì bọn họ cũng đã làm rồi?
Nàng nghĩ nàng nên hàn huyên với hắn một chút, sau đó nói cho hắn biết nàng là người quan trọng nhất với hắn.
Nàng nghĩ như vậy, sau đó nàng cũng làm như vậy thật.
Nàng vội vàng nói: "Ca, huynh nghe đây, huynh tên là Mộ Dung Trạm, còn muội là Cố mi. Muội là người thân cận nhất của huynh, huynh đã nói với muội, cả đời này sẽ yêu muội, sẽ không xa rời muội."
Nhưng Mộ Dung Trạm dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn nàng: "Cô nương, khoan không nói đến chuyện cô họ Cố, mà ta là họ Mộ Dung. Nhưng cô lại gọi ta là ca ca của cô, cô chính là muội muội ta. Nhưng ca ca sao lại nói với muội muội những lời chỉ có phu thê mới có thể nói? Cô nương, đây là lσạи ɭυâи." Cố Mi muốn cào tường: "Ca, ngay từ đầu muội cũng đã nói với huynh như thế, nhưng mà huynh đi theo muội nói, Phục Hy và Nữ Oa cũng là huynh muội."
Nhưng Mộ Dung Trạm khinh bỉ nhìn nàng một cái, lại ngồi cách xa nàng một chút: "Nhưng cô không phải Nữ Oa, ta cũng không phải Phục Hy."
Cố Mi hận không thể tóm lấy cây gậy đập vào đầu hắn. Trên truyền hình đều diễn như vậy, mất trí nhớ ư, dưới tác động mạnh, cơ bản trăm phần trăm là có thể nhớ lại tất cả sự tình trước kia.
Thế nhưng nàng không dám. Chủ yếu nàng sợ một gậy đó của nàng, Mộ Dung Trạm có thể ngoẻo luôn.
Việc này cũng không phải là không có. Trong cuốn tiểu thuyết nào đó từng có tình tiết như thế này, nam chính bị tai nạn giao thông nhưng chưa chết, kiên cường đi tiếp, cuối cùng lại bị nữ chính nhẹ nhàng đẩy một cái thì ngoẻo luôn. Cho nên bây giờ Cố Mi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Mi không thể làm gì khác là nói tiếp: "Thực ra hai chúng ta không phải huynh muội ruột, chỉ là muội vẫn luôn gọi huynh là ca, huynh vẫn luôn coi muội là muội muội của huynh mà thôi."
Lần này trong ánh mắt Mộ Dung Trạm nhìn nàng hiện lên rõ ràng hai chữ "không tin". Ban đầu nàng nói bọn họ là huynh muội ruột, nhưng bây giờ nàng lại thành khẩn nói, hai người bọn họ không phải huynh muội ruột. Hắn nghĩ, cô nương trước mặt này, thân phận của nàng thực sự rất khả nghi.
Cố Mi nhìn ánh mắt Mộ Dung Trạm cũng biết hắn không tin lời nàng nói. Cũng phải, lời nàng nói trước sau mâu thuẫn, hắn tin mới là lạ.
Nhưng trời đất chứng giám, những lời nàng nói đều là sự thật. Nếu như có bất kỳ câu nào giả dối, vậy thì ông trời lập tức giáng sấm sét xuống đánh nàng chết. Nhưng vấn đề là, cho dù ông trời giáng cho nàng một đạo sấm sét vang trời thì Mộ Dung Trạm hắn cũng không tin lời nàng nói.
Mộ Dung Trạm chẳng những không tin mà hắn còn chống tay xuống đất muốn đứng dậy.
Cố Mi thấy thế vội vàng tiến lên định đỡ lấy hắn.
Nhưng Mộ Dung Trạm tránh khỏi tay nàng. Hắn cau mày nhìn vết máu loang lổ trên người, ngẩng đầu ngờ vực hỏi Cố Mi: "Vết thương trên người ta là thế nào?"
Cố Mi ngại ngùng gãi đầu: "Cái đó... ca... đây là lúc chúng ta cãi nhau... muội gây ra." Sau đó nàng lại vội vàng giải thích một câu: "Nhưng muội thực sự không phải cố ý, lúc đó đầu óc muội không thông."
Mộ Dung Trạm nghĩ hắn càng không thể tin tưởng Cố Mi. Huynh muội nào hay là đôi tình nhân kiểu gì mà khi cãi nhau lại mang dao ra đâm đối phương, chỉ sợ đối phương không chết. Hắn nghĩ hắn và Cố Mi lúc đó nhất định là không ưa nhau. Thế nhưng không biết vì sao bây giờ cô nương này lại giả bộ đáng thương trước mặt hắn.
Nhưng lúc này cũng chỉ có một mình nàng, tất cả nghi vấn của Mộ Dung Trạm còn chờ nàng giải đáp.
"Đây là đâu?"
Cố Mi nhìn xung quanh. Lúc này đã chạng vạng, sắc trời dần tối, dưới đáy vực sương trắng bao phủ, tầm nhìn cực ngắn.
Khỏi nói đến bóng người, ngay cả bóng ma cũng không thấy.
Nàng lắc đầu: "Muội không biết."
Mộ Dung Trạm giật giật khóe miệng: "Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?"
Cố Mi chỉ tay lên vách đá: "Là huynh ôm muội nhảy xuống dưới."
Mộ Dung Trạm nghĩ hoặc là cô nương này có bệnh, hoặc là bản thân mình có bệnh. Tự nhiên hắn ôm nàng nhảy xuống vách núi làm gì? Nhảy xuống vách núi này mà không chết coi như là một kỳ tích rồi. Cho nên hắn lại hỏi tiếp: "Tại sao ta lại nhảy xuống?"
Hắn không hỏi tại sao ta lại ôm cô nhảy xuống. Hắn nghĩ việc này thật khó tin.
Cố Mi lúng túng, nàng nên giải thích thế nào đây?
Nếu như nói Thông Nguyên Tử, nói Liêm Huy, chắc chắn huynh còn hỏi ta Thông Nguyên Tử là ai, Liêm Huy là ai, vậy phải giải thích đến ngày tháng năm nào chứ.
Cho nên nàng nói qua loa: "Chúng ta bị truy sát, đánh không lại người ta cho nên huynh ôm muội nhảy xuống vách núi."
Tuy rằng Mộ Dung Trạm mất trí nhớ, nhưng hắn trời sinh tự phụ, cho nên hắn không tin là mình không đánh lại người khác. Theo bản năng hắn nghĩ, cô nương này chắc chắn đang nói láo.
Cảm giác trong lòng hắn lúc này là cô nương này thực sự rất khả nghi, liên tục nói những lời hàm hồ. Hắn không nên dẫn nàng theo.
Cho nên hắn đứng dậy chầm chậm đi về phía trước, cũng không gọi Cố Mi đi theo. Nhưng Cố Mi vẫn đi theo. Thậm chí nàng chạy đến bên cạnh muốn dìu hắn đi.
Chân Mộ Dung Trạm bị thương, cho nên khi hắn bước đi có chút khập khễnh.
Nhưng Mộ Dung Trạm lại hất tay Cố Mi ra, trong tiềm thức hắn cảm thấy bản thân không thích bị người khác đụng vào.
Cố Mi cảm thấy rất tủi thân. Bây giờ cuối cùng nàng cũng biết cảm giác của Mộ Dung Trạm trước kia. Thận trọng bảo vệ người bên cạnh, sợ người đó không vui sợ người đó chịu thiệt, thế nhưng cuối cùng người đó vẫn không cảm kích.
Bây giờ Cố Mi nàng vô cùng hối hận. Tại sao ban đầu nàng lại nông nổi như vậy. Nếu như nàng bình thường một chút, bây giờ cũng không đến mức như vậy.
"Ca." Nàng cúi đầu, uất ức gọi một tiếng.
Mộ Dung Trạm bất giác dừng bước. Không biết tại sao, hắn cảm thấy khi nàng gọi hắn một tiếng "ca", trái tim hắn dường như run lên một cái. Hắn quay đầu, nhìn Cố Mi bên cạnh.
Sương trắng vấn vít quanh cổ thiếu nữ, lông mi dài rủ xuống, họa thành một bóng mờ.
Tuy rằng không nhìn thấy bộ dạng nàng bây giờ, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra, lúc này trong mắt nàng ngấn lệ, nhẹ nhàng cắn môi dưới, thoạt nhìn vô cùng tủi thân, không biết làm sao.