Muội Khống

Chương 73



Cố Mi rất vui vẻ tìm củi trong rừng.

Bởi vì sáng sớm nàng tỉnh lại, liền vui mừng phát hiện Mộ Dung Trạm đã hết sốt, hơn nữa hắn cầm chặt tay nàng để ngủ.

Không dám đánh thức hắn, nàng liền nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ muốn tìm chút củi về, sau đó tiện xem có thứ gì ăn được không.

Từ khi xuống đáy vực này, nàng và hắn chưa ăn gì tử tế cả. Nếu không phải bình thường nàng ham ăn, khi đó nhét hai cái bánh nướng trong người, chắc hôm qua họ chết đói rồi.

Bây giờ nàng có thể không ăn gì cả, nhưng Mộ Dung Trạm không thể không ăn.

Nhưng tìm cả vòng trong rừng, cũng chẳng thấy gì có thể ăn được.

Mùa đông chim di cư, thú ngủ đông, ngay cả nước suối cũng trong vắt không có cá.

Mấu chốt là, cho dù có, nàng cũng bắt không nổi.

Dùng đá bắt thỏ? Dùng gậy đâm cá? Cố Mi luống cuống. Bởi nàng nhận thấy, tuy trên người có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực, cũng theo Triệu Vô Cực học khinh công trong truyền thuyết mấy tháng, nhưng sau đó nàng quên sạch rồi. Nàng giờ không khác gì phế vật.
Không thể nào bắt thú. Nàng chỉ có thể suy nghĩ tới thứ không động đạy được.

Ví dụ, nấm chẳng hạn.

Kiếp trước nàng từng ăn nấm kim châm nấm bào ngư, cũng biết nó trông như thế nào, nhưng trước mắt làm gì có nấm đấy?

Nàng hơi xoắn rồi đấy. Mặc dù nói nấm đẹp quá không ăn được, nấm đó nhất định có độc nàng đều biết, nhưng vấn đề là, tuy rằng cây nấm trước mặt màu xám, nhưng liệu có độc không?

Nàng thật chưa dám xuống tay. Nấm này lần đầu nàng thấy.

Kì thực bây giờ có một khóm nấm trước mặt nàng, nghĩ mãi nàng cũng không dám động thủ. Trong siêu thị nhìn thấy là một chuyện, trên đồi hoang nhìn thấy lại là chuyện khác.

Suy tính nửa ngày, nàng định trước tiên hái nấm về hỏi Mộ Dung Trạm, xem hắn đáp sao.

Hắn nói ăn được, nàng sẽ ăn. Nếu hắn nói không ăn được, vậy họ chịu đói thôi.
Chủ ý đã quyết, nàng đưa tay định hái nấm. Nhưng vừa duỗi ra, nàng liền nghe có người thâm trầm nói bên tai: "Tiểu nha đầu, ngươi chán sống rồi sao?"

Cố Mi giữ nguyên tư thế, chỉ ngây ngốc quay đầu, liếc mắt thấy đằng sau có một người.

Áo xám sạch sẽ, mái tóc nửa đen nửa trắng, trên cằm cũng là chòm râu nửa trắng nửa đen.

Còn dáng vẻ, là một kiểu siêu phổ thông. Chỉ là giờ ông ta đang cười, vuốt chòm râu dê, con mắt híp lại thành đường kẻ.

Sau đó nghĩ lại, Cố Mi đúng là khâm phục bản thân. Bởi vì nàng nhìn người đứng sau mình, lại còn rất bình tĩnh hỏi: "Thần tiên à?"

Nếp nhăn trên mắt ông lão giật giật.

"Yêu quái?"

Nếp nhăn ông ta lại giật.

Cố Mi nghĩ đáp án, sau đó gật đầu, nói qua: "Ừm, cảm ơn." nói xong quay đầu, nghĩ sẽ tiếp tục hái nấm này.

Nhưng ông lão ở sau nàng bắt đầu gào lên: "Ngươi sao không hỏi ta là quỷ à?"
Cố Mi bình tĩnh đáp: "Vì sau ông có bóng."

Kì thực mặt trời đã ló dạng, bóng đen phía sau ông ta rất rõ.

Ông ta phẫn nộ: "Vậy sao ngươi còn hỏi ta là thần tiên hay yêu quái? Hỏi thần tiên cũng thôi đi, lão đây vốn có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thì đành, nhưng sao ngươi dám hỏi ta có phải yêu quái? Ta giống yêu quái chỗ nào?"

Cố Mi bình tĩnh quay đầu lại nhìn ông lão nóng nảy, nhàn nhạt đáp: "Ông không biết, bây giờ thần thiên giống yêu quái, mà yêu quái lại giống thần tiên à?"

Kì thực câu đó, cũng chẳng hay ho gì. Nhưng mấu chốt là ông lão kia còn rất hứng thú với câu đó, tự lí giải tại sao nàng lại nói vậy, không quản nàng vừa nãy hỏi ông ta là thần hay yêu, cũng chẳng qua vì ông ta có bộ dạng tiên phong đạo cốt mà thôi.

Vì vậy một khi vui vẻ, đôi tay gầy gò như gừng khô, càng vuốt càng hăng.
"Tiểu nha đầu xem ra còn có mắt. Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, ta đây chính là thần y Hoàng Nhất Phó mà giang hồ hay nhắc."

Nói thật, Cố Mi cũng không coi là người trong giang hồ, cho nên nàng đối với cái tên Hoàng Nhất Phó này thấy xa lạ, thậm chí chưa nghe bao giờ.

Cho nên nàng liền đáp nhạt nhẽo: "Ừ."

Ngữ khí bình thường, lại như mặt hồ lặng gió, một chút gợn sóng cũng không có.

Nhưng nàng bỗng nhiên phản ứng lại, xoay người đứng dậy, một phát tóm chặt cổ áo ông lão kia.

Mà lúc này trong miệng Hoàng Nhất Phó còn đang càu nhàu: "Haizz tiểu nha đầu, nấm này không ăn được. Nó có độc đấy. Ngươi nói xem tổ tiên của ngươi cúng cái gì cho ta, nếu không ngươi mà ăn vào bụng là đi đời nhà ma."

Nhưng Cố Mi rất thô bạo ngắt lời ông ta. Nàng vội vàng nói ra vấn đề muốn hỏi: "Vừa rồi ông nói ông là thần y?"
Đối với cái tên Hoàng Nhất Phó nàng không biết, nhưng không ảnh hưởng tới việc nàng nghe ra, danh xưng thần y Hoàng Nhất Phó.

Hoàng Nhất Phó hơi khó chịu. Ông ta lách khỏi tay nàng, bực bội vuốt tay áo bị nàng làm nhăn, tức tối thổi râu trừng mắt nói: "Hàng thật giá thật, đồ giả, đồ rởm bao đổi. Ta đây chính là thần y. Thiên hạ này dù là bệnh gì, ta kê đơn là hết bệnh, vì vậy giang hồ đặt biệt danh, Hoàng Nhất Phó."*

* ý nói chỉ cần một đơn kê.

Cố Mi vui vẻ, đúng là buồn ngủ có gối kê, Mộ Dung Trạm không phải thương tích cả người sao, hơn nữa vừa bệnh, giờ đã có thần y tìm tới cửa.

Không quan tâm HOàng Nhất Phó có phải khoác lác không, gì mà bệnh nào, chỉ cần ông ta kê đơn là thuốc đến bệnh trừ, nhưng chí ít ông ta là thầy thuốc, dù sao vẫn còn hơn nàng chả biết gì.
Nhưng sau đó, Cố Mi lại hơi bực, thần y này sao hôm qua không tới. Nếu hôm qua tới thì Mộ Dung Trạm đã đỡ chịu khổ hơn.

Vì vậy Cố Mi mang tâm lí phức tạp, rất phức tạp nói: "Thần y đại nhân, cuối cùng ông cũng tới."

Hoàng Nhất Phó cho rằng nàng đã tỉnh ngộ biết được đại danh của ông ta, hai mắt vui đến híp lại.

Nhưng khắc sau, Cố Mi bắt tay ông ta, kéo ông ta chạy vội.

Tốc độ này, nói sao nhỉ, nói quá tí chính là nhanh như chớp, bình thường nói thì, nàng có thể chạy nhanh ra sao, là kéo ông ta chạy như thế.

Chờ lúc nàng thở hồng hộc chạy tới nơi hắn nằm nghỉ, Mộ Dung Trạm vừa mở hai mắt.

Đã qua một ngày một đêm Mộ Dung đại gia tỉnh lại vẫn hơi ngơ ngác. Nhưng vừa mở mắt liền thấy ở sau Cố Mi có người, hắn lập tức ngồi dậy.

Dậy quá mạnh, một cơn chóng mặt hoa mắt, mơ màng muốn ngã. Cố Mi thấy thế, vội buông tay Hoàng Nhất Phó ra, chạy vội lại đỡ hắn.
"Ca," thanh âm nghe vẫn còn gấp gáp, đó là vì vừa chạy vội, "Có sao không?"

Hắn không đáp, chỉ là một tay cầm tay nàng, nhanh chóng kéo nàng về sau mình, sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Hoàng Nhất Phó đang từ từ tới gần.



Hoàng Nhất Phó vuốt râu, nhìn động tác hắn tuy đề phòng, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, cười nói: "Há, còn rất bảo vệ đấy."

Cố Mi ở phía sau y ló đầu ra, vội kêu: "Hoàng Nhất Phó, mau xem vết thương của ca ta."

Hai mắt hắn hơi híp lại: "Hoàng Nhất Phó?"

Hiển nhiên hắn đã nghe qua cái tên này.

Ông ta cũng không quản hắn, chỉ trực tiếp bắt mạnh.

Nhưng tay hắn lập tức dời đi phía khác.

Hắn bị bệnh ưa sạch sẽ mà, rất không thích ai động vào mình.

Cố Mi thấy hắn như vậy, hiểu ngay tại sao. Cho nên nàng liền ghé sát bên tai hắn nhẹ giọng khẩn khoản: "Ca, huynh để người ta xem qua. Trên người huynh bị thương nhiều vậy, hôm qua còn phát sốt, khiến muội lo chết mất. Để người ta xem đi, sau khi xem xong, muội sẽ lấy nước cho huynh rửa tay."
Mộ Dung Trạm vừa nghe Cố Mi nói nàng lo lắng cho hắn, lông mi như tơ khẽ run lên một cái, cũng biết điều đưa tay ra để Hoàng Nhất Phó bắt mạch cho.

Hoàng Nhất Phó hơi khom hai ngón tay đặt lên cổ tay hắn, liền lập tức cười nói: "Thanh niên, chịu nhiều vết thương trí mệnh vậy, còn vừa bệnh nặng xong, vậy mà ngươi đều chống chịu hết, đúng là mạnh mẽ thật."

Cố Mi nghe tới ba chữ thương trí mệnh, trong lòng liền áy náy. Cho nên nàng bộc lộ mọi sự quan tâm, sốt ruột hỏi: "Hoàng Nhất Phó, ca của ta có sao không? Ông trị được hết chứ?"

Hoàng Nhất Phó không đáp, chỉ ngạc nhiên nói: "Ngươi gọi hắn là ca?"

Cố Mi gật đầu. Nhưng trong lòng nàng không nín được, ông có mau nói xem có chữa được cho ca của ta không. Ông không phải nói chẳng quản là bệnh gì, chỉ cần thuốc xuống bệnh trừ sao? Ông không làm chính sự, còn hỏi ta gọi Mộ Dung Trạm là gì? Ta thích gọi huynh ấy là gì, ông quản được chắc?
Nhưng Hoàng Nhất Phó lập tức nói: "Tiểu nha đầu nói dối, các người sao có thể là huynh muội."

Ông ta vừa nói vậy, Cố Mi sợ run lên, mà, Mộ Dung Trạm lại hiếm có đưa mắt nhìn thẳng ông ta.

Hoàng Nhất Phó vẫn ở đó ba hoa: "Tiểu nha đầu trong người ngươi có hồng tuyến cổ, mà trong cơ thể tên nhóc này cũng có. Nhưng Hồng tuyến cổ sao có thể gieo xuống người thân. Vì vậy hai người làm gì có chuyện là huynh muội."

Vấn đề của nàng là: "Sao ông biết trong người ta có hồng tuyến cổ?"

Ông ta biết trong người hắn có cũng dễ hiểu, dù sao ông ta cũng vừa bắt mạch cho hắn mà. Nhưng còn nàng? Lẽ nào ông ta có tài mắt nhìn xuyên tường?

Hoàng Nhất Phó tiếp tục vuốt râu dê, cười híp mắt nói: "Lúc ngươi kéo tay ta, ta đã nhân cơ hội bắt mạch ngươi rồi."

Ông ta cứ tưởng rằng nàng sẽ nói, ai da thần y ông thật sự quá lợi hại rồi, chỉ đơn giản trong lúc bị kéo tay đã có cơ hội bắt ra mạch. Dầu gì ông ta thấy nàng sẽ hỏi, thân thể của ta có ổn không thần y? Ông ta vốn đã nghĩ xong, sẽ phải vờ như sầu khổ, than thở nói với nàng, ai da tiểu nha đầu, chuyện này khó nói.
Hù chết nàng. Ai bảo nàng không tán thưởng ông ta một câu, thần y đại nhân y thuật thật lợi hại.

Nhưng Cố Mi nghe xong lời của ông ta, cũng chẳng quan tâm. Nàng chỉ quay đầu nhìn hắn, cười cong cong mắt: "Muội đã nói chúng ta không phải huynh đệ ruột. Huynh xem, huynh xem, ông ta cũng nói vậy. Giờ huynh tin chưa?"

Con mắt đen láy của hắn nhìn Cố Mi đang cười tươi xán lạn.

Kì thực vừa rồi trong lòng hắn có khϊếp sơ. Tuy rằng Cố Mi luôn nói với hắn, nàng không phải muội của hắn, nhưng hắn cho rằng đó là lời nói dối vì nàng muốn rời khỏi mình. Nhưng không ngờ, còn có chuyện hồng tuyến cổ không thể hạ xuống người thân. Mà lúc trước Cố Mi còn giải hồng tuyến cổ, vì vậy xem ra, lúc nàng biết hắn hạ hồng tuyến cổ vào nàng, nàng đã biết họ không phải huynh muội ruột rồi.
Nhưng vậy thì sao? Hắn vừa nhìn vẻ long lanh trong mắt nàng, trong lòng liền mềm nhũn.

Bọn họ không phải người thân thì sao? Quan trọng là, sau này, nàng sẽ bên hắn cả đời.