Đồ ăn trưa được nấu khá phong phú, bởi vì hai anh em đều ở nhà nên Phục Hoa làm bốn món mặn một món canh, còn hầm cả xương sườn.
Hạng Chấn chọn mấy miếng xương sườn nhiều thịt gắp vào chén Phục Hoa, còn anh chọn bừa một miếng để gặm, hỏi Hạng Huân: "Lúc nào mày đi?"
"Nửa tháng sau." Hạng Huân rút một tờ giấy đặt lên bàn, cậu gắp những miếng xương đã ăn xong đặt lên giấy.
"Bớt chút thời gian về nhà một chuyến còn nói với ba mẹ." Hạng Chấn uống một ngụm canh.
"Gọi điện là được." Hạng Huân nhận canh Phục Hoa đưa tới, cậu cúi đầu uống một miếng, cười nhạt với Phục Hoa, "Ngon."
Phục Hoa bị nụ cười của cậu làm cho sửng sốt mà đỏ mặt, cô cúi đầu ăn cơm, lúc ngẩng đầu lên, Hạng Chấn và Hạng Huân đã thay phiên nhau gắp sườn đặt vào chén cô.
Phục Hoa không tiếp tục nhìn nữa, cúi đầu yên lặng gặm sườn.
Hạng Chấn cơm nước xong liền đi nhận điện thoại, sắc mặt anh có chút không tốt. Phục Hoa thu dọn phòng bếp xong, thấy anh tràn đầy liền nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lần trước không phải anh đi Bắc Kinh sao? Lãnh đạo bên kia có ấn tượng khá tốt với anh, lần này ông ấy tới Thượng Hải họp, muốn anh lái xe giúp. Giám đốc đã đồng ý thay anh rồi, bảo anh đêm nay lập tức xuất phát." Hạng Chấn cau mày nói xong, ôm Phục Hoa vào ngực, "Em mới mang thai mà anh đã phải đi công tác, anh không yên tâm."
"Không sao đâu, anh đừng nghĩ quá nhiều. Em cũng không ra khỏi nhà, sẽ không có việc gì đâu." Phục Hoa trấn an anh.
Hạng Chấn vỗ vai cô: "Được, vậy em ở nhà cẩn thận."
Anh đứng lên, trực tiếp đi vào phòng Hạng Huân, không biết anh và Hạng Huân nói cái gì. Phục Hoa vào phòng giúp anh sắp xếp quần áo.
Điện thoại Hạng Chấn vang lên không ngừng, đồng nghiệp muốn chúc mừng anh, còn nói anh sắp được thăng chức, đến lúc đó đừng quên mời họ ăn cơm.
Hạng Chấn ngoài miệng thì nói nhất định sẽ mời, nhưng trên mặt lại không thấy chút vui mừng. Vừa cúp điện thoại, anh đã chạy tới ôm Phục Hoa, hôn cô liên tục: "Anh không muốn đi, nhớ em muốn chết."
Phục Hoa buồn cười đẩy anh: "Đồng chí Hạng Chấn, anh bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao vẫn còn như trẻ con thế này."
"Anh chính là trẻ con." Hạng Chấn vùi đầu vào ngực cô, "Muốn uống sữa."
Phục Hoa đỏ mặt đẩy đầu anh: "Ban ngày ban mặt, đừng nghịch."
Hạng Chấn lại hôn lên môi cô, sau đó mới xách túi đi. Buổi chiều Hạng Huân còn phải đi dạy học sinh, cậu còn tiện đường ngồi ké xe anh.
Phục Hoa ở nhà quét dọn, dọn dẹp xong phòng bếp lại tới dọn phòng khách và phòng ngủ. Cô thay ga giường và vỏ chăn trong phòng Hạng Huân, trước khi đi, ánh mắt của Phục Hoa lại va vào bình hoa hồng đỏ trên bàn.
Không biết Hạng Huân dùng phương pháp chăm sóc gì mà hoa hồng nở rộ, mỗi một cánh hoa đều đỏ tươi xinh đẹp. Cô xoa nhẹ bình hoa, cúi đầu ngửi hương thơm.
Buổi tối Hạng Huân về nhà tương đối trễ. Phục Hoa chờ cậu tắm rửa mới vào bếp xào rau. Hạng Chấn đã đến Bắc Kinh, mười lăm phút trước anh có gọi về nhà báo bình an, hai người nói chuyện một hồi, Hạng Chấn nói phải đi tiếp cơm lãnh đạo.
Phục Hoa lo họ ăn tiệc sẽ uống nhiều rượu, cô dặn anh trước khi uống rượu nhớ phải ăn một chút gì đó.
Dường như đồng nghiệp của anh ở đầu bên kia nghe thấy cô nói, họ trêu anh có phải đang bị vợ tra khảo không. Hạng Chấn nhanh nhẹn đáp: "Tôi còn đang mong cô ấy tra khảo tôi 24 giờ một ngày."
Phục Hoa nắm di động khẽ cười.
Hạng Huân tắm rửa xong liền bước ra, Phục Hoa vẫn đang nhớ tới những lời Hạng Chấn vừa mới nói trong điện thoại, khóe miệng cô cong lên. Đến khi cô xoay người đụng phải đôi mắt đen nhánh của cậu, cô mới nhận ra gì đó, lập tức thu lại nụ cười.
Trên đầu Hạng Huân phủ khăn khô, mái tóc nửa ướt nửa không, cả khuôn mặt tối sầm. Cậu đi đến trước mặt Phục Hoa, Phục Hoa bị hàn khí của cậu đè ép, bất giác lui về sau.
Kết quả Hạng Huân lại duỗi tay lướt qua bả vai cô lấy đũa.