Mộ Dung Trạm cụp mắt, ánh mắt chỉ đảo quanh cái tay của Hoàng Nhất Phó vừa được Cố Mi kéo lấy.
Ý niệm duy nhất của hắn là, chặt cái tay này.
Mà Cố Mi bên cạnh hắn còn đang rất nghiêm túc hỏi: "Thần y đại nhân à, ca của ta mất trí nhớ. Ông có cách nào chữa trị không?"
Bởi vì qua chuyện hồng tuyến cổ, Cố Mi thấy, Hoàng Nhất Phó trước mặt này đúng là thần y rồi. Tuy rằng dáng vẻ của ông ta, không giống lắm...
Hoàng Nhất Phó vừa nghe vậy, theo bản năng muốn kéo mí mắt của Mộ Dung Trạm xem thử. Nhưng hắn lập tức liền tránh cái tay khô gầy như gừng của ông ta, hơn nữa còn hơi nhíu máy.
Bỏ đi, tốt nhất chém cả hai tay.
Hoàng Nhất Phó vừa thấy hắn tránh tay mình, ông ta hơi mất hứng hừ hai tiếng. Nhưng vừa được câu thần y đại nhân của Cố Mi mở cờ trong bụng, vì vậy ông ta đảo mắt nhìn trời, khinh khỉnh nói: "Nhất định lúc các người rơi xuống hắn bị đập đầu. Đầu óc dĩ nhiên choáng váng, cô chắc cũng choáng váng chứ gì." Cố Mi gật đầu mạnh. Nàng vốn hỏi vấn đề mất trí nhớ của hắn, mà có phải hỏi hắn có bị ngố hay không đâu. Hơn nữa hắn ngốc thế nào được? Dù có mất trí nhớ đến trăm lần, hắn cũng không ngốc.
Mà lúc này, thanh âm trầm thấp của hắn đã phát ra, bình thản nói một chuyện: "Nghe nói trong giang hồ có một Hoàng Nhất Phó, chẳng những có thể kê đơn cứu người, cũng có thể hạ thuốc gϊếŧ người."
Nét mặt già nua của ông ta liền đỏ lên. Ông ta tuy rằng tham muốn, nhưng phương diện của y học rất nhiều, ông ta không thể thông tỏ hết dược. Nhưng ông ta lại cứ giả vở, tỏ vẻ hiểu. Vậy nên, ông ta hiểu về phương diện cứu người, nhưng không hiểu phương diện hạ thuốc gϊếŧ người.
"Người thì biết gì, cái đấy là chuyên nghiên cứu một mảng." ông ta chống chế. Nhưng bỗng nhiên mắt nhỏ híp lại, cười nói, "Dù sao cũng hơn cái kẻ không dưng thì tỏ vẻ mất trí. Thật không biết xấu hổ, cái tình tiết xưa cũ cẩu huyết vậy mà còn diễn. Cũng thiệt cho cô ngốc bên cạnh còn tin ngươi." Tin tức ông ta nói ra, khá nhiều tầng ý, Cố Mi hơi khó tiếp thu. Cho nên nàng lĩnh hội nửa ngày mới hỏi một câu: "Ca, ý ông là, huynh không mất trí? Là giả bộ à?"
Mộ Dung Trạm nghe vậy, rất bình tĩnh quay đầu nhìn nàng. Hai mắt đen sâu nhìn như khóa chặt nàng, rất trấn tĩnh hỏi ngược lại: "Muội tin à?"
Bạn nhỏ Cố Mi lại bắt đầu suy tính. Nếu nói hắn không mất trí nhớ, vậy hôm qua, thêm cả hôm kia nữa biểu hiện đều rất thật, không giống là đang giả vờ. Nhưng nếu y mất trí nhớ thật, vậy sao ông lão kia lại nói chắc như đinh vậy.
Hoàng Nhất Phó còn đang nói: "Tiểu nha đầu, ta đây không biết lừa người. Chuyện ca ca của ngươi, chính là giả vờ, vờ vịt đùa giỡn ngươi đấy."
Cố Mi chần chừ nhìn hắn. Người ấy hai mắt trong sáng, giữa hai mày là vẻ vân đạm phong khinh, xem ra vốn không bận tâm Hoàng Nhất Phó. Nhưng đúng là tự tin thái quá thật.
Mà quả nhiên, nàng gật đầu: "Ca, muội tin huynh."
Hoàng Nhất Phó hoàn toàn bại trận, không tin nổi tiểu nha đầu kia sao ngốc vậy. Mà khóe môi hắn thì hơi cong, suýt chút nữa không kìm được xoa đầu nàng, sau đó nói, ngoan.
Với y mà nói, không sợ dùng chiêu cũ, chỉ sợ không có tác dụng.
Mà nàng vốn tin hắn, thứ nhất là biểu hiện hai ngày qua của hắn thật sự như quên sạch rồi. Thứ hai là, nàng thấy hắn chẳng có lí do gì vờ vịt với nàng. Thứ ba là, một bên là người lạ vừa gặp, một bên là ca ca cái gì cũng vì nàng, nàng tin ai cũng quá dễ đoán.
Chỉ là đánh chết nàng cũng không ngờ, Mộ Dung Trạm vừa rơi xuống hai ngày trước đúng là bị đập đầu, vì vậy trong thời gian ngắn quên hết mọi chuyện. Nhưng sau cơn sốt hôm qua, đầu óc bị hun đúc nóng rực, hắn bỗng nhớ ra cả. Chỉ là biểu hiện của nàng trong hai ngày gắn mất trí, khiến hắn không cam lòng nói nàng biết, Mi Mi, ca của muội đã trở lại rồi. Hắn thấy, đây là cơ hội tốt, để biết ý nghĩ trong lòng nàng, cũng không bằng nhân dịp này để nàng biết, thực ra nàng cũng yêu hắn.
Hắn muốn nàng nói, nàng yêu hắn.
Vì vậy con sói lớn hiện tại rũ mắt, bắt đầu giả vờ là cừu non vô tội.
Bề ngoài thật giỏi lừa người. Cố Mi vừa thấy vậy, trong lòng đã mềm nhũn, vỗ nhẹ lưng an ủi hắn: "Không sao đâu, ca. Cho dù huynh không nhớ gì, muội cũng không bỏ đi."
"Ừ," tiếng trả lời trầm thấp, lòng nàng đã mềm nhũn như ngâm vào nước sôi mấy lần.
Mà Hoàng Nhất Phó trước mặt họ giận đến mức sắp vểnh râu dê lên rồi.
"Ngươi, ngươi," ông ta đầu tiên dùng tay chỉ vào mặt Cố Mi, lại dùng tay chỉ Mộ Dung Trạm, phẫn hận nói, "Ngu si, vô sỉ." Mộ Dung Trạm liếc ông ta một cái.
Nếu không phải sợ nàng hoài nghi, hắn chắc chắn ra tay gϊếŧ ông ta rồi.
Nói quá nhiều. Chút nữa phá tan kế hoạch của hắn.
Mà nàng dỗ hắn xong lại quay ra hỏi Hoàng Nhất Phó: "Thần y đại nhân, sao ông lại xuống dưới này?"
Nhìn dáng vẻ đó, khẳng định là ung dung tiêu sái đi xuống, tuyệt đối không phải nhảy xuống. Nói như vậy, nơi này còn có con đường ra ngoài, nàng và hắn có thể theo đó mà đi.
Nhưng bỗng nhiên tay phải bị nắm chặt, nàng ngẩng đầu, thấy hắn đã đứng dậy.
Mộ Dung Trạm chẳng muốn vòng vo với lão già chết khô này, hắn nắm tay nàng muốn đi thẳng.
Hoàng Nhất Phó thấy vậy, chợt nóng nảy, vẫy tay nói: "Ấy, đừng đi, đừng đi."
Mộ Dung Trạm vờ điếc, kéo Cố Mi định đi.
Ông ta vội lao tới, chặn trước mặt họ.
Không để ý ánh mắt như sắp hóa đá mình, ông ta nói: "Ấy, ta bảo, đừng đi mà."
Hắn nếu mà nghe theo thì đúng là dở hơi. Hắn lớn bằng này, ngoại trừ Cố Mi, chưa nghe ai bao giờ.
Vì vậy hắn đề chưởng, ý tứ rõ ràng. Không tránh ra, ta đánh ông một chưởng.
Hoàng Nhất Phó thấy hắn như vậy, lập tức nhảy ra, xoay người muốn kéo ống tay áo Cố Mi.
Mộ Dung Trạm kéo eo nàng lại, thân thể xoay một cái, tay ông ta chỉ quẹt vào không khí. Ông ta không dám động nữa. Mặc dù phương diện y thuật còn khá, nhưng chuyện võ vẽ, ông ta căn bản không biết. Ông biết nếu mà đối đầu với hắn, ông ta không đánh được nửa chiêu.
Đánh rắn đánh vào đầu, ông ta bắt đầu tấn công về phía nàng: "Tiểu nha đầu, các người muốn đi đâu vậy? Không phải lão đây nói xuông, chuyện ca của ngươi, cả người thương tích không nói, bệnh cảm còn chưa xong, các người chạy loạn đi, ngươi đi chả sao, chắc chắn không chết được, nhưng ca kia của ngươi thì ai biết. Có điều các người chịu ở lại, lão đây đồng ý miễn phí chữa thương và chữa bệnh cho ca của ngươi."
Cố Mi vội căng thẳng, quả thực ngẩng đầu nói với hắn: "Ca, chúng ta chớ đi vội. Chờ thương tích của huynh lành lại đi."
Hắn ôm chặt nàng, không đáp, chỉ nhìn cái mặt cười siêu gian của ông ta, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Mục đích." Rất rõ ràng, đối với hai người xa lạ, ông ta làm gì có chuyện nhiệt tình thế.
Hoàng Nhất Phó cao hứng xoa hai tay, trong mắt ti hí đầy nhiệt quang: "Hồng tuyến cổ này là ai dạy? Ngươi có phải gặp Hoàng Nhất Châm rồi? Ở lại, để ta nghiên cứu Hồng tuyến cổ trên người ngươi."
Hoàng Nhất Châm là đại ca của ông ta. Cái gọi là Nhất Châm, chính là tự phụ dùng một châm đã cho người chết sống lại.
Hoàng Nhất Phó từ nhỏ phục nhất mà cũng không phục nhất chính là đại ca này. Năm đó đại danh của Hoàng Nhất Châm lưu truyền, ông ta liền đưa danh Hoàng Nhất Phó của mình rêu rao. Nhưng y thuật của Hoàng Nhất Châm đúng là cao hơn ông ta. Không chỉ tinh xảo, hơn nữa mọi thứ đều tỏ, không giống ông, chỉ tinh thông vài mảng.
Mà ông ta khó chịu nhất, Hoàng Nhất Châm không chỉ hiểu y thuật, còn biết nuôi cổ, giải cổ. Dựa vào đó, còn để ông ta lăn lộn nữa không? Vì vậy ông ta luôn nuôi chí để học cách nuôi cổ, giải cổ. Nhưng mà ông ta không muốn mất mặt để ca ca dạy, may sao lại gặp Mộ Dung Trạm và Cố Mi trong người có hồng tuyến cổ, ông ta liền muốn nghiên cứu hai người họ. Hắn đối với yêu cầu này, hoặc là thỉnh cầu này vốn không bận tâm. Xưa nay chỉ có hắn nghiên cứu người khác, làm gì tới lượt đảo lại?
Hắn ôm eo Cố Mi, muốn vòng qua Hoàng Nhất Phó.
Mộ Dung đại gia rất tự tin, chỉ cần có nơi rời vách núi này, vậy dù ở đâu, hắn đều có thể tìm ra, căn bản không cần dông dài với lão kia.
Nhưng Hoàng Nhất Phó sau lưng lại gào lên: "Aizz, tiểu nha đầu, lúc ta xuống vực, đã thấy rất nhiều kẻ nghĩ cách muốn xuống. Bọn chúng đều đang tìm các người à?"
Lời này vừa nói ra, Cố Mi quả nhiên dừng bước.
Không đi, nói sao cũng không đi. So với bị ông ta nghiên cứu còn hơn để Thông Nguyên Tử cường bạo.
Nàng cũng không muốn hắn lại ôm nàng nhảy vực. Vậy quá mạo hiểm quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi.
Cho nên nàng kéo ống tay áo hắn, tội nghiệp ngẩng đầu, khẩn khoản với hắn: "Ca, chúng ta tạm thời đừng đi. Chờ vết thương của huynh lành lại rồi đi được không?"