Cố Thiên Quân lấy thân thể mỏng manh của Thời An, giọng nói khàn khàn: "An An, con vẫn muốn cùng dì trở về nhà của chúng ta chứ?"
Biết bao ngày đêm.
Trông ngóng và đợi chờ khoảnh khắc này.
Thời An nhắm mặt lại, sao đó nó kéo dài khoảng cách với Cố Thiên Quân, xa vời hơn cả đại dương, giả vờ ung dung: "Dì Cố, con không về đâu."
Không lộ ra sơ hở nào, nhưng Cố Thiên Quân không tin, giọng cô ấy nhẹ nhàng: "An An, con vẫn còn giận dì Cố à?"
Giận, giận chứ.
Khóe miệng rũ xuống, hốc mắt Thời An ươn ướt, tại thời điểm nước mắt sắp sửa trực trào, nó nghẹn ngào: "Tại sao hôm đó dì lại để con đi, tại sao dì không cần con?"
Đối diện chất vấn uất ức của Thời An, con tim đau đến không thở nổi.
Nhìn trên chiếc bàn gỗ hồ đào có ba cây kẹo dâu, Cố Thiên Quân biết, có dù có nói gì cũng vô nghĩa, cô ấy đã làm tổn thương Thời An.
Nhưng vẫn nên cho Thời An một lời giải thích, sắc mặt cố Thiên Quân tối sầm, thanh âm vô lực: "Vì dì chỉ là một người dì của con."
Lần này, Thời An đã hiểu.
Hoàn toàn hiểu.
Đi đến trước bàn, Thời An chọn một cây kẹo.
Khi quay lại, bàn tay cầm kẹo của nó hạ xuống, chậm rãi đưa qua: "Dì Cố, cho dì kẹo này, ăn kẹo xong, coi như chúng ta làm hòa nhé."
Càng nhìn càng đau lòng, hàng nghìn từ ngữ trong lòng Cố Thiên Quân cô đọng thành một câu: "An An, chuyện trước đây là do dì đã làm không tốt."
Nghe vậy, Thời An cắt đứt tầm nhìn giữa nó và bức tường, nhìn về phía Cố Thiên Quân, đau thương tràn đầy trong mắt: "Dì có biết khi con mở mắt mà không tìm thấy dì."
Bên trong đôi mắt đen láy, nỗi buồn càng nặng nề hơn, môi mắt đầu run rẩy: "Đã sợ hãi đến mức nào không?"
Lại bắt đầu tự trách.
Cố Thiên Quân đặt tay lên gò má nóng bừng của Thời An, lặp đi lặp lại: "Không, dì sẽ không bao giờ rời bỏ con nữa."
Ánh mắt Thời An đờ đẫn: "Dì Cố, nếu như sau này dì muốn rời bỏ con, có thể nói trước cho con biết được không?"
Cố Thiên Quân: "Không được."
Khi Thời An hiện ra biểu cảm nghi hoặc, Cố Thiên Quân nói tiếp: "Vì dì sẽ không bao giờ để con một mình nữa."
Thời An. Một lần nữa tin tưởng.
Cố Thiên Quân lại nói: "An An, con thích Lê Nam hay Lâm An, con thích nơi nào thì dì sẽ sống với con ở đó.
Lê Nam, Lâm An.
Trong nháy mắt, sắc mặt Thời An biến đổi: "Con đều không thích, người thân của con đều đã rời xa con tại hai nơi này."
Đưa tay lau đi nếp nhăn giữa hai lông mày Thời An, Cố Thiên Quân nhẹ hé đôi môi đỏ mọng: "Con phải tin rằng, họ chỉ ở bên con theo một cách khác, hơn nữa, chú của con, là một đại anh hùng."
"Nhưng." Nhìn bộ lego còn chưa hoàn thành trên đất, dừng lại rất lâu, Thời An mới lên tiếng: "Con không muốn chú ấy làm anh hùng chút nào."
Nói đoạn, Thời An nhặt chiếc đồng hồ dưới sàn lên, nhìn đồng hồ báo thức, chỉnh lại Thời An rồi lại treo lên tường, Thời An lẳng lặng nói: "Dì Cố, đợi con lắp xong lego thì chúng ta về nhà nhé."
Cố Thiên Quân đồng ý: "Được."
Cùng Thời An ngồi trên thảm, cô ấy hỏi: "Nhất định phải lắp xong à?"
Thời An: "Dạ."
Lắp xong, đặt tại đây, sau đó, hỏi chú: Không mua lego về cho con, mà lại đi làm anh hùng, chú có hối hận không?
Chỉ là, không có cơ hội để hỏi.
Thời An ngẩng đầu, trầm mặc một lát, nói: "Dì Cố, dì biết điều con hối hận nhất là gì không?"
Cố Thiên Quân: "Không biết."
"Hôm ấy chú bảo con đợi chú ấy về, con không trả lời, kết quả là chú ấy thật sự không về nữa." Rõ ràng trời nóng nực, nhưng Thời An lại hơi lạnh, nó co rúm người lại, bờ vai run run, gượng cười: "Chú, con đợi chú về."
Còn có một câu nữa, nó thầm nói trong lòng: "Tuy rằng chú nói lời mà không giữ lời, nhưng... chú đại anh hùng, con rất tự hào về chú".
*
Nán lại Lê Nam thêm hai ngày, Cố Thiên Quân liền đưa Thời An trở về Lâm An, xuống xe, Thời An quan sát xung quanh, bờ biển vẫn còn đó.
Nhưng, dường như không thể nhớ được nhà ở đâu.
Thời An nhìn trái nhìn phải, suy nghĩ rồi đi theo hướng ngược lại, thấy vậy, Cố Thiên Quân vội vàng kéo nó lại: "An An, ngược đường rồi."
"Dạ?"
Trong chốc lát, bước chân dừng lại, Thời An nhìn quanh, mỉm cười buồn bã: "Lâu quá, con không nhớ được đường về nhà."
Nắm chặt tay Thời An, Cố Thiên Quân đi về phía trước: "Không sao, chỉ cần một người nhớ, chúng ta sẽ về được nhà."
Thời An: "Lỡ như không ai nhớ thì sao?"
Cố Thiên Quân: "Không có lỡ, chí ít dì sẽ không quên."
Thời An: "Hứa nha."
Một bước lại một bước, bốn mắt nhìn nhau, Thời An: "Nếu sau này không thấy dì, con sẽ ở đây đợi dì."
Cố Thiên Quân: "Tại sao?"
Thời An: "Vì dì nhớ đường về nhà nên nhất định sẽ trở về, đúng không?"
Cố Thiên Quân nói "Đúng".
*
Thời An hiện tại đang học lớp 6, cuối tháng này sẽ thi lên sơ trung, nó muốn về trường cũ, học lớp của Tô Nhiên.
Sau một tuần nghỉ ngơi.
Buổi tối, Cố Thiên Quân cầm một ly sữa, tìm Thời An nói chuyện: "An An, ngày mai phải đi học rồi, nếu không thích nghi được với trường thì nhớ phải báo cho cô Tô, rõ chưa?"
Thời An đồng ý: "Dạ biết rồi."
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Thiên Quân, cầm sữa lên, uống một ngụm nhưng không nuốt nổi.
Cố Thiên Quân vội hỏi: "Khó uống à?"
Lắc đầu, Thời An chạy vào nhà vệ sinh.
Nôn hết ra.
Sau đó, mở vòi, dùng tay hứng một vốc nước, vùi mặt vào đó, là cảm giác ngột ngạt mà nó rất quen thuộc.
Phía sau Thời An.
Cố Thiên Quân từng bước lảo đảo, chậm rãi đến gần nó, một tay đặt lên lưng nó, lo lắng gọi "An An".
Âm thanh vừa rơi.
Thời An liền quay lại, cười toe toét, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn rất chật vật, những sợi tóc bên thái dương ướt đẫm, dính trên mặt với những hình thù kỳ quái, có giọt nước men theo cằm rơi xuống, nhỏ trên dép nó, từ từ khô dần.
Hai người đều cúi đầu nhìn.
Thời An mếu: "Vịt con ham ăn, uống hết sạch nước rồi."
Nhưng lần này, Cố Thiên Quân không bị chọc cười.
Cô ấy lau sạch mặt cho Thời An, nói: "An An, sau này không được như vậy nữa."
Thời An im lìm gật đầu.
Ra phòng khách, lần nữa cầm sữa lên, nó ngửi thấy vị đắng từ trong hương vị thơm dịu.
Tâm trí quay trở lại hai năm trước.
Buổi tối khi vừa mới đến nhà Thời Đại Xuyên, dì Trương cầm một ly sữa: "An An, nghe dì Cố của con nói, con thích uống sữa nhất."
Đợi sau khi dì Trương đi.
Thời An cầm ly sữa bò, giống như một khúc gỗ vô dụng, rơi nước mắt cả đêm dài, nó nhớ mỗi tối ngồi trên sô pha nhỏ uống sữa, nhưng trước mắt, ngoại trừ ly sữa này ra, nó chẳng có gì cả.
Nhấp một ngụm, nôn ra, từ đó về sau, ngửi thấy mùi sữa, Thời An sẽ buồn nôn.
Nó nói: "Dì Cố, vốn dĩ con không uống sữa, là dì đã khiến con thích, cũng chính dì, khiến con ghét nó đến vậy".
Chính lời của Cố Thiên Quân đã khiến Thời An hoàn hồn, cô ấy nói: "An An, đừng uống nữa, từ giờ không uống nữa."
"Không." Thời An cố chấp vô cùng, cúi đầu, một hơi uống hết sữa, kỳ lạ thay, không hề khó uống chút nào, nó khẽ cười: "Ngon quá."
Cố Thiên Quân nhìn Thời An không chớp mắt.
Khẽ thở dài, bước tới lau vết sữa trên khóe miệng nó.
Thời An lại cười.
Bởi vừa rồi, Cố Thiên Quân gọi nó là "ngốc".
9 giờ rưỡi.
Cố Thiên Quân giống như mấy ngày trước, lại nói: "An An, ngủ với dì một đêm đi."
Biết chưa đầy nửa giây nữa sẽ bị từ chối.
Cố Thiên Quân cong mắt, bịt miệng Thời An lại, lời nói rất nhanh: "Con không đồng ý, dì sẽ nói mãi, nói mãi, nói mãi..."
Thời An không mở được miệng,
Trong tai đều là "nói mãi".
Cuối cùng, Cố Thiên Quân nói mệt rồi.
Buông Thời An ra, đôi mắt quyến rũ của cô ấy ngước lên, lại giơ tay, như có như không gãi nhẹ hai má Thời An: "Được không?"
Thời An bối rối: "Được."
Sau khi lên giường nằm, tắt đèn, Thời An trở người, lẩm bẩm: "Sao lại bị lừa nhỉ?"
Khẽ cười.
Cố Thiên Quân mò mẫm trong bóng tối đắp chăn cho Thời An: "Ngủ ngon."
Thời An lặp lại một lần.
Mở mắt ra, băn khoăn trong lòng.
Hôm nay ăn uống, đi lại, trạng thát rất tốt, cảm xúc cũng không mất kiểm soát, dì Cố, hẳn sẽ không phát hiện được gì.
Ừ, làm tốt lắm.
Mí mắt nặng trĩu, Thời An liền ngủ thiếp đi.
2 giờ sáng.
Đèn đầu giường được bật lên, Thời An cúi đầu, Cố Thiên Quân đang quan sát nó, nhìn mấy cái, cũng cúi đầu.
10 phút trước.
Cố Thiên Quân nghe thấy tiếng động, bỗng mở mắt ra, cô ấy thấy Thời An đang túm tóc kêu gào.
Ôm lấy Thời An.
Cố Thiên Quân nói: "An An, đừng sợ, có dì Cố đây rồi."
Ở trong lòng Cố Thiên Quân, Thời An dần dần bình tĩnh lại: "Xin lỗi dì Cố, đánh thức dì mất rồi."
"An An, con làm sao vậy?"
"Con thấy ngoài biển là một biển máy, trong biển toàn là người, người chết."
Hai người im lặng cho đến tận bây giờ.
Sau nhiều lần cân nhắc, Cố Thiên Quân thử lên tiếng: "An An, không sao cả, con sẽ khỏe thôi."
Có khỏe lên được hay không, Thời An không mảy may quan tâm, nhưng nó không muốn, cũng không muốn Cố Thiên Quân vì nó mà lo lắng thêm nữa, nó bình tĩnh: "Dì Cố, đưa con đi khám bệnh đi."
Mắt Cố Thiên Quân chua xót: "Được."
*
Ngày hôm sau.
Ban đầu định hôm nay đi học, nhưng lại hẹn gặp bác sĩ tâm lý cho Thời An, Cố Thiên Quân chỉ đành gọi điện cho Tô Nhiên, lại xin nghỉ một ngày.
Dọc đường, Thời An thấy chiếc xe chạy khỏi nội thành, bèn hỏi: "Dì Cố, bệnh viện ở chỗ này sao?"
Cố Thiên Quân đáp: "Không."
Cảm thấy nghi hoặc, Thời An lại hỏi: "Không phải đồng ý hôm nay sẽ đi khám bác sĩ hay sao?"
"Đúng thế." Điểm đến ở phía trước, Cố Thiên Quân tắt dẫn đường: "Không vội, dì dẫn con đến một nơi trước."
Thời An "Ồ" một tiếng,
Ngồi rất ngoan.
Đợi xe dừng lại hẳn, Thời An xuống xe, phát hiện phía trước là một cây cầu, bên kia cầu là một ngọn núi, chân núi có vài căn biệt thự, sắp xếp không có quy luật.
Cố Thiên Quân chìa tay ra: "Nào, An An, dắt tay dì."
Nắm tay, đi trên cầu, Thời An hỏi: "dì Cố, bây giờ cho con biết, muốn dẫn con đi đâu được chưa?"
Cố Thiên Quân dừng lại một chút: "Đi gặp một dì."
Trong lúc đang nói, một người phụ nữ ở phía bên kia cầu vẫy tay với họ, Thời An nhìn xa, người phụ nữ khí chất thoát tục, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười vừa phải, là một dì xinh đẹp.
Đi tới.
Cố Thiên Quân ôm eo Thời An: "An An, đây là dì Trần, mẹ của Trần Y Lạc, cũng là chị gái của chú Trần Chí Xuyên mà dì từng đưa con đi gặp đó."
Thời An lễ phép chào: "Dì Trần."
Trần Chí Vãn có chừng mực giữ khoảng cách với Thời An, cong môi: "Cuối cùng cũng gặp con, An An, dì là..."
Nói nửa chừng, cô liếc nhìn Cố Thiên Quân, mỉm cười đầy ẩn ý: "Bạn của Thiên Quân."