Tin tức tiếp theo được thông báo, âm thanh vừa mới đây vẫn còn vang vọng bên tai Thời An, nó rất bình tĩnh, vẫn chăm chú chơi lego.
Nghĩ rằng, khi lắp xong, chú cũng sẽ trở về, bỗng, nó cảm thấy mắt mình khô khốc, nhìn lên trời xanh, không thấy điểm dừng.
Đúng lúc đó, một con quạ bay ngang qua, kêu rất khó nghe, xông tới cửa sổ, đâm chết.
Chậm chạp đứng dậy, trời đất quay cuồng.
Thời An chợt nhận ra, "không còn dấu hiệu sinh tồn" tức là chú của nó, cũng chết rồi.
Đôi mắt không chớp, trừng to.
Thời An há miệng, muốn khóc nhưng lại không thể phát ra âm thanh, nó tự ôm lấy mình, bật cười, nghĩ mình còn chẳng bằng một con quạ, ngay cả con quạ còn biết khóc.
Ngồi xổm xuống, vùi mặt vào lòng.
Qua thật lâu sau, Thời An thay quần áo, thay giày.
Cảnh này bị dì Trương vừa mới biết tin dữ chứng kiến, bà ho hai tiếng, hỏi: "An An, con muốn đi đâu?"
Lấy chìa khóa, tiền lẻ.
Thời An nắm tay nắm cửa lạnh lẽo, nước mắt cuối cùng cũng rơi, nó nói: "Con đi đón chú về nhà."
Dì Trương "Ồ" một tiếng, thì ra Thời An đã biết, bà bước tới, "Con đợi dì chút, dì đi cùng con."
"Không." Lắc đầu, lại lắc đầu, Thời An đẩy cửa mở, lẩm bẩm: "Chú đã cô độc cả đời, chú ấy chỉ có con, con phải mau đi gặp chú."
Ra ngoài, Thời An đi bên cạnh dì Trương.
Đi được hồi lâu, rất nóng, Thời An không lau mồ hôi mà hỏi mặt trời: "Tại sao lại nắng? Tại sao không đổ mưa?"
"Tại sao lại triệt để biến tôi thành trẻ mồ côi?"
"Hả? Tại sao?"
*
Ba ngày nay.
Đi từ nơi này đến nơi khác, Thời An ôm một chiếc hộp nhỏ, khóc nói: "Chú, chú hứa mua lego cho con mà, mua ở đâu vậy?"
Cuối cùng,
Ngay cả chiếc hộp nhỏ cũng chẳng còn.
Truyền thông vây quanh chụp ảnh Thời An, dì Trương chặn trước mặt nó, ngăn cản: "Đừng chụp nữa, làm nhường đường."
Câu chuyện thương cảm như thế này, truyền thông làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Một nam phóng viên cao lớn chen lên trước, mang theo câu hỏi đã chuẩn bị sẵn: "Bạn nhỏ, nghe nói anh Thời là người thân duy nhất của con, là người nhà của một anh hùng, con có thể diễn tả cảm xúc lúc này của con cho chúng tôi một chút được không?"
Nam phóng viên nói xong, Thời An gần như tê dại nhìn hắn, vô cảm, đẩy micro trước mặt ra.
Hành động này khiến tất cả mọi người thổn thức, họ càng thêm hứng thú, mỗi lần ấn màn trập là một lần dục vọng tham lam không đáy.
Dì Trương đã mấy ngày không chợp mắt, thân thể không chịu nổi. Biết không thể nói lý với những người này, cũng không nói nữa.
Thời An đờ đẫn, nó muốn trốn đi, cũng không muốn gặp ai nữa, nhưng nó có thể trốn đi đâu đây, nó đâu còn người thân nữa.
Từ giờ trở đi,
Nó không còn nơi để đi.
Cúi đầu, thê lương vô cùng.
Nhưng tại giây phút khủng khiếp và tuyệt vọng này, Thời An nghe thấy giọng nói đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của nó: "Đừng chụp nữa, mau rời khỏi đây ngay lập tức, có cần tôi gọi cảnh sát không?"
Đám truyền thông vô đạo đức bị khí thế này dọa sợ, cũng sợ lớn chuyện, sau khi nhìn nhau, ào ào rút lui.
Ánh mắt Thời An cố định, nhìn người trước mặt.
Hai năm trôi qua, thời gian dường như bỏ quên cô ấy, không để lại bất cứ dấu vết gì trên cơ thể cô ấy, vẫn là gương mặt đó, đôi mắt đó.
Nhưng sự "tin tưởng" và "gần gũi" đó,
Thời An không còn cảm nhận được nữa, nó tiến lên một bước, xoa bả vai Cố Thiên Quân, cúi đầu rời đi.
Thấy vậy, không cần phải suy nghĩ.
Cố Thiên Quân đưa tay ra, kéo cổ tay Thời An, có mấy phần nghẹn ngào: "An An, cùng dì về nhà đi."
Thời An quay đầu, nhiệt độ nóng hổi trên cổ tay khiến nó không thoải mái, mím môi, chậm rãi rút tay ra, tiếp tục đi về trước bất kể phương hướng.
Dì Trương ở bên cạnh, lúng túng nói: "Cô Cố, An An là buồn quá, cô đừng để bụng, đứa trẻ này, tâm tư nặng."
"Vâng, từ từ vậy." Dẫu nói vậy, Cố Thiên Quân vẫn rất khó chịu, cô ấy nói: "Trước tiên theo Thời An trước, những chuyện khác, chúng ta về rồi nói."
Dì Trương: "Được."
Tiếp theo, trong lúc ra khỏi nghĩa trang, Thời An và dì Trương đi phía trước, Cố Thiên Quân theo sát sau lưng Thời An.
Đột nhiên, Thời An bỗng dừng lại, ôm đầu, đồng thời nằm trọn trong vòng tay Cố Thiên Quân.
Tai Thời An đỏ bừng: "Con xin lỗi."
Cố Thiên Quân: "Không sao."
Thời An không nhúc nhúc, Cố Thiên Quân không buông tay.
Hai năm qua, Thời An dường như không cao thêm chút nào, trước đây nó cao đến vai Cố Thiên Quân, bây giờ chỉ cao hơn vai một chút.
Nhận thấy Thời An cứng đờ, ánh mắt trở nên buồn bã, Cố Thiên Quân buông tay đặt trên vai nó ra, ân cần: "An An, đầu khó chịu à?"
Cố "Dạ" nhưng không biết vì sao lại không thể thốt ra tiếng nào.
Thời An chỉ đành mở miệng nói, giống như nó lúc 10 tuổi, 9 tuổi, 8 tuổi, nói: "Chóng mặt quá, dì..."
Thầm hoàn thành câu trong lòng: Cố.
Đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy Thời An gọi tiếng "dì Cố" ấy.
Cố Thiên Quân cổ họng đắng nghét, ánh mắt ảm đạm, đi đến trước xe, cô ấy nói: "An An, dì Trương, lên xe trước đi."
Dì Trương ngồi ở hàng ghế sau.
Sau đó, Cố Thiên Quân mở cửa ghế lái, giọng nói trầm ấm: "An An, ngồi đây đi."
Chiếc xe, không phải màu trắng như trước kia nữa.
Thời An, cũng không muốn ngồi cạnh Cố Thiên Quân nữa, lắc đầu, nó trực tiếp đi ra ghế sau ngồi, đóng cửa xe lại.
Thời An sững sờ, sau đó cụp mắt, nó nói: "Dì Trương, có thuốc không?"
Dì Trương: "An An, đầu lại bắt đầu đau sao, mấy ngày trước..." Ý thức mình lỡ lời, nhanh chóng đổi giọng: "Đừng chỉ uống thuốc đau đầu, đi dạo, vận động nhiều hơn đi, không chừng sẽ đỡ hơn đấy."
Cố Thiên Quân không nói một lời mà lên xe, nghe được những lời này, ánh sáng trong mắt cô ấy biến mất, quay đầu nhìn Thời An, mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Thời An nhắm mắt, không thấy được.
Cố Thiên Quân mừng thầm, bởi, cô ấy vĩnh viễn không bao giờ muốn cho Thời An thấy được, những cảm xúc tiêu cực của cô ấy.
"An An, dì biết con không mạnh mẽ đến vậy"
"Đừng sợ, dì Cố sẽ mạnh mẽ thay con"
*
Về đến nhà, Thời An trực tiếp đi về phòng, dì Trương hỏi: "An An, đầu còn đau không?"
Thời An đi thẳng, lắc đầu: "Hết đau rồi, con buồn ngủ, muốn ngủ."
Quan sát nhất cử nhất động của Thời An, Cố Thiên Quân tâm tư hỗn loạn, hỏi: "Dì Trương, trạng thái này của An An kéo dài bao lâu rồi?"
Dì Trương suy nghĩ một chút: "Từ khi con bé tới đây đã như vậy rồi, tôi cũng thấy kỳ lạ, đứa trẻ này ít nói thì thôi đi, đằng này còn ngủ rất nhiều."
"Ngủ nhiều?" Cố Thiên Quân giật mình, càng lo lắng hơn: "Anh Đại Xuyên... đã từng đưa An An đi khám chưa?"
"Ôi." Thở dài, thím Trương ở trước mặt Cố Thiên Quân, lau nước mắt: "Tôi cũng chỉ dám lén nói với cô, vào ngày anh Thời gặp chuyện, thật ra là đến gặp bác sĩ tâm lý vì Thời An."
Cố Thiên Quân vẻ mặt nặng nề: "Chuyện này, nhất định không được để An An biết."
Dừng lại hai giây, cô ấy nói tiếp: "Dì Trương, rất cảm ơn dì đã chăm sóc An An mấy ngày nay, tôi chuẩn bị đưa cô bé về Lâm An."
Mắt dì Trương sưng lên: "Cô Cố, cô đến là tôi yên tâm rồi, tối nay nấu cho An An một bàn đồ ăn ngon rồi tôi sẽ đi."
Mặt Cố Thiên Quân đầy áy náy: "Dì Trương, tiền lương tháng này, tôi sẽ trả gấp ba cho dì, trong nhà có chuyện như vậy, tôi cũng không còn cách nào."
"Tôi hiểu mà." Dì Trương nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Thời An, lại nói: "An An, là một đứa trẻ khiến người ta đau lòng."
Cố Thiên Quân vô lực nói: "Đúng vậy."
Đau lòng đến nỗi, không nỡ lớn tiếng với nó, sợ một giây phút vô ý, Thời An sẽ lại trốn vào trong góc, suy cho cùng, nó là một đứa trẻ nhút nhát.
Buổi tối.
Dì Trương đã đi, trên bàn ăn, đầy ắp những món ăn mà Thời An thích.
Cố Thiên Quân ở trong phòng đợi rất lâu, đợi đến khi thức ăn đã nguội, cửa vẫn đóng chặt, hết cách, cô ấy chỉ có thể đi tới gõ cửa.
Giơ tay, chỉ cách cánh cửa 1mm, nhưng không thể gõ, suy nghĩ nửa buổi, cô ấy chỉ nhẹ giọng gọi: "An An, ăn cơm thôi."
Không có người đáp.
Cố Thiên Quân sốt ruột, bèn đẩy cửa.
Vừa nhìn đã thấy Thời An đang ngồi trên đất, chặn lại mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài, đắm chìm trong bộ lego.
Giống như bị ma nhập vậy.
Đóng cửa, Cố Thiên Quân chầm chậm đi tới, ngồi bên cạnh Thời An, dịu dàng nhỏ giọng: "An An, dì nhớ con, con có nhớ dì không?"
Trong phút chốc, Thời An khựng lại.
Muốn rơi nước mắt, nó không chơi leo nữa, vùi mặt vào đầu gối, giận dữ lắc đầu.
Nhưng Cố Thiên Quân hiểu Thời An nhất.
Cô ấy ôm mặt nó, dịu dàng lau từng giọt nước mắt: "Con không nhớ dì, đúng không, nhưng dì rất nhớ con."
Ánh mắt Thời An rất thẫn thờ.
Có lẽ đang suy nghĩ, giây tiếp theo, nó né tránh sự đụng chạm của Cố Thiên Quân, cúi đầu, nhìn hoa văn trên thảm.
Cố Thiên Quân đổi chủ đề nói: "An An, cả ngày không ăn rồi, đi ăn cơm, nhé?"
Vừa nghe lời này, cuối cùng Thời An cũng chịu mở miệng nói: "Ăn cơm, con đi ăn cơm, chú có sống lại được không?"
Hiển nhiên, Cố Thiên Quân không nói nên lời.
Mà cũng tại giây phút này, bỗng nhận ra, cô ấy và Thời An, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy: Ở cạnh nhau, rất gượng gạo.
Nhưng Cố Thiên Quân vẫn rất kiên nhẫn: "An An, ăn một chút, chỉ một miếng thôi, được không?"
Thời An ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, như thể muốn nhìn thấu gì đó, bỗng, nó đứng dậy đi tới, giẫm lên ghế, lấy đồng hồ xuống.
Sau đó, xoay ngược chiều kim đồng hồ, liên tục xoay, xoay đến khi tay tê dại hoàn toàn, nó bắt đầu vừa khóc vừa cười.
Bị Thời An dọa sợ, thân thể Cố Thiên Quân khẽ run, đứng tại chỗ, kinh ngạc lắc đầu: "An An, con đừng dọa dì Cố mà, con làm sao vậy?"
Động tác trên tay Thời An không ngưng lại, nó vẫn đang cười: "Như vậy có thể quay ngược thời gian, phải không, họ có thể sống lại, phải không?"
Không thể tin được cảnh tượng đang chứng kiến.
Không nhịn được mà rụt vai, những khớp ngón tay của Cố Thiên Quân trắng bệch, khi ngón tay chạm vào Thời An, cô ấy mặc kệ tất cả mà ôm chặt lấy nó: "An An, con rốt cuộc làm sao vậy?"
Đã rất lâu rồi,
Mới có được cái ôm như vậy.
Cơ thể Thời An căng chặt, tay phải khẽ giơ lên, cứng đờ trong không khí, sau khi do dự, nó lại nhẹ nhàng buông xuống.
Thế nhưng, nó phát hiện, cổ nó ướt đẫm. Đồng thời, tiếng nức nở yếu ớt mơ hồ truyền tới.
Dì Cố, khóc rồi.
Đồng hồ trong tay rơi xuống đất, Thời An cảm nhận rõ ràng, cơn nhức nhối trong lòng, theo từng tiếng tiếng nức nở của Cố Thiên Quân mà dần dần biến thành nỗi đau thấu tim.
Thời An dần dần tỉnh táo lại,
Đây là dì Cố của nó, dì Cố tuyệt vời nhất thế giới của nó, nó sao lại có thể làm cho cô ấy khóc?
Chầm chậm giơ tay, ôm lại.
Thời An dùng giọng điệu cứng nhắc nhất, lại tự nhiên nhất nói: "Dì Cố, con ôm dì, dì không được khóc nữa."